Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 50: Chương 50




Bộ váy gia công tinh tế, châu báu phối theo vừa nhìn đã biết không hề rẻ, Đường Lạc Lạc cho dù có ngốc, cũng biết không phải là đồng phục gì rồi, nhưng, tại sao lại trang điểm cho cô như thế?

Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu được, không lẽ thân phận của cô đã bại lộ rồi?

Mặc Thiệu Đình biết rồi ư?

Vừa nghĩ thế, cô càng thấp thỏm không yên.

Mặc Tây Thành nhìn ra sự bất an của cô, tưởng rằng cô lần đầu tham gia yến tiệc thế này nên hồi hộp, không kiềm được tiến lại gần nắm lấy bàn tay cô, dẫn cô qua một bên, lấy một ly champagne đưa cho cô:

- Đừng hồi hộp, buổi yến tiệc này không có quái vật ăn thịt người.

Đường Lạc Lạc cười cười, đưa ly đến miệng nhấp một ngụm nhỏ, quay đầu giống những fan cuồng trong công ty cùng nhìn ra phía cửa, tim đập rất nhanh.

Mặc Thiệu Đình... chốc nữa sẽ xuất hiện đúng không?

Sự chờ đợi dài đằng đẵng, khiến Đường Lạc Lạc đối với người chồng trên danh nghĩa này, cũng có vài phần hiếu kỳ, không thể nào kết hôn rồi, còn không biết chút gì về chồng của mình chứ?

Mặc Tây Thành thấy bộ dạng ngẩn đầu mong đợi của cô, không kiềm được trong lòng có chút chua chua, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chớp chớp, cậu ta đưa tay khua khua trước mặt Đường Lạc Lạc:

- Lạc Lạc, không lẽ cô cũng giống với những cô gái này, thèm thuồng sắc đẹp của anh tôi đó chứ?

- Sắc đẹp?

Đường Lạc Lạc hiếu kỳ chớp chớp mắt:

- Mặc Thiệu Đình rất đẹp trai?

Vậy thì có chút bất ngờ đó, cô cứ cho rằng Mặc Thiệu Đình xấu xí lắm cơ, xem ra lương tâm và nhan sắc, không lúc nào là ngang bằng cả.

Mặc Tây Thành nhìn bộ dạng và nét mặt hiếu kỳ của Đường Lạc Lạc, cảm giác chua chua trong lòng càng nặng hơn, hứ một hơi từ mũi:

- Ừm.... biết nói sao nhỉ? Tệ hơn tôi một chút vậy!

Đường Lạc Lạc nhìn nhìn Mặc Tây Thành, trong lòng nghĩ vậy thì cũng rất đẹp trai mà.

Cũng may là bản thân gả cho một soái ca, vì vậy, đây được xem là một tin tốt không?

Sự may mắn trên mặt cô, lọt vào mắt Mặc Tây Thành, đặc biết chướng mắt, Mặc Tây Thành nắm tay thành nắm đấm, đặt dưới mũi giả ho một tiếng, có chút bất mãn tẩy não Đường Lạc Lạc:

- Tuy anh tôi không tệ, nhưng tính cách bảo thủ, lạnh lùng lắm! Một chút thú vị cũng không có, muốn tìm đàn ông, thì phải tìm dạng như tôi này, tri tình tri vị, hài hước thú vị, lại đẹp trai, cô nói đúng không? Lạc Lạc?

Nếu Mặc Tây Thành có đuôi, lúc này chắc cái đuôi đã không nhịn được vẫy lên dữ dội, thiếu điều khua múa móng vuốt rào thét lên chọn tôi chọn tôi rồi.

Nhưng dù ý nghĩ khêu gợi đã rõ ràng đến thế, Đường Lạc Lạc lại ngốc nghếch đến mức không phát hiện ra, cô cầm ly champagne vừa nhấp môi từng ngụm, vừa trả lời tùy ý:

- Nhưng cậu không phải là dạng người tầm thường có thể với tới được mà, những phàm nhân như chúng tôi, chỉ biết ngắm nhìn mà thôi.

