Trên xe, Vy Hiên nhận được một cuộc điện thoại.
“Tôi phải lập tức đến sân bay, ở bên phía của Cẩn Hành giao cho anh... à đúng rồi, phải nhớ cho anh ấy uống thuốc đó...”
Cúp điện thoại, cô tăng vận tốc xe.
Đến sân bay, Vy Hiên đi đến cửa đón người, ở đâu cũng có người nhốn nháo, cô chen vào, rất nhanh liền nhìn thấy hành khách đi ra từ bên trong.
Xa xa có một cô gái mặc quần áo thời thượng, đang phất phất tay với cô: “Chị Vy Hiên.”
“Kỳ Kỳ Cách.” Vy Hiên kinh ngạc chào đón: “Em thật sự là Kỳ Kỳ Cách hả?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Kỳ Kỳ Cách vui vẻ nắm lấy tay của cô: “Chị Vy Hiên, chị nhìn xem có phải là em đã trở nên xinh đẹp rồi hay không?”
Vy Hiên gật đầu không ngừng: “Rất xinh đẹp, chị cũng sắp không nhận ra em rồi.”
Kỳ Kỳ Cách nũng nịu bám ở trên người của cô: “Vẫn là chị Vy Hiên tốt nhất.”
Vy Hiên cười cười vỗ vỗ vào mặt của cô ấy, chốc lát sau dường như nhớ tới cái gì đó, hỏi: “À đúng rồi, không phải là em nói em đi cùng với bạn của em hả, bạn của em đâu rồi?”
“À, anh ấy ở phía sau đang chờ hành lý á.”
Lúc đang nói chuyện, một cậu trai trẻ tuổi mang theo mũ lưỡi trai đẩy hành lý đi tới: “Kỳ Kỳ Cách...”
Nhìn thấy cậu ta, Vy Hiên ngơ ngác trong phút chốc, có ảo giác quen thuộc.
Hình như là... đã gặp ở đâu rồi.
“Diệp Chu tới đây đi, đây chính là chị Vy Hiên mà em đã nhắc với anh đó.” Kỳ Kỳ Cách thân mật khoác tay lên trên tay của người con trai, lại giới thiệu nói: “Chị Vy Hiên, anh ấy là bạn cùng lớp đại học ở singapore của em, cũng là bạn trai của em, tên là Du Diệp Chu.”
Hai mắt của Du Diệp Chu phát ra ánh sáng, kinh ngạc nói: “Cô... cô là Phạm Vy Hiên ạ?”
Vy Hiên nhìn chằm chằm vào cậu ta, sự quen thuộc giữa đầu lông mày khiến cho cô cảm thấy thất thần trong giây lát.
Cô mỉm cười nói: “Đúng, tôi là Phạm Vy Hiên.”
Du Diệp Chu vui mừng quá đỗi: “Trời ơi, thật sự là cô Phạm rồi.”
Kỳ Kỳ Cách đắc ý nói: “Nhìn đi, em đâu có lừa gạt anh đâu chứ, em đã sớm nói rồi, mối quan hệ của em với chị Vy Hiên vô cùng vô cùng vô cùng tốt luôn đó. Chị Vy Hiên cũng rất yêu thương em luôn.”
Vy Hiên cười cười bóp gương mặt của cô ấy: “Em nói đúng rồi đó, chị rất thích em.”
Ba người bọn họ đi ra lối ra, Du Diệp Chu thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Vy Hiên, lúc mà ánh mắt chạm phải cô thì liền ngượng ngùng cúi đầu xuống. Kỳ Kỳ Cách trêu ghẹo: “Chị Vy Hiên, chị không biết đó chứ, Diệp Chu thích chị biết bao nhiêu, có đôi khi thích đến nỗi ngay cả em cũng thấy ghen tị nữa.”
Gương mặt của Du Diệp Chu đỏ bừng, vội vàng giải thích nói: “Anh chỉ là thích âm nhạc của cô Phạm mà thôi...”
Vy Hiên cười cười: “Cậu cứ gọi chị là chị giống như Kỳ Kỳ Cách là được rồi.”
Du Diệp Chu gãi đầu, ngu ngơ cười một tiếng: “Chị Vy Hiên...”
Lên xe, Vy Hiên lái xe về phía chung cư.
Ở trên xe, Kỳ Kỳ Cách cực kỳ hoạt bát, thỉnh thoảng sẽ nói đến cuộc sống của cô ở trong trường với Vy Hiên. Mặc dù là nhờ vào mối quan hệ của gia đình mới có thể nhập học được, nhưng mà cô ấy thật sự rất cố gắng, hơn nữa có Du Diệp Chu ở bên cạnh, cũng trợ giúp cho cô ấy rất nhiều.
