Đỗ Hân Dĩnh bị hai người đàn ông mạnh mẽ kéo xuống giường, cả người ngã trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, hai mắt đỏ rực, trợn mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở phía đối diện: “Trương Tuyết Chi, sao cô không trực tiếp giết chết tôi luôn đi?”
Tuyết Chi liếc nhẹ, đứng dậy nói: “Với tôi mà nói, điều đó quá dễ dàng đối với cô.”
“Đi thôi.” Cảnh sát áp giải Đỗ Hân Dĩnh ra ngoài, cô ta gần như là khó có thể đứng thẳng được, hoàn toàn là bị đẩy đi.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hét chói tai của cô ta: “Tôi không muốn ngồi tù! Không muốn! Hạo...cứu em! Hạo, mau cứu em!”
Tuyết Chi đi ra khỏi phòng khám tư liền nhìn thấy Đỗ Hân Dĩnh bị áp giải lên xe cảnh sát, bộ dạng vô cùng hoảng loạn và bất lực khiến người chứng kiến thật sự không đành lòng.
Thực ra, cô không quá hận người phụ nữ này, mặc dù cô đã từng nghĩ về cuộc sống của bản thân mình nhưng tất cả những gì cô ấy làm, toàn bộ là vì Mãnh Hổ. Nếu muốn hận, vậy thì phải hận tình yêu đã làm con người ta trở nên mù quáng.
Khi xe cảnh sát rời đi, Tuyết Chi cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Bà chủ, điện thoại của ông chủ.” Đinh Khiêm cầm điện thoại đưa cô.
Vừa nghe thấy là Tiêu Chí Khiêm gọi đến, gương mặt xinh đẹp của Tuyết Chi liền lập tức lấy lại tinh thần rồi mới tiếp nhận, vừa đi vừa nói: “Tiêu Chí Khiêm, công ty bên đó sao rồi?”
“Để cho bọn họ xử lí rồi.” Anh trả lời bâng quơ.
“Nói như vậy, lúc này anh đang rất nhàn rỗi?”
“Anh nhớ em.” Anh trả lời vô cùng hợp tình hợp lí, lấy một lí do cũng rất hoàn hảo.
Tuyết Chi mặc dù đang có ý định sẽ mắng anh một trận nhưng khi nghe được những lời nói đó, trái tim bỗng trở nên ngọt ngào như được quét mật lên trên.
Sau khi cúp điện thoại, anh nhanh chóng quay lại đường Hằng Nguyên.
Trước tòa nhà cao tầng là chiếc xe bọc thép của Tiêu Chí Khiêm. Anh đang đứng đó dựa vào chiếc xe. Nhìn từ xa, anh giống như một con quỷ vô cùng có sức hấp dẫn, cùng với chiếc xe màu đen phía sau tạo thành một sự tương phản bắt mắt.
Sau khi nhìn thấy cô, Tiêu Chí Khiêm liền sải bước tới mở cửa xe, giúp cô ra ngoài: “Không phải đã nói là không cho em đi ra ngoài rồi sao?” Anh có chút quở trách cũng có một chút lo lắng. Cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục nên dù chỉ là một chút nguy hiểm tiềm ẩn, anh cũng sẽ phải ngăn chặn nó.
“Không sao! Em chỉ là đi thăm một người bạn mà thôi.” Tuyết Chi chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó liền ngả nửa người về phía anh, đem toàn bộ sức nặng của cơ thể cho anh đỡ lấy. Cô nheo đôi mắt phượng đầy vẻ thoải mái, lôi kéo anh đi về phía trước.
Biết là cô đã đi gặp Đỗ Hân Dĩnh, cũng biết được cách cô xử lí mọi chuyện, thế nhưng Tiêu CHí Khiêm vẫn thản nhiên nói: “Để cô ta ở trong bệnh viện thì mới có thể dày vò cô ta mỗi ngày!”
Tuyết Chi nhìn anh, lắc đầu nói: “Tiêu Chí Khiêm, không cần đâu, vậy là đủ rồi.” Nói xong, cô liền tựa vào trong lồng ngực anh nói: “Đỗ Hân Dĩnh tính cách rất cao ngạo, thế nên với cô ta, ngồi tù chính là sự trừng phạt lớn nhất.”