Cô vốn tưởng những lời này là đang khen Mặc Tây Thành, lẽ ra sẽ khiến Mặc Tây Thành thấy dễ chịu, nhưng không ngờ mỹ thiếu nam đối diện vừa nghe đã lập tức nhảy dựng lên.

- Không phải đâu! Lạc Lạc, tôi nói cô nghe, thứ gọi là tình yêu ấy, không tính ai đến trước sau, không liên quan gì đến thân phận địa vị cả, chỉ cần cô thích, thì cô phải nổ lực giành lấy, cần động não tư duy thì không phải tình yêu đích thực nữa, hạnh phúc của mỗi người đều được bản thân họ tự nắm bắt, phải chủ động xuất kích, cô hiểu không?

Mặc Tây Thành phát huy công lực tẩy não liều mạnh của cậu ta, nói đến mày bay sắc múa.

Đường Lạc Lạc sững người, đột nhiên cảm thấy, cậu ta nói rất có đạo lý.

Bản thân không lẽ không thích tiểu ca ca sao?

Nếu không thích, bản thân lúc này đã không cần phải rối bời đến thế rồi, sống 20 mấy năm nay, lần đầu gặp được người mình thích, mà bản thân chỉ vì kết cái hôn vô cớ này, vì anh chồng chưa từng gặp mặt lần nào, mà phải từ bỏ ư?

Cô xuyên không từ xã hội cũ đến đây sao?

Cô vốn không quen biết Mặc Thiệu Đình, không biết anh ta là ai được không?

Tại sao vì cái tên gay lừa hôn này, lại phải hi sinh hạnh phúc nửa đời người về sau của cô chứ?

Không lý nào!

Vừa nghĩ đến vậy, khuôn mặt Đường Lạc Lạc đỏ bừng, nhón nhón tay vỗ lên vai Mặc Tây Thành:

- Người anh em, cậu nói rất đúng, cực kỳ đúng, giải quyết nút thắt trong lòng tôi bao lâu nay, cám ơn cậu!

Được sự biểu dương của Đường Lạc Lạc, và ánh mắt sùng bái này, lẽ ra là một việc khiến Mặc Tây Thành thấy rất vui, nhưng ai có thể nói với cậu ta rằng: người anh em ư?

Dù nghe thế nào cũng không cảm thấy đây là xưng hô đầy tình ý vậy....

Vẻ mặt Mặc Tây Thành trầm xuống, đang không biết phải nói gì, phía cửa vang lên tiếng náo động, những fan cuồng lên tiếng thét gào, thậm chí có người vì quá kích động mà ngất xĩu, Mặc Thiệu Đình đến rồi!

Đường Lạc Lạc lập tức xoay người về sau, nhón chân, nhìn vào trong đám đông, hiếu kỳ mở to mắt, thì nhìn thấy ----

Phía cửa, một bóng dáng cao to nho nhã, dần dần tiến vào gần.

Khuôn mặt anh hoàn mỹ, dường như không có chút tì vết, đôi mắt thâm sâu mê hoặc, lan tỏa khí trường lạnh lùng sắc bén và uy phong, trên người mặc bộ vest màu lam ngọc, khiến thân hình cao to vững chải được tôn vinh một cách triệt để, anh quay đầu, ánh mắt lướt nhìn đám đông, mép miệng khẽ nở nụ cười tinh nghịch.

- Mặc Thiệu Đình đến rồi!

- Trời ơi! Mau đỡ lấy tôi, tổng tài đẹp trai quá! Tổng tài, tôi yêu ngài!

- Sao lại có người đàn ông anh tuấn đến thế chứ? Ôi! Tôi muốn ngất luôn này, không được, tôi phải nhìn thêm chút nữa mới được ngất!

Trong tiếng kêu gào của phụ nữ, ánh mắt ngưỡng mộ cùa đàn ông, Đường Lạc Lạc cầm ly rượu rỗng, cả người đứng yên bất động, hóa dá luôn.

Ai có thể nói với cô, tại sao người bước vào lại là tiểu ca ca chứ?

