Lần đầu tiên, cô chủ động gọi tên anh. Liên Cẩn Hành quay người, đôi mắt hơi khép chậm rãi mở ra, lại chỉ thấy được sự cảm kích từ cô.
Không có gì khác.
Liên Cẩn Hành hạ lông mày, hiểu rất rõ người trong lòng cô là ai, vị trí của người đó không ai có thể thay đổi. Không có người đó trái tim cô chẳng khác nào đã bị lấy đi.
Anh cũng gật đầu: "Đúng vậy, tại sao tôi phải quan tâm cô nhiều thế làm gì?"
Vy Hiên còn đang cười, giọng nói nghẹn ngào: “Xem ra, chút nữa chỉ có thể xào mấy món chay rồi.”
“Không sao, tôi không kén ăn.” Liên Cẩn Hành đem bể cá ra ngoài, dọn chỗ cho cô.
Anh tiếp tục ở bên ngoài nghe điện thoại, gọi điện thoại, nhận gửi mail trên máy tính. Cô bận bịu trong phòng bếp. Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, mặt trời lơ lửng vắt vẻo trên bầu trời trong xanh.
Mùi khô, sự mục nát của bùn đất, báo hiệu một mầm sống mới, chỉ còn đợi đến xuân.
Bữa cơm trưa rất đơn giản, ba món ăn một món canh. Các món ăn chưa biết là ngon như thế nào, nhưng mùi thơm thì làm cho con người ta mê muội.
Vy Hiên ngồi xuống, mắt còn hơi đỏ, vết thương trên trán bị phần mái tóc che đi.
Anh ngẩng đầu, tròng mắt giống hai viên thủy tinh màu đen, đen lấp lánh, anh nói: “Vừa rồi, điện thoại của cô cứ reo lên không ngừng.”
Đến mức làm anh cảm thấy có chút phiền phức.
“Ồ.” Cô vội vàng đứng dậy, đi về phía bàn, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, tất cả đều do một người gọi tới. Ngón tay vuốt vuốt màn hình. Cuối cùng lúc cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Người đàn ông phía sau đang cúi đầu ăn cơm, đũa thỉnh thoảng đụng phải chén đĩa, phát ra âm thanh nhỏ.
Vy Hiên nắm chặt điện thoại, đi ra phía cửa kính, đứng trước vườn hoa, nghe điện thoại.
“Vy Hiên?” Giọng của anh, có vẻ nôn nóng.
“Ừm.” Vy Hiên ngồi xổm xuống, nhìn qua bể cá bên chân, vốn là con cá sẽ bị hầm trong nồi, vậy mà giờ phút này lại thảnh thơi bơi lội.
Không ai đoán trước được số mệnh, ngay lúc này, mãi mãi không biết, một giây sau sẽ là kỳ tích, hay là hủy diệt.
“Chuyện của người phụ nữ kia, tôi không nhớ nữa rồi.” Anh nói, có chút buồn bực.
Con cá bơi lội rất thoải mái, khi thì chìm xuống đáy bể, khi thì bơi lên, giống chơi đùa cùng ai đó. Vy Hiên ngắm nhìn ngẩn người một hồi, ngón tay vô thức nghịch mặt nước.
“Cô đang nghe sao?”
Nước có chút mát, ngón tay nhanh chóng rụt về.
“A Vũ.” Cô đột nhiên lên tiếng, ngước đầu, nhìn ra xa, trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, nhưng trong lòng lại thấy hoang vắng.
“Anh không phải giải thích gì với tôi hết.” Cô nói: “Sự tình xảy ra là do anh, anh phải chịu trách nhiệm giải quyết... Muốn như thế nào, nói kết quả cho tôi là được.”
Cô cúp điện thoại.
Đứng dậy, cô quay đầu đi vào, ngồi trước bàn ăn, cầm đũa bưng bát, nếm thử tài nghệ của mình, nhíu mày.
Quả nhiên, như Liên Cẩn Hành đã nói, không quá tốt.
Cuộc điện thoại vừa rồi, Liên Cẩn Hành không hỏi một câu, ăn cơm xong, hai người bận việc của mình.
Bên ngoài tiếng xe vang lên, tiểu Tần từ trong xe bước ra. Nhìn thấy Vy Hiên sau lưng Liên Cẩn Hành, lập tức tủm tỉm chào hỏi: “Cô Phạm, thì ra cô ở đây à! Chẳng trách Giám đốc Liên cả sáng nay không tới công ty!”
Vy Hiên cười cười, nhìn Liên Cẩn Hành một chút, có vẻ như, ân tình càng nợ càng nhiều.
Liên Cẩn Hành lặng lẽ nhìn lướt qua cậu ta: “Chỉ có cậu là nhiều lời.”
Tiểu Tần lập tức im lặng, nhưng lại không nhịn được nói: “Cô Phạm đổi kiểu tóc rồi sao? Xinh thật đấy!”
“Đúng vậy, là Giám đốc Liên cắt đó.” Vy Hiên nói.
