Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 27: Chương 27: Chương 27+28:




Ánh nắng ban mai soi rọi vào bên trong căn phòng. Trên giường, hai thân thể vẫn còn đang ôm nhau say giấc nồng. Nam nhân có làn da màu đồng cổ, nửa thân trên lại để trần, lộ ra thân hình rắn chắc đến hoàn mỹ, gương mặt như yêu nghiệt hại nước hại dân. Nữ nhân da trắng như tuyết, mái tóc den tuyền xả tung trên gối, thân mình nhỏ nhắn đang làm ổ ở trong ngực nam nhân.

Hai người vốn là hai phía cực đối lập, nhưng khi kết hợp, lại hài hòa đến cực điểm, tựa như họ sinh ra là đã dành cho nhau, thật khiến người khác phải ghen tỵ nhưng cũng rất ngượng mộ.

"Reng...Reng...Reng..."

Một hồi chuông báo thức mãnh liệt vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh xung quanh.

Giật mình bừng tỉnh, Gia Linh khẽ hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến bàn trang điểm, cầm chiếc đồng hồ báo thức len.

Đã muộn thế này rồi sao? Lông mày đen nhánh vô thức nhíu lại. Chợt, từ đằng sau truyền đến một giọng đàn ông trầm thấp. Thân hình to lớn của Lãnh Thiên Duệ ngang tàng ép tới, lồng ngực cơ hồ dán chặt vào từng đường cong duyên dáng sau lưng cô. Đôi môi nóng rực kề sát lên vành tai nhỏ nhắn, giọng nói mang theo một tia không kiên nhẫn.

- Hôm nay là thứ bảy, sao không ngủ thêm tý nữa!

Anh quan tâm làm cô không khỏi có cảm giác hạnh phúc, chủ động vùi ở trong ngực anh.

- Làm anh thức giấc sao?

Lãnh Thiên Duệ nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh xắn của cô lên, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu như nước.

- Không có. Em đã khỏe hơn chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?

- Em khỏe rồi, trước giờ em vốn khỏe như trâu mà, chỉ một cái dị ứng cỏn con không ảnh hưởng gì đến em đâu!

Sợ anh không tin cô còn cố tình giơ cánh tay trái, gồng lên, rồi lại chỉ chỉ vào. Thấy chưa có 'chuột ' luôn đó.

Cô nhóc này lúc nào cũng tự phụ như vậy khiến Lãnh Thiên Duệ phải lắc đầu bó tay.

- Nhưng dậy sớm thế làm gì, ngủ thêm chút nữa đi.

- Thôi, không ngủ đâu! Ngủ nữa em sẽ biến thành heo con luôn, với lại em còn muốn ra ngoài tìm chút rau, chiều sẽ nấu lẩu chờ anh về ăn cơm.

Trong lòng Lãnh Thiên Duệ không tự chủ sinh ra một cảm giác ấm áp. Từ khi còn nhỏ hắn luôn phải ăn cơm một mình. Trên bàn ăn thật lớn, chứa đầy những sơn hào hải vị duy chỉ thiếu mất tình thân gia đình. Dù thức ăn có ngon đến đâu không có người ăn cùng hắn vẫn cảm thấy vô vị.

Một mình ngồi trên cái bàn ăn lớn kia làm hắn càng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo và rồi trái tim hắn cũng trở nên băng giá khi nhận ra rằng chưa từng có ai thật lòng vì hắn nấu cơm, chờ hắn về dùng chung bữa tối. Hai từ hạnh phúc đối với hắn mà nói thật quá xa xỉ và cao vời.

Cho đến khi có cô bước đến bên cạnh hắn, cuộc sống cô đơn của hắn đã dần thay đổi theo một bước ngoặc khác, đã có người cùng hắn ăn cơm, có người chấp nhận làm gối ôm cho hắn, có người... cho hắn biết cảm giác có gia đình, có người thân là như thế nào.

Ngẫm lại cô mới bệnh xong một trận, nếu ra ngoài có chuyện không may thì sao, hắn thật không yên tâm.

- Mấy thứ đó dặn người làm ra siêu thị mua là được rồi, không cần vất vả tự mình đi mua.

- Quả thật là ở siêu thị có, nhưng mà mấy thứ đại loại như bồ công anh, trái anh đào hay rau ngòi bút thì phải đi hái mới có. Trong siêu thị hẳn là không có bán mấy loại rau thôn dã đó.

Bồ công và quả anh đào thì hắn từng thấy qua nhưng mà chậc... rau ngòi bút, có loại rau nào như vậy sao?

- Rau ngòi bút? Anh chưa từng nghe thấy loại rau này, ăn được hả , nó có giống cây bút hay không?

"Khẹc... khẹc...khẹc..."

Trên đầu Gia Linh có một đàn quạ bay ngang qua. Di, rau ngòi bút mà cũng không biết, cũng phải thôi Lãnh Thiên Duệ từ nhỏ đã sinh trưởng trong một gia đình giàu có, ăn trắng mặc trơn làm sao biết được mấy loại rau dại này nọ chứ.