“Chị Vy Hiên, chị có biết không, ba Liên với mẹ Liên thường xuyên đón em đến nhà của bọn họ nữa đó, làm cho em món ăn rất là ngon, đối xử với em cực kỳ tốt.”
Vy Hiên nhẹ nhàng gật đầu: “Hai người bọn họ chính là người có tâm địa thiện lương.”
Lúc này, Kỳ Kỳ Cách lại quan sát sắc mặt của cô, cẩn thận nói: “Chị Vy Hiên, sức khỏe của anh Liên... bây giờ đã tốt chưa?”
Vy Hiên cười trả lời: “Rất tốt.”
Du Diệp Chu ngẩng đầu lên liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế lái ở trong kính, giật giật góc áo của Kỳ Kỳ Cách.
Kỳ Kỳ Cách im lặng ngồi ở trên ghế, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Xe chạy vào bãi đậu xe trong tầng hầm của chung cư, sau khi đi vào thang máy, Vy Hiên lấy chìa khóa ra: “Vừa mới dọn nhà, hơi rối loạn, bọn em đừng để ý nha.” Mở cửa ra, cô nói: “Vốn là muốn đưa hai đứa các em đến khách sạn, nhưng mà Cẩn Hành nói chắc là các em thích ở trong nhà hơn.”
Kỳ Kỳ Cách gật đầu không ngừng: “Đó là đương nhiên rồi, vừa mới ra khỏi cửa liền ở khách sạn, em còn cảm thấy phiền chán đó, ở trong nhà là tốt nhất.”
Có thể nghe ra được cuộc sống của cô gái ở trước mắt không tệ, Vy Hiên cũng rất vui mừng.
“Oa, chị Vy Hiên, nhà của chị thật là lớn nha.” Kỳ Kỳ Cách không thể tin được mà nói: “Cái này... nguyên một tầng này là của chị luôn hả?”
“Cẩn Hành đã mua đó, chủ yếu là làm phòng để luyện đàn.”
Kỳ Kỳ Cách hâm mộ nói: “Anh Liên đối xử với chị thật là tốt.”
Vy Hiên liếc nhìn về phía người con trai đang sắp xếp hành lý: “Vậy Diệp Chu thì sao?”
Kỳ Kỳ Cách lại thẹn thùng: “Anh ấy đối xử với em cũng rất tốt, mặc dù là nhà của anh ấy không đồng ý cho bọn em ở cùng với nhau, nhưng mà anh ấy sẽ không quan tâm đâu.”
Vy Hiên tò mò hỏi: “Tại sao lại không đồng ý vậy?”
Cô ấy nhún vai, cực kỳ không để ý mình nói: “Nhà bọn họ rất có tiền đó, cảm thấy em là cô gái đến từ thảo nguyên, không có tiền lại không có bối cảnh, đương nhiên là không thích em rồi. Nếu không phải Diệp Chu đối xử với em rất tốt, vậy thì em mới không muốn gả cho gia đình có quyền thế như vậy đâu.”
Sau khi Vy Hiên nghe xong thì liền nhíu mày.
Du Diệp Chu không nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì, đang đi tham quan ở bên trong phòng đàn, nhìn thấy cây đàn cello của Vy Hiên, hai mắt liền phát sáng: “Chị Vy Hiên, đây chính là cây đàn chị dùng để biểu diễn hả?”
Vy Hiên đi qua, nhìn ánh mắt mãnh liệt của cậu ta, cười một tiếng: “Có muốn thử một chút không?”
Cậu ta vội vàng khoát tay: “Em không biết kéo đàn cello đâu.” Cậu ta cúi đầu xuống, nhìn cây đàn kia rồi nói: “Em chỉ là thích âm thanh của nó, giống như là... âm thanh đến từ trong trí nhớ của em vậy. Cho nên chỉ cần khi nghe thấy tiếng đàn cello thì em sẽ rất vui vẻ, tâm trạng cũng rất bình tĩnh.”
Thấy Vy Hiên đang nhìn mình, cậu ta ngại ngùng nói: “Lần đầu tiên em nghe thấy chị Vy Hiên chơi đàn, em liền thích ngay lập tức... à đúng rồi, em còn xem buổi hòa nhạc mà chị biểu diễn nữa đó, thật sự rất tuyệt vời!”
