Lần nữa trở lại, bước chân của Vy Hiên trở nên nặng nề.
Đứng ở đầu giường, nhìn người đàn ông trên giường, lại không còn nước mắt.
Lời mà Cao Oa nói, giống như ác mộng văng vẳng bên tai.
“... Đó là một loại thuốc trung y có độc tính cực mạnh, có hiệu quả rất rõ rệt chữa trị trong thời gian ngắn, nhưng sẽ gây lệ thuộc, bình thường dùng trên người mặc bệnh nan y... Cẩn Hành kiên trì sử dụng, tôi cản không được, anh ấy nói, anh ấy thà dùng khoảnh khắc ngắn ngủi đường đường chính chính ở bên cô, cũng không muốn giống như người chết liên lụy cô cả đời... Vy Hiên, xin lỗi.”
Vy Hiên trèo lên giường, ngủ ở bên cạnh anh, quấn lấy eo của anh, trán áp vào lưng của anh, cảm nhận độ ấm của anh lúc này, sự chân thực của anh.
Kể từ hôm đó, về thời gian, cô có định nghĩa càng sâu.
Đưa Kỳ Kỳ Cách và Du Diệp Châu đến sân bay, Vy Hiên dặn dò kỹ càng với cô bé: “Có vấn đề gì thì phải đi tìm ba Liên mẹ Liên nghe chưa.”
“Ừm! Em biết rồi!”
Kỳ Kỳ Cách kéo cánh tay của Vy Hiên, không lỡ buông: “Chị Vy Hiên, chị cũng phải khỏe nha! Phải chăm sóc bản thân và anh Liên, đừng để em lo lắng!”
Vy Hiên bật cười, cốc trán của cô bé: “Tiểu quỷ.”
Vy Hiên nhìn sang Du Diệp Châu: “Kỳ Kỳ Cách nếu như chịu uất ức, chị sẽ tìm em tính sổ đấy!”
Du Diệp Châu cười nói: “Cô ấy không ức hiếp em thì em đã thắp hương rồi.”
Kỳ Kỳ Cách giờ nắm đấm về hướng cậu bé: “Cho nên, cậu phải cẩn thận nha~”
“Được được được, cậu là bà cô của nhà chúng ta!” Du Diệp Châu nói: “Em đi đổi thẻ lên máy bay.”
Cậu bé thuận tay đưa ví tiền cho Kỳ Kỳ Cách, sau đó xoay người rời khỏi.
Kỳ Kỳ Cách tay trơn, ví tiền lại rơi xuống đất, Vy Hiên cúi xuống nhặt giúp cô bé: “Em ấy, làm chuyện gì cũng lóng ngóng như vậy...”
Đột nhiên, cô cứng nhắc---
Du Diệp Châu quay lại, đung đưa chiếc thẻ lên máy bay di động: “Chị Vy Hiên, chúng em phải vào trong rồi, chị cũng trở về sớm đi.”
Vy Hiên thất thần nhìn cậu bé, cậu bé gọi mấy tiếng mới hoàn hồn: “Á... Đúng, nên đi vào rồi...”
Du Diệp Châu và Kỳ Kỳ Cách đi đến cửa kiểm tra an ninh thì vẫy tay với cô: “Chị Vy Hiên, tạm biệt.”
Vy Hiên đột nhiên đi tới, nắm lấy tay của cậu bé, mắt long lanh dao động: “Em...”
Nghĩ đến điều gì đó, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“Ha ha, chị Vy Hiên, chị yên tâm đi, em bảo đảm sẽ chăm sóc Kỳ Kỳ Cách thật tốt! Em thề!”
Vy Hiên cụp mắt, gật đầu; “Chị biết... Chị biết em sẽ làm vậy...”
Cậu bé ở trong mắt cô, là một đứa trẻ so với bất kỳ ai đều dịu dàng và lương thiện hơn nhiều, cho nên, nhất định sẽ.
Kỳ Kỳ Cách bám trên người cô: “Chị Vy Hiên, em không nỡ rời xa chị...”
Vy Hiên cúi đầu, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, cố gắng duy trì giọng nói bình ổn: “Em... Em cũng phải đối tốt với Diệp Châu, coi như là... chị nhờ em.”
Kỳ Kỳ Cách giả vờ ghen: “Chị Vy Hiên, chị thật thiên vị! Chị bây giờ thích cậu ấy hơn người ta rồi!”