Tiêu Chí Khiêm nhìn chằm chằm cô, không nói gì, chỉ ôm chặt cô đi vào thang máy.
Lúc bước vào liền nhìn thấy chị Điềm đeo kính râm, ngồi trên một chiếc ghế dài, tận hưởng cảm giác tắm nắng bên cửa sổ. Khi thấy mấy người bọn họ trở về, chị liền giơ tay ra chào: “Xin chào!”
Tiêu Chí Khiêm không có phản ứng, Tuyết Chi mỉm cười: “Chị Điềm, cẩn thận phơi nắng nhiều bị hỏng da đó.”
“Haha, không sao, chỉ số bảo vệ da chống tia UV của chị hiện tại đã hơn 1000 rồi, cho dù bây giờ có ngồi ở Sudan phơi nắng cũng sẽ không làm hại đến da chị được.”
Tuyết Chi kinh ngạc, đôi mắt phượng mở to. Theo như cô biết chỉ số chống nắng 50 đã có được những tác dụng nhất định trong việc chống nắng rồi vậy thì hơn 1000 quả thật là một con số khủng khiếp! Với làn đặc biệt như vậy, thật không có gì lạ khi nhìn cô ấy không hề giống với một người phụ nữ đã gần 40 tuổi. Tuyết Chi âm thầm lẩm bẩm, người ở Hải Thiên Đường không phải đều là quái vật đấy chứ?
Nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm, vẻ mặt anh lúc này có chút thiếu kiên nhẫn. Ngoài trừ Tuyết Chi, anh đều không có đủ kiên nhẫn đề ứng phó với bất kì người ngoài nào. Tuyết Chi bật cười. Nếu nói về quái thai thì người đứng đầu của Hải Thiên Đường trước mặt cô lúc này mới chính là số 1. Sau khi kéo tay anh và chào chị Điềm, hai người liền trở về phòng.
Đinh Khiêm định lén lút trở về phòng nhưng lại bị chị Điềm lười biếng cất giọng gọi lại: “Đi đâu vậy?”
“Ách” Trên trán Đinh Khiêm liền chảy đầy mồ hôi, nhanh chóng nói: “Con đi lấy nước trái cây.”
Chị Điềm gật đầu cười: “Lấy nước táo là được.”
“Con sẽ đi ngay.” Đinh Khiêm ngoan ngoãn trở thành một người con hiếu thảo.
Tiêu Chí Khiêm cùng với Tuyết Chi trở lại phòng, anh liền giúp cô cởi bỏ áo khoác, hai tay giữ lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, đôi môi bao phủ sau gáy, một nụ hôn rơi xuống cái cổ trắng mịn của cô.
Tuyết Chi cảm thấy hơi nhột, xoay người cười, hai tay đặt lên vai anh, ngẩng mặt lên nhìn, nói: “Hôm nay ở công ty như thế nào? Có gặp tổng giám đốc Tiêu không?”
“Có.” Anh đối với vấn đề này không muốn nói nhiều, thờ ơ trả lời: “Ông ấy không có quyền lựa chọn.”
Trong lòng Tuyết Chi hiểu ra, liền tránh nói đến chuyện hai cha con bọn họ, hỏi tiếp: “Còn em thì sao? Khi nào em có thể quay lại công ty với anh?”
Tiêu Chí Khiêm khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười, vô cùng thân thiết dùng chóp mũi cọ trên mũi cô: “Vậy em phải cố gắng lấy lòng vị sếp này của em rồi.”
Tuyết Chi nhướn mày: “Phó chủ tịch, hành vi của anh có được coi là đang quấy rối tình dục đối với nhân viên cấp dưới không?”
Tiêu Chí Khiêm suy nghĩ thực nghiêm túc, gật đầu: “Có!”
Tuyết Chi mỉm cười một cách thoải mái, giả vờ có chút tức giận: “Vậy là mức độ nào?”