Không lẽ buổi yến tiệc tối nay không có ai thần nhãn tốt, đều xem tiểu ca ca là Mặc Thiệu Đình rồi ư?

Không lẽ soái ca đều giống nhau ư?

Hay là... Mặc Thiệu Đình kỳ thực chính là tiểu ca ca đã cùng chơi đùa với cô hả?

Tâm trạng lúc này của Đường Lạc Lạc, phức tạp đến mức khó diễn tả bằng ngôn từ, cô quay người, nắm lấy cổ áo của Mặc Tây Thành, không kiềm được thét to:

- Đó là ai? Cậu quen không?

Mặc Tây Thành nhìn Đường Lạc Lạc giống như con gấu phẫn nộ, cả người sững sốt, trả lời vô ý:

- Quen chứ! Là anh tôi mà, người vừa bước từ ngoài cửa vào, là anh tôi, Mặc Thiệu Đình.

- Cậu nhìn kỹ chưa? Là người đó hả?

Đường Lạc Lạc không từ bỏ, chỉ về phía Mặc Thiệu Đình, dường như muốn thét lên luôn:

- Là anh ta sao?

Mặc Tây Thành thắc mắc dụi dụi mắt:

- Đúng vậy, chính là anh tôi, Lạc Lạc, cô sao thế?..... Sao thấy anh tôi, giống như thấy kẻ thù vậy?....

Đường Lạc Lạc dường như muốn hóa điên luôn.

Mặc Thiệu Đình!

Mặc Thiệu Đình đáng chết! Thì ra Mặc Thiệu Đình mà bản thân muốn gặp, chính là tiểu ca ca, cái tên giả vờ mai phục bên cạnh cô, còn cho cô nợ tiền, còn nói yêu thích cô, còn đem đến bao nhiêu phiền phức cho cô....

Thì ra anh ta chính là Mặc Thiệu Đình!

Uổng công bản thân tưởng anh ta là người tốt, còn nghĩ rằng anh ta luôn giúp đỡ bản thân...

Thì ra cái tên đó đang đào hố cho cô nhảy vào, đáng hận!

Đường Lạc Lạc có cảm giác bản thân như bị người khác đem ra làm trò đùa vậy, giống như Mặc Thiệu Đình đem cô bán đi, cô còn giúp người ta đếm tiền, còn hối hận tự trách bản thân, sao không bán được giá tốt, tâm trạng y chang y chang vậy đấy!

Người khác ức hiếp cô, lừa cô, cô cũng có thể không để tâm, có thể bình phục nhanh chóng, vì vốn cô không ôm ảo tưởng gì với những người đó, nhưng tiểu ca ca.... ồ không, Mặc Thiệu Đình....

Là người mà cô toàn tâm toàn ý tin tưởng bấy lâu nay đấy!

Người mà cô tin tưởng cô cảm kích cô ỷ lại đến thế, thì ra chính là người đang lừa dối cô ư?

Tay Đường Lạc Lạc đặt trên người Mặc Tây Thành, bất lực buông xuống, sau khi kinh hoảng, chính là từng cơn từng cơn buồn rầu dâng lên.

Mặc Thiệu Đình vào trong dưới sự vây quanh của nhiều người, ánh mắt vẫn đang tìm bóng dáng của Đường Lạc Lạc, âm nhạc tiết tấu thanh thoát vang lên, không ít cặp tình nhân tay nắm tay chui vào sàn nhảy, tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lên người Mặc Thiệu Đình.

Mọi năm, Mặc Thiệu Đình chưa từng nhảy cùng mọi người, cũng không chọn bạn nhảy, điều này khiến fan cuồng của anh ai oán tột cùng, nhưng dù thế, buổi yến tiệc hàng năm, vẫn có không ít thiếu nữ đôi mắt lấp đầy ánh sao, trong lòng thầm cầu nguyện có thể được Mặc Thiệu Đình chọn trúng...

Trong đó, ánh mắt Lâm Uyển Du là bùng cháy nhất.

