Tuyết Chi bật cười: “Lời này nếu để cảnh sát Hứa nghe được, câu đầu tiên chắc chắn sẽ hỏi trị an.” Sau đó, cô ấy lại nhẹ nhàng nói: “Vy Hiên, Tập Lăng Vũ tìm cậu mà sắp lật tung cả thành phố lên rồi.”
Vy Hiên chỉ “ừm” một tiếng.
“Haizz, nói thật, tớ nếu là cậu, tớ cũng không biết nên làm thế nào. Cho nên, chỉ cần cậu bây giờ vui vẻ, như thế nào tớ cũng ủng hộ cậu!”
Vy Hiên mỉm cười: “Tớ bây giờ rất tốt.”
Thật sự rất tốt.
“Còn có một chuyện...” Tuyết Chi nuốt nước bọt, một lúc sau nói: “Tớ nghe một nữ phóng viên nói, Lương Côn Tịnh và anh Liên mấy ngày trước xuất hiện ở cửa hàng trang sức, hình như mua nhẫn, bị phóng viên chụp được, anh Liên mua bức ảnh đó mới không bị đưa lên báo.”
“Ồ.” Vy Hiên vẫn không có phản ứng quá lớn, giống như đang nghe chuyện của người khác.
“Vy Hiên, đứa bé... cậu định thế nào?”
Vy Hiên khát nước, mua một quả dừa, ngồi trên ghế nghỉ ở bên đường, mắt nheo lại, cắn ống hút: “Sinh ra, tớ nuôi.”
Tuyết Chi nghe vậy là đau lòng một trận: “Đồ ngốc! Còn có tớ! Tớ sao có thể để cậu một mình nuôi chứ? Có một đứa con trai miễn phí không cần tự mình sinh, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra!”
Vy Hiên cười thành tiếng: “Vậy được, dù sao tớ bây giờ cũng thất nghiệp rồi, thiếu tiền mua bỉm sữa, nhiệm vụ cao cả và gian khổ này giao cả cho cậu!”
“Chuyện nhỏ! Cứ để tớ lo!”
Lại nói chuyện phiếm thêm một lúc, Vy Hiên mới cúp máy.
Cách cặp kính râm, cô ngước nhìn bầu trời, yên tĩnh đến mức chỉ có gió thổi nhẹ. Bỏ qua tiếng ồn ào bên ngoài, lại không thể che đậy nỗi cô đơn trong lòng.
Ở Kathmandu mấy ngày, Vy Hiên cả người đều lười nhác, có khi ở khách sạn ở ngày, xem TV, ngủ, ăn cơm. Có khi ra ngoài đi chơi vu vơ cả ngày, đi xem những con đường xa lạ, người xa lạ, duy nhất, không đi qua con đường đã từng đi cùng anh.
Sáng sớm, trời mưa phùn.
Vy Hiên rời khỏi khách sạn, vốn muốn đi đến khu chơi gần đây, đi được vài bước, thì cảm giác không đứng, dừng lại, quay đầu lại.
Đằng sau không có ai.
Cô lại nghi ngờ quay người lại, hai tay bỏ vào trong túi, tiếp tục tản bộ.
Có lẽ là thần kinh căng thẳng, mấy ngày nay, cô luôn có cảm giác bị bám đuôi, ra khỏi khách sạn thì cảm giác như có cái bóng đi theo, rất tiều tệ. Cho dù báo cảnh sát, không có chứng cứ, cảnh sát cũng chỉ coi cô nghi thần nghi quỷ.
Cô tăng tốc độ bước chân, trong lòng bắt đầu nghi vấn, dù sao cũng là ban ngày ban mặt, thật sự có người đi theo, cũng không dám làm gì cô.
Trời tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến dường như có bằng một phất tay.
Nhưng nắng liên tiếp mấy ngày, trời tiết có gió mát như vậy, cũng rất dễ chịu.
Vy Hiên ở gần đó ăn chút đồ, chủ quán đặc biệt giới thiệu món cơm lứt, nói với cô, ở đây có chứa mầm đậu, vitamin B, protein, chất xơ, rất thích hợp cho phụ nữ mang thai.
Vy Hiên hơi ngạc nhiên, không biết bà ta làm sao nhìn ra được, chủ quán chỉ mỉm cười, nói cô thỉnh thoảng sẽ dùng ta bảo vệ vị trí bụng, đây là động tác bản năng của một người sắp làm mẹ. Nhưng, cũng đại biểu thiếu cảm giác an toàn.
Vy Hiên mỉm cười, coi như cam chịu.
Vì nguyên nhân thời tiết, người trong quán ăn không nhiều, chủ quán ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô, hỏi cô tại sao một mình ra ngoài du lịch, hỏi ba của đứa con của cô đâu?
Vy Hiên ăn cơm gạo lứt tỏa mùi thơm phức, điềm nhiên trả lời.
Ở một đất nước khác, sẽ khiến người ta quên đi nỗi đau đã qua, nói ra thì, cũng trở thành câu chuyện của người khác.