Anh nhìn cô chằm chằm, dưới đáy mắt như có một ngọn lửa bùng lên, hơi thở không ổn định, ngay cả ánh mắt anh lúc này cũng đã có chút điên cuồng, nhưng ngay sau đó, ngọn lửa đó đã nhanh chóng bị anh khống chế, không để nó lan rộng ra.
Anh mỉm cười đấy quyến rũ: “Cởi quần áo rồi ngoan ngoãn lên giường ngủ, vậy thì anh có thể cân nhắc chút.” Tiêu Chí Khiêm thúc giục cô. Trong suy nghĩ của anh, muốn vỗ béo một người, ngoại trừ bắt cô ăn thì còn phải bắt cô ngủ.
Tuyết Chi chép miệng: “Có thể đổi cách khác không? Em không muốn ngủ tiếp đâu.”
“Bây giờ đến lượt anh ngủ, em đến đây chăm sóc anh đi.” Tiêu Chí Khiêm không để cô có cơ hội từ chối lần nữa, tự mình đem áo toàn bộ áo khoác, áo sơ mi, quần dài đều cởi ra. Tuyết Chi ở phía sau nhìn chằm chằm anh, hai mắt phượng mở to hết cỡ. Cô như thế nào lại có cảm giác ngắm người đàn ông này cởi quần áo cũng được coi là một loại hưởng thụ vậy chứ?
Mặc dù Tiêu Chí Khiêm đã gầy đi rất nhiều nhưng như vậy lại làm cơ bắp của anh hiện lên càng rõ. Đặc biệt là nhìn từ sau lưng, sống lưng thẳng tắp, eo và hông săn chắc, đôi chân khỏe khoắn...
“Nếu em thích nhìn, anh có thể lên giường cho em nhìn chán thì thôi.” Mặc dù còn chưa có quay đầu nhưng trong giọng nói của anh mang chút ý cười.
Mặt Tuyết Chi đỏ ửng, không tự nhiên hắng giọng nói: “Ngủ một lát đi.”
Tiêu Chí Khiêm xoay người, Tuyết Chi liền nhìn thấy lồng ngực rộng lớn của anh, ngay lập tức cô liền thỏ dốc, đôi mắt lập tức tránh đi, trên mặt đỏ ửng ngày càng lan rộng. Tuy hai người đã là vợ chồng, cũng đã có tiếp xúc thân mật nhưng chính vì điều này mà những kí ức đêm đó hiện về càng thêm cám dỗ.
Tiêu Chí Khiêm thích nhìn cô đỏ mặt như thế này. Chỉ cần nhìn chăm chú như vậy, đôi môi cũng sẽ thật sung sướng mà cong lên, anh tiến lên giúp cô cởi áo sơ mi bên trong, vùng da rộng trước ngực bị lộ trong không khí, khiến cô nhẹ rùng mình vì lạnh. Đột nhiên, cơ thể nóng như lửa của anh sát lại gần khiến tim Tuyết Chi đập nhanh hơn, cánh tay đang ở bên cạnh anh cũng không biết phải đặt chỗ nào thì đúng.
Động tác của anh vẫn không dừng lại, chậm rãi cởi nút quần jean của cô. Bàn tay to xoa xoa thắt lưng của cô, nhẹ nhàng cởi quần. Quá trình này thật sự là tra tấn con người, cảm giác những nơi mà ngón tay anh xoẹt qua đều như bị đốt lửa, ngay cả làn da cô cũng bắt đầu nóng lên.
“Tiêu Chí Khiêm...” cô thì thầm bên tai anh, âm thanh giống như một con mèo nhỏ đang trêu chọc tâm trí anh.
“Ừ?” Anh vẫn còn đang tập trung hưởng thụ quá trình giúp cô cởi đồ.
“Anh... Anh lại trêu chọc em.”
“Ừ.” Trên mặt anh lúc này một chút thẹn thùng cũng không có, giống như chuyện này được coi là việc hiển nhiên.
Tuyết Chi cắn môi, bàn tay nhỏ bé khẽ trượt xuống...khi cô nghe thấy tiếng anh hít sâu, một ý cười xoẹt qua.
Cô kiễng mũi chân, nhẹ giọng nói: “Còn nhớ những gì em đã dạy anh chứ? Có đôi khi, cách giải quyết không chỉ có một.”
