Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 69: Chương 69




Ba mẹ Lâm chỉ có duy nhất một cô con gái, luôn xem Lâm Uyển Du là minh châu quý trên tay, cực kỳ chiều chuộng, hai nhà Lâm – Mặc có quan hệ làm ăn qua lại thường xuyên, tư giao cũng không tệ, Mặc Thiệu Đình lúc nhỏ cũng được hai người chăm sóc không ít, lần này nhìn khoé mắt của bác gái đỏ lên, bác trai vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng không kiềm được có chút đồng tình và thương xót.

Quay đầu, nhìn thấy Lâm Uyển Du mặc trên người đồng phục bệnh nhân sọc xanh trắng, gương mặt nhợt nhạt nằm trên giường, nước mắt rưng rưng, nhìn anh tha thiết, trái tim Mặc Thiệu Đình kiềm không được có sự mềm lòng.

Suy cho cùng, cũng là người con gái mà từ nhỏ anh đã xem là em gái.

- Bác trai, bác gái, đừng đau buồn.

Mặc Thiệu Đình an ủi hai người.

- Chẳng phải đã thoát khỏi nguy hiểm rồi sao? Sẽ rất nhanh hồi phục sức khoẻ thôi.

- Đứa con này, đúng là không hiểu chuyện.

Bác gái vừa nói vừa lau nước mắt.

- Từ nhỏ nó đã thích cháu, thôi, không nói nữa, cháu giúp bác khuyên nhủ nó, bác cũng già rồi, lỡ như nó có bất trắc gì, bác phải làm sao đây?

- Đúng rồi, nó nghe lời cháu nhất, cháu khuyên nhủ nó nhé!

Bác trai thở dài, kéo bác gái đi ra khỏi phòng bệnh.

Chốc lát, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Lâm Uyển Du và Mặc Thiệu Đình.

Lâm Uyển Du rưng rưng nước mắt, đưa tay về phía Mặc Thiệu Đình.

- Thiệu Đình… nhất định phải để em làm đến bước đường này, anh mới chịu đến gặp em sao?

Mặc Thiệu Đình bất lực, chỉ biết đi đến trước giường bệnh Lâm Uyển Du ngồi xuống, trầm mặc một lúc.

- Em rạch tay tự sát chỉ vì muốn anh đến thăm em?

Lâm Uyển Du đưa cổ tay lên, cho Mặc Thiệu Đình xem, dưới ánh đèn, một vết thương xấu xí nhìn bỏng cả mắt.

- Em không còn cách nào khác nữa rồi, em gọi điện cho anh thì anh không bắt máy, đến công ty tìm anh thì anh cũng không gặp, lần trước, em không dễ dàng gì hẹn được anh và Lạc Lạc, không ngờ lại đi đến tình trạng như thế, Thiệu Đình, em thật sự biết sai rồi, em biết em không nên đối xử với Lạc Lạc như thế…

- Em sợ anh bị người khác lừa gạt, là vì lo lắng cho anh, thương xót anh, mới đối với Lạc Lạc như vậy, sau này, em tự suy nghĩ lại, em muốn bù đắp, nhưng hai người đều không cho em một cơ hội…

Lâm Uyển Du càng nói càng tủi thân, nói đến sau cùng, gần như nghẹn ngào luôn:

- Em không biết phải làm sao, mới có thể khiến anh tha thứ cho em, lúc nhỏ, anh từng đối tốt với em như vậy, nhưng bây giờ, tại sao lại hoàn toàn thay đổi rồi.

- Đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Mặc Thiệu Đình tuy rằng thường ngày lạnh nhạt, ít nói, nhưng suy cho cùng vẫn là một người niệm tình cũ, đối với Lâm Uyển Du, tuy anh đã hoàn toàn thất vọng, nhưng nếu như vì sự không tha thứ của bản thân, khiến Lâm Uyển Du tự sa ngã, dường như cũng không phải dự tính ban đầu của anh.

Có lẽ, ngay cả điện thoại cũng không bắt máy, phải chăng đã quá tuyệt tình?

Nói cho cùng, trái tim Mặc Thiệu Đình cũng không hoàn toàn cứng rắn.