Chủ quản yên lặng lắng nghe, sau đó nói, bà ta tưởng Vy Hiên yêu là Vũ, bởi vì, không có cô gái nào sẽ dễ dàng tha thứ cho chuyện đó, cho nên, cô là yêu anh ta...
Tạm biệt chủ quán, Vy Hiên đi dọc theo con đường, xa xa, nhìn thấy quảng trường Durbar rộng lớn.
Cô đứng ở bên đường, nhìn về nơi đó, bước chân không tự chỉ mà hướng về nơi đó.
Khi đến khu đền thở ở phía Tây quảng trường, mỗi vị trí, một chai rượu, đều đã khiến cô kinh ngạc, hiện nay giống như trước đây.
Khách du lịch rất nhiều, cô đi qua, không có cảm giác vui vẻ như lúc đầu, mà càng thêm nặng nề.
Bất tri bất giác, đi đến trước chùa, Vy Hiên đứng ở trong chùa, nhìn thấy những hoa văn được khắc trên gỗ, đều là trạm khắc thứ xấu hổ, không khỏi nghĩ đến tình cảm lần đầu tiên đến nơi này.
Không giống với lần trước, cô không có xấu hổ mà đỏ bừng mặt nữa, ngược lại giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào cây cột, cô nói với bản thân, đây là lần cuối cùng đến đây, cho nên, cô có thể lỡ buông hoài niệm.
Nhìn rất lâu, cô xoay người đi ra, vô thức ngước mắt thì đột nhiên sửng sốt.
Người đàn ông trước mắt, hình như đã đứng đó hồi lâu, cơ thể cao lớn, che chắn mưa gió, không lớn, đối với cô mà nói, đã đủ rồi.
Đôi mắt u ám, mang theo cảm xúc nặng nề, vẫn bình thản nhìn cô.
Vy Hiên cắn môi, quay mắt đi, cô chỉ là còn chưa chuẩn bị tốt.
Anh đi tới, đứng trước mắt cô, cúi đầu nhìn cô, nắm chặt tay của cô, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, anh đã yên tâm.
“Vy Hiên,” Anh nói: “Anh đến đón em về nhà.”
Vy Hiên nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng không ngừng, lạnh giọng, cô nói: “Em mang thai rồi, có khả năng không phải của anh.”
Anh cong môi, lấy ra một phần văn kiện đưa cho cô.
Vy Hiên nghi hoặc nhìn anh, dưới sự ra hiệu của anh, mở ra xem, bỗng dưng ngây người: “Cẩn Hành! Anh điên rồi?”
“Đây là di chúc anh đã lập, toàn bộ tài sản của anh đều thuộc về em và con.” Anh nói xong, cúi người, bàn tay chạm vào cái bụng nhỏ của cô, Vy Hiên cả ngươi run lên, sờ vào chỗ đó, anh nói: “Nếu như anh nói với em, anh thật sự rất mong chờ đó, em có thể sẽ không tin. Cho nên...”
Anh đứng thẳng người, ý cười bên môi giãn ra: “Đây là cách duy nhất anh nghĩ ra.”
Vy Hiên híp hai mắt lại, tầm nhìn trở nên mơ hồ, há miệng, vẫn lắc đầu: “Em nghĩ em không thể...”
“Em có thể!” Liên Cẩn Hành căn bản không có cô cơ hội chùn bước, hai tau giữ chặt má của cô, trong đôi mắt sâu thẳm, in sâu gương mặt tái nhợt của cô: “Là em, em cái gì cũng có thể làm được.”
Cô không lên tiếng, trái tim của anh cũng siết chặt.
“Phạm Vy Hiên, em tưởng anh để ý cái gì? Sự nghiệp? Danh tiếng? Em cho rằng những thứ đó đại biểu cho Liên Cẩn Hành anh sao?!”
Vy Hiên nhìn anh chằm chằm, lông mày nhíu lại, ở trong mắt anh bắt đầu trở nên nóng nảy bất an, cô cụp mắt xuống.
Khi anh còn chưa kịp nhìn thấy ý cười trên khóe môi của cô, những con chim bồ câu ở trên quảng trường đằng sau đều vỗ cánh, bỗng bay lên trời. Một mảng trắng muốt, trên sân có không ít khách du lịch vội vàng lấy máy ảnh ra chụp lại hình ảnh tuyệt vời đó.
Những con mèo hoang vốn đang lười biếng nằm dài, cũng giống như bị giật mình là bật dậy!
Liên Cẩn Hành xoay người, trong mắt nhanh chóng xuất hiện sự hãi, khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, anh một tay kéo lấy Vy Hiên, ôm chặt cô vào lòng, chạy ra khỏi cửa lớn ngôi chùa.
Vy Hiên ngạc nhiên: “Sao thế...”
Cô vừa dứt lời, trong phút chốc, chính là trời đất rung chuyển---
Nhà đang rung, mặt đất đang rung, cát bụi rơi xuống, tiếng la hét khắp nơi, chim cũng bay loạn xạ mà va vào nhau, có người đang chạy, có người bị dọa sợ ngồi sụp xuống ôm đầu...