Tiêu Chí Khiêm nghiêng người, một tay đỡ lấy đầu, nhìn người đang ở trong tay mình, cánh môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Cảm giác có cô bên cạnh, thế giới giống như thật yên bình. Những giờ phút yên bình này đối với anh mà nói thật vô cùng đáng quý.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô.
Đứng dậy, ăn mặc chỉnh tề rồi đẩy cửa đi ra. Trong phòng khách, đám người Thạch và Đinh Khiêm đã đợi sẵn ở đó.
Phòng khách này rất rộng, các cửa sổ lớn từ sàn nhà cho đến trần nhà đều đầy đủ ảnh sáng, chiếu sáng rất tốt. Giữa phòng khách là một tấm thảm lông dài cùng với một hàng ghế dài dù có mười mấy người ngồi cũng không thành vấn đề. Tiêu Chí Khiêm đi qua, ngồi ở vị trí còn lại duy nhất dành cho anh.
Thấy ông chủ đã ngồi xuống, Thạch trực tiếp nói: “Tin tức từ phía Thiên Ma truyền đến, anh ta đã mang theo người đến hơn mười căn cứ của Mãnh Hổ để truy tìm cả đêm nhưng đều không tìm được. Anh ta nghi ngờ rằng Mãnh Hổ không hề ở thành phố Y.”
Đinh Khiêm nói: “Có phải anh ta đã nhận được tin tức rồi bỏ trốn không?”
Thạch bên canh liền “ba” một tiếng, đánh vào gáy anh: “Sử dụng cái đầu trước khi nói đi, nếu anh ta sợ những trận chiến như thế này đã không được gọi là Mãnh Hổ rồi.”
Đinh Khiêm gãi đầu. Trước mặt mẹ anh, im lặng vẫn là tốt hơn.
Chị Điềm ngước đầu, thản nhiên nói: “Nguồn kinh tế của Mãnh Hổ chính là buôn bán thuốc phiện. Công việc này đã sớm trở thành một quy mô. Bây giờ, không ai ở trên con đường này là giàu hơn anh ta. Tôi nghe nói, ngay cả Đông Nam Á bây giờ cũng đã dùng hàng của Mãnh Hổ. Anh ta bây giờ giống như một con hổ muốn mở rộng lãnh thổ, muốn dùng việc buôn bán để chiếm lĩnh lãnh thổ mà thôi. Chỉ cần có tiền, sẽ tiếp tục tranh đấu giành thiên hạ, không có gì an toàn hơn phương pháp này. Cho dù chúng ta lúc này có đến địa bàn của anh ta, cũng không thể phá hủy hết sản nghiệp này. Nếu chúng ta gặp trở ngại, sợ rằng sẽ mang đến càng nhiều kẻ thù cho Hồng Môn. Phải biết rằng, sau lưng anh ta không hề đơn giản. Cho nên Mãnh Hổ không phải đang trốn mà anh ta chỉ là đang đi tấn công một ngọn núi khác mà thôi. Theo như thông tin tôi đã thu thập được thì tất cả đều hướng đến chỗ của chúng ta, thành phố L.”
Ngọc Diệp nằm ở một góc sô pha, không hề ngẩng đầu lên mà chỉ mở mắt nói: “Nếu anh ta không có ai giúp đỡ thì sẽ không thể đưa hàng hóa vào. Đây là địa bàn của chúng ta, ngay cả zf cũng không thể đứng ra mặt. Trước đây, thật ra đã có vài tên nhỏ bé đã giúp anh ta di chuyển hàng hóa, thế nhưng đều đã bị người của chúng ta giải quyết. Muốn chiếm lĩnh nơi này, sợ rằng con hổ núi như anh ta phải tốn cả đời cũng chỉ là tốn công.”
Tiêu Chí Khiêm vẫn luôn im lặng nghe, vẻ mặt của anh cũng không thay đổi nhiều.
Nghe được nhiều chuyện từ những người lớn như vậy, Trương Thịnh Hải mở to hai mắt, cảm giác như nó còn sinh động hơn trong phim điện ảnh.