Lâm Uyển Du khịt khịt mũi:

- Em không muốn nghĩ nhiều như thế đâu, Thiệu Đình, anh tha thứ cho em đi, em nhất định sẽ không làm những chuyện đó với Lạc Lạc nữa, em sẽ đối xử tốt với cô ấy, đến khi cô ấy có thể chấp nhận em. Em cũng sẽ không suốt ngày bám lấy anh, chỉ xin anh đừng xa cách em, cho em một cơ hội, được không.

Nhìn vết thương hằn trên cổ tay của Lâm Uyển Du, nghe những lời cô dõng dạc đảm bảo, thực sự cả những nguời lòng dạ sắt đá, cũng khó tránh có sự động lòng.

Mặc Thiệu Đình nhìn xuống, im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài nhẹ nhàng:

- Nếu em thật sự hiểu rồi, cũng tốt, sau này đừng có những hành động tự hại bản thân thế nữa, như thế đối với ba mẹ em rất tàn nhẫn.

- Anh chịu tha thứ cho em rồi?

Lâm Uyển Du vui mừng khôn xiết, bề ngoài lộ ra vẻ mặt không thể tin được, kéo lấy tay áo của Mặc Thiệu Đình không buông.

- Thiệu Đình, em thật sự rất vui, em không thể không có anh…

Trả một cái giá quá đắt như vậy, có thể đổi lấy sự hồi tâm chuyển ý của Mặc Thiệu Đình, cũng đáng.

Mặc Thiệu Đình bình tĩnh giơ cao cánh tay, tránh khỏi sự lôi kéo của Lâm Uyển Du:

- Em hiện giờ cảm thấy tốt hơn chưa? Như vậy đi, em muốn ăn gì, anh đi mua cho em.

- Em muốn ăn chè sago, chính là cái tiệm nhỏ gần đây…

Lâm Uyển Du đảo đảo mắt:

- Hôm nay thời tiết nóng thật, Thiệu Đình, anh mặc áo khoác không thấy nóng sao? Anh cởi áo khoác ra treo trên giá áo bên kia đi, sau đó có thể đi mua giúp em chè sago đó không?

Lâm Uyển Du bây giờ là bệnh nhân, cho dù lúc trước làm qua rất nhiều chuyện khiến Mặc Thiệu Đình không vui, nhưng đối với một người muốn tự sát, Mặc Thiệu Đình cũng không thể khó nghiêm khắc, và bộ dạng cô ta xem ra hình như rất thành tâm ăn năn hối lỗi, có vẻ tràn đầy thành ý thật…

Mặc Thiệu Đình gật gật đầu, cởi áo khoác ra treo lên giá áo, bèn đứng dậy đi mua thức ăn cho Lâm Uyển Du.

Lâm Uyển Du là bảo bối của hai bác Lâm, anh không nhẫn tâm nhìn trưởng bối từ nhỏ đã yêu thương anh thở dài tuyệt vọng, Lâm Uyển Du có sai, nhưng nếu như có thể sửa, chẳng phải quá tốt rồi sao, chỉ là, nếu như Lạc Lạc mãi không thích cô ta, bản thân giảm bớt liên lạc với cô ta là được rồi, dường như cũng không cần khiến mối quan hệ trở nên bế tắc như thế…

Mặc Thiệu Đình nghĩ như thế, định an ủi Lam Uyển Du một hồi, rồi lập tức về nhà với Đường Lạc Lạc.

Mắt nhìn Mặc Thiệu Đình đứng dậy rời đi, trên mặt của Lâm Uyển Du, lộ ra nụ cười đắc thắng.

Rạch tay rất đau, nhưng đại đa số mọi người không biết là, muốn rạch tay đến mức mất máu quá nhiều mà chết, cần một quá trình rất dài, vì vậy thông thường rạch tay đều không gây hại đến tính mạng.

Lâm Uyển Du dùng cách này chỉ vì không còn cách nào nữa, không dùng cái chết để uy hiếp, sự việc mà Mặc Thiệu Đình đã quyết, sẽ không thể thay đổi.