Động đất!
Vy Hiên chỉ cảm thấy hai tai ù ù, dưới chân giống như giẫm vào đầu hung thú đang tỉnh giấc, giãy giụa, lắc lư muốn chui ra khỏi mặt đất!
Cột đá sụp đổ, hình khắc trên gỗ của nứt ra, cả thế giới đều đang run rẩy.
“Bám chặt anh!” Tiếng hét của Liên Cẩn Hành lại rõ ràng như thế.
Vy Hiên hai tay ôm chặt anh, bỏ chạy trong đát cát bay đầy trời, một giây lâu như một thế kỷ, sống và chết, chẳng qua cũng chỉ một ý nghĩ.
Giống như xông vào thế giới của thần chết, thế giới vốn dĩ yên bình và xinh đẹp, trở thành một bữa tiệc thịnh soạn chuẩn bị cho thần chết.
Mặt đất bị cự thú xé rách, không phải đang khóc nức nở, thì cũng là tiếng la hét, tiếng kêu cứu tuyệt vọng ở khắp nơi... Vy Hiên bám chặt vào Liên Cẩn Hành, tay chân bỗng chốc lạnh toát, chỉ có hơi ấm trên ngườ anh mới cảm nhận được sự thật mình vẫn còn sống.
Cô đột nhiên rất hối hận, nếu như chết như vậy thì phải làm sao? Cô chưa kịp nói cho anh câu đó!
“Cẩn Hành-” Cô không quan tâm bụi bay mù mịt, không quan tâm mặt đất đang lắc lư, không quan tâm nhà cửa đang sụp đổ, cô chỉ muốn lớn giọng nói với anh, cô nguyện ý cùng anh sống đến già, cùng anh đời đời kiếp kiếp! Nếu như trời xanh chiếu cố, cô không muốn đầu thai chuyển thế gì đó, chỉ muốn yên ổn sống hết kiếp này!
Đáng tiếc... Ông trời hình như không thích bọn họ ở bên nhau. Nhưng không sao, ngày cuối cùng của kiếp này, được cùng anh, cô cũng rất thỏa mãn rồi.
Cho nên, Cẩn Hành, anh có thể yêu em, chính là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của em.
Anh không thể nghe thấy lời của cô, tuy mím chặt môi, bảo vệ cô trong lòng, dùng tất cả sức lực muốn dẫn cô chạy thoát.
Vào lúc này, một tiếng ầm cực lớn vang lên, ngôi chùa sụp đổ, tất cả các bức tường đều đổ xuống!
Không tránh kịp, Liên Cẩn Hành nghiến răng, chắn phía sau cho cô, dùng lưng của mình bảo vệ cô...
14h11p’ ngày 25 tháng 4 năm 2015, Nepal xảy ra động đất cấp 81.
Động đất kéo dài trong một phút, sau đó, khói bụi bay khắp nơi.
Những ngôi nhà trong thành phố cổ sớm đã đổ nát hết, trên đường lớn đâu đâu cũng là người nhếch nhác, hoảng sợ, chân trần, có tiếng khóc, có một số thì chạy trốn.
Cứu hộ nhanh chóng được triển khai, sơ tán, cứu chữa những người bị thương, tìm kiếm người còn sống...
Dưới đống gạch vụn nát, truyền đến tiếng hô hấp yếu ớt.
“Cẩn Hành...” Vy Hiên tay phải bị đè xuống cột đá, chỉ có tay trái có thể cử động, cô hoạt động trong khe hẹp, cố gắng đẩy đẩy người phía trên.
Anh không nhúc nhích, giống như ngồi thiền.
“Cẩn Hành...” Giọng của cô đang run rẩy, tay cũng run, trái tim cũng đang run rẩy.
Anh vẫn không nhúc nhích.
Đầu của anh gục vào cổ của cô, nặng nề, đè nặng lên trái tim của cô.
Vy Hiên cổ hỏng khàn đặc, há miệng, muốn kêu cứu, nhưng bụi đất khiến cô không phát ra tiếng được, cô chỉ có thể khô khốc hô lên: “Cứu... cứu mạng...”
“Ở đây có người...”
“Cứu mạng...”
Anh ở trên thân cô, vẫn không có động đậy.
Mãi đến lúc này, cô mới ý thức được, anh có lẽ đã chết rồi, trong thế giới của cô có thể không có người đàn ông tên Liên Cẩn Hành nữa!
Đầu óc trống rỗng vài giây, trái tim bị bóp nghẹt, vào khoảnh khắc đó, dường như ngừng đập!
“Cẩn... Cẩn Hành!”
Cô muốn liều mạng giãy giụa, chân trái lập tức đau đớn đến thấu tim gan!
“Cứu mạng... Ở đây có người... có người... Mau đến cứu anh ấy...”
Nước mắt chảy dài trên gương mặt dính đầy đất cát, giống như con đường mòn quanh co uốn lượn trên núi, từng con, từng đường, chảy cũng chảy bất tận.