“Thật sao?!” Tiểu Tần ngạc nhiên, tưởng tượng không nổi Giám đốc Liên lại có tay nghề giỏi như vậy!
Cậu ta nhìn trộm Liên Cẩn Hành, đến dáng vẻ cứng nhắc cầm kéo cắt tóc cho một người phụ nữ của anh... Rùng mình.
“ Hành lý trên tầng, mang thẳng tới sân bay, sau đó cậu có thể biến rồi.” Liên Cẩn Hành không khách khí đuổi khách.
Tiểu Tần lại làm sai ý sếp, lập tức ngoan ngoãn lên tầng, xách xuống một vali hành lý, hướng về phía Vy Hiên đang bưng nước ra lên tiếng chào: “Cô Phạm, tôi đi trước đây, chúng ta chút nữa gặp lại.”
Vy Hiên không hiểu rõ lắm " Đợi chút nữa gặp " là có ý gì, muốn hỏi Liên Cẩn Hành nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Sau khi Tiểu Tần rời đi, Liên Cẩn Hành xem giờ, nói: “Có lẽ nên đi rồi.”
Vì đã đồng ý đi xã giao cùng anh, Vy Hiên rất hợp tác. Nhưng sau khi lên xe lại phát hiện, con đường anh đang lái đi càng ngày càng quen thuộc, cô hỏi: “ Đây là đang đi đâu vậy?”
“ Nhà của cô.”
“Gần nhà tôi có nhà hàng như thế sao? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Không phải đi nhà hàng.” Rất nhanh anh dừng xe lại, vị trí vừa đúng là cửa khu chung cư, quay đầu nhìn cô: “Lên lầu dọn một chút hành lý đơn giản, mang theo hộ chiếu.”
Vy Hiên lần này kịp phản ứng lại: “Đừng nói với tôi là mang hộ chiếu vì muốn đi nước ngoài.”
“Không thì để làm gì?” Anh liếc nhìn cô, ánh mắt sâu xa: “Khách sạn thì chỉ cần chứng minh thư là đủ rồi.”
“…” Vy Hiên khẽ nhếch miệng, có chút khó chịu: “Anh không nói là đi nước ngoài để xã giao!”
“Cô không có hỏi.”
“Giám đốc Liên, người bình thường cũng sẽ không nghĩ ra là sẽ đi nước ngoài đâu?” Vy Hiên bị suy nghĩ logic của anh làm cho bực mình, dựa vào ghế, khoá cửa xe: “Tôi không lên. Tôi cũng không có hộ chiếu.”
Liên Cẩn Hành gật đầu, lập tức muốn gọi điện thoại. Vy Hiên có dự cảm xấu: “Anh định làm gì?”
“ Tìm người xử lý khẩn cấp hộ chiếu, lấy luôn trong ngày.”
“ Không cần nữa!” Vy Hiên tranh thủ ngăn lại.
Anh nhìn cô: “Vậy là, em có hộ chiếu?”
Vy Hiên hít một hơi sâu: “Quan trọng không phải là tôi có hộ chiếu hay không, mà là tại sao tôi lại phải ra nước ngoài với anh?”
Liên Cẩn Hành nhìn cô, bỗng nhiên bĩu môi nói: “Bởi vì cô cần thời gian lấy lại bình tĩnh, cần tìm cớ trốn tránh. Tôi chẳng qua là cho cô mượn cơ hội này mà thôi.”
Vy Hiên cứng họng, biểu cảm có chút thay đổi, lông mày cau lại, nhưng không nói lại.
“Xin lỗi, tôi vẫn không thể...”
“Vậy được, anh ngồi đây với em, đến khi em thực hiện lời hứa của mình.”
Vy Hiên ngước mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc, “Liên Cẩn Hành, anh như vậy là đang uy hiếp tôi sao?”
Anh nói bằng giọng điệu đương nhiên: “Tôi làm vẫn không đủ rõ ràng sao?”
Cô khẽ cắn môi, nhẫn tâm đẩy cửa bước xuống: “Anh muốn ở đây đợi thì cứ đợi đi! Dù sao, tôi cũng sẽ không đi! Còn nữa, việc kinh doanh của anh mà bị ảnh hưởng thì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không có tiền bồi thường anh đâu.”
Cô đi vào trong, chân bước rất nhanh, đảo mắt rồi đi vào trong khu chung cư, khuất ánh nhìn sau cổng.
Liên Cẩn Hành vẫn ngồi trên xe, hững hờ giơ tay lên xem thời gian.
Thời gian như dừng lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tí tách.
Không biết đợi bao lâu, cửa xe đột nhiên bị kéo ra, Vy Hiên nhìn anh chằm chằm, gương mặt có chút ửng đỏ vì tức giận. Ném một túi hành lý vào ghế sau xe, cô ngồi vào, hờn dỗi đóng cửa xe.
Liên Cẩn Hành nhếch khóe môi: “Nhanh hơn so với tôi nghĩ.”
Vy Hiên không lên tiếng, quay mặt sang một bên.