Cô ta cẩn thận di chuyển bước chân, đi đến bên cạnh Mặc Thiệu Đình, vì sự hiếm khích trước đó của hai người, khóng dám đến quá gần, chỉ nhẹ nhàng mở lời:

- Thiệu Đình....

Hình ảnh đó, trong mắt Đường Lạc Lạc, dường như đến mức độ chướng mắt.

Lâm Uyển Du đoan trang phóng khoáng, Mặc Thiệu Đình cao to ngọc lẫm, hai người đứng cùng nhau, thật sự rất dưỡng mắt.

Cô nghĩ đến Lâm Uyển Du hết lần này đến lần khác chống đối cô, nghĩ đến những lời Lâm Uyển Du sỉ nhục cô, ánh mắt khinh miệt đó....

Vốn dĩ cô còn cảm thấy trong lòng bình thản, không để tâm, nhưng hiện tại cô biết được Mặc Thiệu Đình đã luôn giấu thân phận với cô, hai người họ giống như đang xem cô diễn trò vậy.

Từ đầu đến cuối, chỉ có cô là không hay biết gì, tất cả mọi người đều biết sự thật, không phải sao?

Đường Lạc Lạc cắn chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng Mặc Thiệu Đình.

Mặc Thiệu Đình lạnh nhạt nhìn Lâm Uyển Du, thần sắc không chút nhiệt độ, nhẹ nhàng lướt qua Lâm Uyển Du, đi về phía Đường Lạc Lạc.

Dưới ánh đèn hòa nhã, cô giống như con thiên nga nhỏ cao quý, khiến thân tâm anh không kiềm được bị thu hút...

Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, trừng to mắt nhìn tổng tài đi về phía Đường Lạc Lạc, trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc và thắc mắc, cũng mang đầy sự ngưỡng mộ.

Có thể được tổng tài nhìn thấy, đã là vinh hạnh to lớn, huống chi nhìn tình hình này, không lẽ tổng tài muốn mời tiểu nha đầu đó cùng nhảy sao?

Không không không, không thể nào...

Dưới sự dõi theo của mọi người, Mặc Thiệu Đình đi thẳng đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, đưa tay về phía Đường Lạc Lạc, bờ môi mỏng khẽ nói:

- Đường...

Tuy nhiên chưa chờ Mặc Thiệu Đình nói xong, Đường Lạc Lạc nhìn chằm chằm Mặc Thiệu Đình một giây, quay người bay nhanh xông ra khỏi đám đông.

- Lạc Lạc!

Giọng nói mang đầy từ tính của Mặc Thiệu Đình vang lên từ phía sau, Đường Lạc Lạc không hề quay đầu.

Cô không thể tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào cả, đối diện với Mặc Thiệu Đình đã lừa dối cô, còn ra vẻ không gì xảy ra này, Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy bản thân muốn điên lên, cô nắm lấy váy, một mạch chạy ra khỏi sảnh lớn khách sạn, chạy sâu về phía hành lang, cô không biết đi đâu, nhưng chỉ muốn rời khỏi ánh mắt Mặc Thiệu Đình, không muốn nhìn thấy đôi mắt của anh.

Đôi mắt ấy, mỗi lần nhìn thấy, đều khiến cô chìm đắm vào một cách hồ đồ, cô không muốn bị lừa dối nữa, cũng không muốn thấy anh....

Không biết chạy được bao lâu, Đường Lạc Lạc đứng lại dưới ánh đèn vàng của hành lang, thở dốc hỗn hễn, chưa kịp ngẩn đầu lên, một cánh tay từ đằng sau đưa đến, khăn tay màu trắng mang mùi hương khó chịu, xông thẳng vào mũi cô, trong lòng Đường Lạc Lạc kêu lên một tiếng tiêu rồi, nhưng chưa chờ cô phản ứng kịp, toàn thân mểm nhũn...

Ý thức cô dần dần trở nên mơ hồ, trong lúc mơ màng, chỉ càm nhận được bản thân được một người đàn ông mập lùn vác vào phòng khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.