Quả nhiên, Mặc Thiệu Đình đối với bản thân vẫn còn chút cảm tình, chút cảm tình này tuy không sâu đậm, nhưng lợi dụng tốt, sẽ là một vũ khí vô cùng tiện lợi, đủ để bản thân đả kích sĩ khí ngời ngời của Đường Lạc Lạc, dần dà lâu ngày, cặp đôi tốt đến mấy cũng sẽ xuất hiện sự rạn nứt, huống hồ, Đường Lạc Lạc vốn đã không xứng với Mặc Thiệu Đình, gia thất địa vị hai người đều không phù hợp.

Khoé miệng Lâm Uyển Du lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý, cầm lấy điện thoại, tìm ra số điện thoại của Đường Lạc Lạc mà bản thân thăm dò được, vô ý chụp một bô có áo khoác Mặc Thiệu Đình đang treo trên giá, gửi cho Đường Lạc Lạc một tin nhắn:

Cô biết anh ấy hiện đang ở đâu không?

Bấy giờ, Đường Lạc Lạc vừa mới về đến nhà, cẩn trọng tỉ mỉ dùng bữa cùng La Nhã và Mặc Tây Thành, vừa kết thúc, là chuẩn bị lén lút đi về phòng, liền nhìn thấy điện thoại rung một cái.

Cầm lấy điện thoại, là số lạ, tin nhắn gửi đến cũng không đầu không đuôi, Đường Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn, thờ ơ trả lời:

Cô là ai? Có phải gửi nhầm không.

Đối phương rất nhanh gửi lại một tin:

Tôi là Lâm Uyển Du, Mặc Thiệu Đình hôm nay không về nhà đúng không?

Đường Lạc Lạc chau mày, trong lòng có một dự tính không lành, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô có một cảm giác bối rối, vốn không muốn quan tâm đến Lâm Uyển Du, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, vẫn gõ vài chữ trên điện thoại:

Cô nói gì? Liên quan gì đến cô?

Nhất định là Lâm Uyển Du chiều nay bị mình ngược đãi đến trúng gió rồi, cô ta đang lừa cô, nhất định là vậy.

Đường Lạc Lạc tự an ủi bản thân trong lòng.

Không lâu sau, điện thoại Đường Lạc Lạc vang lên, cô bắt máy, liền nghe thấy giọng nói vô cùng đắc ý của Lâm Uyển Du:

- Đường Lạc Lạc, không giấu gì cô, Thiệu Đình bây giờ đang ở cùng tôi, chính xác mà nói, là đang giúp tôi đi mua chè sago rồi, anh ấy, là như vậy đó, tôi chẳng qua chỉ nói một câu muốn ăn, anh ấy liền vội vàng đi mua ngay, khuyên thế nào cũng không nghe, từ nhỏ đã như vậy, chỉ biết một mực đối xử tốt với tôi, đặc biệt cố chấp, có phải cô đang đợi anh ấy không? Hôm nay không đến tối, thì anh ấy sẽ không về đâu, tôi khuyên cô nên tranh thủ tắm rồi đi ngủ là vừa.

- Cô nói bừa.

Đường Lạc Lạc chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, bàn tay cầm lấy điện thoại cũng đổ hết mồ hôi.

- Mặc Thiệu Đình sẽ không lừa tôi.

- Thật sao? Vậy cô xem cho kĩ bức ảnh mà tôi gửi cho cô, à đúng rồi, đừng hòng mà lấy tin nhắn và bức ảnh của tôi đi tố cáo với Mặc Thiệu Đình, như vậy chỉ khiến cô trông như một người phụ nữ ghen tuông, càng khiến anh ấy ghét bỏ cô, nhưng mà, cô muốn làm thử thì cũng không sao, xem anh ấy tin tôi, hay là tin cô hơn đây?

Nói xong, điện thoại cúp một cái “rụp”, tiếp đến, một bức ảnh được gửi qua, trên giá áo, chiếc áo khoác đen của Mặc Thiệu Đình được treo ngay ngắn, Đường Lạc Lạc tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra, đây là chiếc áo mà Mặc Thiệu Đình vừa mặc sáng nay!