Nhưng mà anh cũng quá ngây thơ đi. Rau ngòi bút đâu nhất thiết giống với ngòi cây bút thì mới được.

- Ngòi bút thực chất chỉ là tên gọi của nó thôi, không phải chỉ hình dáng bên ngoài , cho nên anh đừng hiểu lầm. Lúc nhỏ mẹ vẫn thường dùng rau này nấu món lẩu cho em và Ngạo ăn, không chỉ ăn được mà còn rất ngon nữa.

Nhắc tới Ngạo cô mới nhớ, đã hứa sẽ đưa anh đến mộ của mẹ thắp hương thế mà hôm qua bị dị ứng với trứng cá hồi, hại anh còn phải ngược lại đưa cô đến bệnh viện.

***

Tựa như nghe thấy điều gì đó không vui mi tâm Lãnh Thiên Duệ nhíu lại mỗi lúc một sâu, giọng nói pha kèm chút vị chua.

- Sao em cứ hễ là nhắc tới hắn hoài vậy. Anh đã đưa địa chỉ khu viếng mộ rồi, hiện tại công nghệ thông tin phát triển như vậy cũng không phải nhất thiết cần em chỉ đường mới được. Hắn muốn đi thì tự mình đi, nhiệm vụ của em là mỗi ngày nhìn anh, chú ý đến anh, đừng có hở cái là đi gặp tên đó. Anh~ rất không vui.

Nghe anh nói vậy, lại khiến cô một trận nghi hoặc không thôi. Không phải là anh đang ghen đấy chứ, cách ghen này cũng quá bá đạo đi. Nghĩ nghĩ, cô lại đưa mắt nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự dò xét.

- Anh không phải là đang ghen đó chứ?!!!

Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn gò má đang đỏ lên đầy khả nghi của anh thì không khỏi vụn trộm cười, trong lòng tràn ngập ngũ vị tạp trần nói không nên lời.

Giận quá hóa cười, như người bị giẫm phải đinh, Lãnh Thiên Duệ hướng cô mà trừng to mắt, cố phản biện cho bằng được.

- Ai nói hả? Nếu em còn nói còn nói mấy chuyện đó tối nay anh sẽ cho em nếm mùi khổ.

Nói rồi anh liền đem môi dời đến chiếc cổ thon dài của cô hôn lấy. Mà cô giờ phút này trong đầu trống rỗng, chỉ có thể ngồi bất động trên giường, ngây người.

Đợi đến khi cô hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì Lãnh Thiên Duệ rốt cuộc cũng chịu buông tha cái cổ đáng thương. Nhưng mà ở chỗ ' bị hôn' lại xuất hiện một vết đỏ đầy ám muội, khiến Gia Linh mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Nếu là để người khác thấy cái này, dù cô có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch. Anh còn sợ người khác không biết bọn họ ở trong phòng mờ mờ ám ám sao?

Nhìn thấy biểu hiện đáng yêu của cô Lãnh Thiên Duệ chỉ ước không thể thu nhỏ cô lại, bỏ vào túi, mọi lúc mọi nơi có thể mang theo bên cạnh. Chỉ là thời gian cũng không còn sớm, anh còn phải đến công ty làm việc, tranh thủ buổi chiều về sớm dùng cơm cùng cô.

Đi đến trước tủ quần áo anh cũng không hề câu nệ thay đổi trang phục trước mặt cô, thấy cô ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn thẳng anh Lãnh Thiên Duệ mới vui vẻ mở cửa ra khỏi phòng.

Lãnh Thiên Duệ đã đi xa mà tim cô thì vẫn còn đập thình thịch như trống bỏi, không hiểu sao bỗng nhiên cô cũng muốn nếm thử mùi khổ mà anh nói.

"Ring Ring...Ring Ring..."

Chuông điện thoại ở đầu giường vang lên phá vỡ bầu không khí vốn còn đang yên tĩnh. Cô vội giật mình bắt máy.

- A lô! Là Gia Linh phải không? Em đã khỏe hơn chút nào chưa?

Giọng nói của Lãnh Thiên Duệ không kiềm nén được sự quan tâm từ tận đáy lòng.

- Đã để anh lo lắng rồi, em không sao đâu!!!

Cô dùng lời khách khí như vậy làm Lý Ngạo Thiên cảm thấy thật xa cách, giống như cô và anh cực kì xa lạ.

- Ừ, nghe em nói anh cũng phần nào an tâm.

Thanh âm vẫn từ tính , điềm đạm nhưng không giấu được vẻ mất mác. Tóm lại cô cũng không quan tâm nhiều lắm.

- Ân! Anh còn nhớ chỗ chúng ta hái rau ngòi bút lúc bé không? Em muốn đi.

- Vậy anh đến đưa em đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.