Kỳ Kỳ Cách đi đến, thở dài nói: “Có đôi lúc em cảm thấy cái tên này theo đuổi em thật ra không phải là bởi vì thích em, mà là vì chị Vy Hiên đó.”
Du Diệp Chu giật mình, lập tức nói: “Làm sao có thể được chứ, anh cũng không biết em có quan hệ với chị Vy Hiên mà.”
“Hừ, ai mà biết được.”
“Anh nói thật đó, em nhất định phải tin tưởng anh nha.”
“Em mới không muốn tin đâu.”
Kỳ Kỳ Cách lè lưỡi với cậu ta liền nhảy nhảy nhót nhót đi về phía tủ lạnh, Vy Hiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Du Diệp Chu chậm rãi nói: “Chị đã nghe Kỳ Kỳ Cách nói trong nhà của cậu không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau hả?”
Du Diệp Chu bất đắc dĩ gục đầu xuống, cũng không giấu giếm: “Mẹ của em không thích.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Cô hỏi.
Giống như là Du Diệp Chu sợ Vy Hiên hiểu lầm, nhanh chóng cho thấy thái độ: “Đương nhiên là em thích rồi, cho dù người khác nói cái gì, dù sao thì em cũng muốn ở cùng một chỗ với Kỳ Kỳ Cách.”
Lời nói của cậu ta đã giành được ấn tượng tốt của Vy Hiên.
Tình cảm của hai người mãi mãi cũng không thể quyết định bởi bên thứ ba, nếu không thì tình cảm như thế cũng sẽ không thể kéo dài được nữa
Cô lại hỏi: “Ba của cậu thì sao?”
Không phải là Vy Hiên nhiều chuyện, cũng bởi vì cô có một loại trách nhiệm đối với Kỳ Kỳ Cách, không muốn để cho cô ấy tổn thương.
Du Diệp Chu suy nghĩ một chút, nói: “Ông ấy là ba kế của em.”
Vy Hiên lập tức im miệng, hình như là chạm tới việc riêng tư của người ta, cảm thấy hơi có lỗi.
Du Diệp Chu nhìn ra được, cười cười với cô: “Không có việc gì đâu, ba kế của em đối xử với em rất tốt, so với mẹ của em thì ông ấy rất ủng hộ em làm việc mà em thích.”
“Vậy thì tốt rồi.” Vy Hiên cũng không hỏi thêm nữa, vội vàng để hai người bọn họ trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Cô lại gọi điện thoại cho Liên Cẩn Hành, hẹn tối nay ăn cơm cùng với nhau.
...
Vừa cúp điện thoại, Liên Cẩn Hành từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang ngồi ở đối diện.
Là một Ông lão chỉnh chu tỉ mỉ trong cách ăn mặc, có thể thấy được ông ấy là một người rất nghiêm khắc.
Ông ra liếc mắt nhìn điện thoại, chậm rãi lên tiếng hỏi: “Là con bé gọi tới à?”
Liên Cẩn Hành cũng không gạt ông ta, gật đầu.
Trong mắt ông cụ không có bất kỳ biểu cảm gì, nói: “Tôi nghĩ chắc là cậu hiểu ý của tôi.”
Liên Cẩn Hành nở một nụ cười vô nghĩa, đối mặt với ông ta, ánh mắt thản nhiên: “Tôi nên hiểu cái gì đây?”
Cho dù đối phương là phận người lớn thì cũng không thể lỗ mãng, nhưng mà yêu cầu của ông ta lại vô lý, cho dù như thế nào thì Liên Cẩn Hành cũng sẽ không đồng ý.
Ông cụ nước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía anh, giọng nói càng thêm lạnh lùng vô vị: “Thật ngại quá, chuyện liên quan đến cậu, tôi đã điều tra rất rõ ràng. Tôi cũng không cho rằng cậu có thể cho con bé hạnh phúc, cho nên tôi mới có thể tự mình tìm đến đây, chính là muốn khuyên cậu, không thực hiện được lời hứa thì vẫn nên từ bỏ sớm đi.”
Có vẻ như Liên Cẩn Hành mệt mỏi, dựa lưng vào ghế, đôi mắt đen khẽ nhắm lại, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi muốn cho cô ấy một hôn lễ.”
Ông lão nhìn anh, nói thẳng: “Ngoại trừ nghi thức này thì còn cái gì nữa?”
Liên Cẩn Hành hơi mở mắt ra một chút, giọng nói lạnh lùng nhưng mà lại bén nhọn đâm thẳng vào tim: “Là cuộc đời của tôi.”