Cô nghiến chặt răng, chỉ cảm thấy một vị đắng chát lan ra trên đầu lưỡi, uổng cho cô còn tin tưởng anh như thế, còn cảm thấy anh làm việc rất mệt mỏi, khuya thế này còn họp ở công ty, thì ra người ta đang cùng thanh mai trúc mã bên nhau đó chứ!

Còn nói dối cô là đang họp, họp! Họp gì mà lên đến giường của Lâm Uyển Du luôn rồi!

Đường Lạc Lạc trong lòng chua xót, mím môi, gần như muốn khóc tới nơi.

Một nỗi đau bị phản bội bị lừa gạt ngập tràn trong lòng cô, mà đây không phải tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là cô phát hiện, trong tình huống này, cô tuy tràn đầy căm phẫn, nhưng lại không thể chất vấn Mặc Thiệu Đình, vì bản thân là gì của Mặc Thiệu Đình cơ chứ?

Vợ ư?

Một người vợ trên danh nghĩa, suốt ngày luôn miệng nói ly hôn, chỉ chờ La Nhã vừa đi, sổ đỏ của hai người cũng sẽ chuyển thành sổ xanh, thân phận như vậy, bản thân dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của Mặc Thiệu Đình chứ?

Đúng là đáng chết, bản thân lại đau lòng như thế, nghĩ đến những lời Mặc Thiệu Đình từng nói với bản thân, khi đó càng ngọt ngào, giờ đây lại càng cảm thấy chạnh lòng, tên củ cải lăng nhăng đáng chết kia, bản thân xem anh ta là mối tình đầu, anh ta lại muốn chơi chơi thôi!

Trong mắt anh ta, bản thân và những người phụ nữ ngoài kia không có gì khác biệt, cùng một chiêu trò cùng những lời ân ái, có phải đều làm qua nói qua không biết bao nhiêu lần?

Đường Lạc Lạc càng nghĩ càng tức, xem chiếc điện thoại trong tay là Mặc Thiệu Đình, ném mạnh xuống đất, còn dùng sức lấy chân đạp vài cái.

Thú vui gần đây của Mặc Tây Thành, là qua nhà Mặc Thiệu Đình ăn chực, như vậy không những có thể cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình, mà còn được tiện thể nhìn thấy Đường Lạc Lạc…

Được thôi, quan trọng nhất là được nhìn thấy Đường Lạc Lạc.

Tuy biết thân phận của Đường Lạc Lạc là chị dâu, nhưng Mặc Tây Thành vẫn không thể miễn cưỡng bản thân, ma xui quỷ khiến thế nào vẫn muốn nhìn thấy cô, hôm nay trên bàn ăn vừa mới mặt mày hớn hở kể cho La Nhã nghe hành xử tuyệt vời của Đường Lạc Lạc trong cuộc họp báo như thế nào, bây giờ thấy Đường Lạc Lạc đứng góc cầu thang vừa nhún vừa nhảy, Mặc Tây Thành vội đi đến.

- Lạc Lạc, cô sao vậy?

Mặc Tây Thành đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, hỏi han ân cần.

Cậu ta vẫn thích gọi tên của Đường Lạc Lạc, chị dâu gì đó, thực sự gọi không được, dường như gọi như thế, thì giây phút nào cũng như đang nhắc nhở bản thân, thân phận của cô ấy vậy.

Đường Lạc Lạc ủ rũ đến sắp khóc, nhưng trước mặt Mặc Tây Thành, cô nhịn rồi lại nhịn.

- Không có gì, chỉ là trong lòng không thoải mái, rất muốn uống rượu.

Uống say rồi sẽ không biết gì nữa, không biết Mặc Thiệu Đình đã đi đâu, khi nào về nhà, không biết bây giờ anh ta đang ở cùng một cô gái khác, và yêu ai?

Mặc Tây Thành vừa nghe, liền tích cực hưởng ứng.

- Trùng hợp thế, Lạc Lạc, tôi cũng đang muốn uống vài ly, đi thôi, đưa cô đến một nơi vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.