Ông lão chỉ nhìn anh, cũng không nói cái gì nữa.
Lúc này, điện thoại nội bộ ở trên bàn vang lên, Liên Cẩn Hành nói một câu thật xin lỗi rồi ấn nghe.
Giọng nói của Tiểu Tần truyền đến: “Tổng giám đốc Liên, cô Nhiếp đã đến rồi.”
“Ừ tôi biết rồi.”
Ông lão ở đối diện đứng lên: “Tôi phải đi rồi.”
Liên Cẩn Hành nắm lấy cây gậy ở bên cạnh chống đỡ đứng dậy, chỉ là một động tác đơn giản như vậy nhưng mà anh làm thì lại phí hết sức, trên trán cũng đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng mặt của anh lại không đổi sắc, đứng nghiêm chỉnh.
Ông lão nhìn thấy tất cả ở trong mắt, mấp mấy môi nói: “Nếu như không phải là bởi vì Vy Hiên, tôi sẽ cực kỳ tán thưởng cậu, nhưng mà tôi không thể lấy chuyện hạnh phúc cả đời của con bé đánh cược được.”
Sau khi Liên Cẩn Hành đứng vững, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Vậy hạnh phúc trước đó của cô ấy là do ai hủy hoại vậy?”
Ông lão không nói gì, xoay người đi ra cửa.
Ánh mắt của Liên Cẩn Hành rũ xuống, giọng nói lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi không tiễn ông được.”
Ông lão đẩy cửa ra, lúc mà người ở ngoài nhìn thấy ông ta, hơi bị kinh ngạc một chút, thốt lên: “Ông Đoạn.”
Ông lão ngẩng đầu lên nhìn cô ta, là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, ông ta nhướng mày: “Cô biết tôi à?”
Nhiếp Vịnh Nhi khó kìm được biểu cảm kích động, lập tức trả lời lại: “Tôi là... ông từng đến trường học của chúng tôi diễn thuyết, lúc đó tôi có ở đó... thật sự rất rung động!”
Thần sắc vẫn luôn kéo căng trước đó của Ông lão đã hơi hòa hoãn lại, hơi gật đầu một chút, nói: “Mấy đứa đều là tương lai của quốc gia, phải học tập chăm chỉ mới có thể xứng đáng với sự bồi dưỡng của tổ quốc.”
Vy Hiên cúi đầu xuống: “... ông nói đúng.”
Đưa mắt nhìn theo hướng Ông lão đi khỏi, cô ta mới đẩy cửa ra đi vào: “Tổng giám đốc Liên.”
Liên Cẩn Hành ngồi ở trên ghế nhìn cô ta: “Cô biết ông ta à?”
Hiển nhiên anh đã nghe được cuộc đối thoại ở cửa.
Hai mắt của Nhiếp Vịnh Nhi tỏa sáng: “Đoạn Bảo Chương là nhạc trưởng đứng đầu ở trong nước và là cựu nhạc trưởng của dàn nhạc giao hưởng quốc gia, lúc mà chúng tôi ở học viện âm nhạc, không ai chưa từng xem hay nghe thấy video dạy học của ông ấy, đương nhiên là biết rồi, không ngờ là có thể gặp ông ấy ở chỗ này.”
Mặc dù đã là một ngôi sao nổi tiếng, lúc Nhiếp Vịnh Nhi đề cập chuyện còn ở trường học thì vẫn là mặt mày hơn hở.
Liên Cẩn Hành cụp mắt xuống, chủ đề liên quan tới Đoạn Bảo Chương, anh cũng không đụng tới nữa.
Nhiếp Vịnh Nhi cũng nhanh chóng tỉnh táo lại mà ngồi xuống, hoàn toàn là một giọng điệu đang bàn chuyện công việc: “Tổng giám đốc Liên, tôi biết là thời gian của anh quý giá, vậy thì tôi xin nói thẳng.”
Sự ma sát với xã hội và bất công của hiện thực đã sớm làm cho Nhiếp Vịnh Nhi ngây ngô nhút nhát lúc trước trở nên trưởng thành hơn, dạy cho cô ta biết như thế nào là sống sót. Cho nên dưới cái nhìn của cô ta, sớm đã không tồn tại cái gọi là “đối thủ”, mối liên quan duy nhất giữa người và người đó chính là lợi ích! Hôm nay mục đích mà cô ta đến đây, chính là vì chủ động ra tay.