Vy Hiên kìm nén nụ cười trên mặt: “Sao có thể chứ? Chị vẫn thích Kỳ Kỳ Cách nhất.”
Du Diệp Châu ái ngại cười hai tiếng, nói: “Em cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy, chị Vy Hiên rất giống chị của em.”
Vy Hiên sửng sốt, ngước mắt nhìn cậu.
Kỳ Kỳ Cách làm mặt quỷ với cậu: “Sẽ chụp mông ngựa.”
Du Diệp Châu vội nói: “Em nói thật đấy! Em thật sự cảm thấy chị giống chị em!”
Vy Hiên nhịn cảm giác xúc động muốn khóc, nắm tay của hai người, vội nói: “Có thể đi cùng nhau thì đừng dễ dàng chia ly.”
Cậu gật đầu: “Ừm! Em sẽ.”
Kỳ Kỳ Cách mặt mày không lỡ: “Chị Vy Hiên...”
Vẫy tay tiễn hai người, thấy bọn họ đi vào cổng kiểm tra, Vy Hiên hồi lâu đều không chưa hoàn hồn lại. Mãi đến khi có người bước tới, cẩn thận hỏi: “Xin hỏi, là cô Phạm Vy Hiên sao?”
Cô đột nhiên quay đầu, vui mừng nói với đối phương: “Có thể chụp cùng một kiểu không?”
Sau đó, liền ‘tách’ một tiếng.
Khoảnh khắc ánh đèn lóe lên, bức ảnh trong ví tiền của Du Diệp Châu, dường như lại xuất hiện trước mắt Vy Hiên...
Đó là cả nhà hạnh phúc, trong bức ảnh là cậu bé và ba mẹ, còn cả chị gái. Cho dù trôi qua gần 20 năm, Vy Hiên sớm đã không nhận ra em trai em gái năm đó, nhưng vẫn nhớ dáng vẻ của mẹ--- Hoặc nói, bà ta không phải mẹ của cô.
Tóm lại, khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó, cô buồn bã muốn khóc.
Cô đợi lâu như vậy, mong ngóng người thân lâu như vậy, sự xuất hiện không điềm báo trước ở trước mắt cô, vẫn là ở lúc chia tay mới phát hiện, loại chấn động đó, phải nhớ mới biết.
Cô không có nói với Du Diệp Châu bản thân là ai, trong mười mấy giây ngắn ngủi, cô thậm chí đưa ra quyết định, từ giờ sẽ không làm phiền đến cuộc sống của bọn họ.
Nhưng, nếu như không phải ông Đoạn nói cho cô biết tình hình của mẹ ruột, cô nói cái gì cũng phải đích thân đi hỏi thử, cứ ghét cô như thế, hận cô như thế sao? Có thể đưa em trai em gái đi, duy nhất để lại cô còn ít tuổi lại, một mình đối diện với tất cả những chuyện đó!
Bây giờ, cuối cùng biết được sự thật, cho nên, cô không tiếp tục oán hận nữa.
Trên đường trở về, cô thay đổi tuyến đường, không có về nhà, mà đi thẳng đến công ty của Liên Cẩn Hành. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với anh, đây thành lời thổ lộ duy nhất của cô.
Đến công ty, Tiểu Tần nói: “Tổng giám đốc Liên ở họp.”
“Vậy tôi ở đây đợi.”
Vy Hiện ngồi ở khu nghỉ ngơi ngoài cửa, người muốn gặp bây giờ, chỉ có anh.
Không lâu sau, cửa mở ra, có người đi ra.
Vy Hiên ngẩng đầu, đột nhiên sững người: “Ông... Ông sao lại ở đây?”
Đoạn Bảo Chương nhìn cô, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra một nụ cười nhạt: “Về nhà cùng ăn cơm tối đi, cũng nên gặp người trong nhà.”
Vy Hiên đối với ông ta vẫn có chút ngại ngùng, lắc đầu: “Con đã hẹn với Cẩn Hành.”
“Như vậy sao.” Đoạn Bảo Chương cũng không cưỡng ép, chỉ nói: “Hôm nay quả thật cũng hơi gấp, vậy để hôm khác.” Không nán lại lâu, ông ta bèn cùng trợ thủ rời khỏi.
Vy Hiên vội hỏi Tiểu Tần: “Ông Đoạn sao lại đến đây? Lẽ nào, ông ấy có hợp tác với các anh?”
Tiểu Tần trả lời: “Không có, ông ấy đến gặp tổng giám đốc Liên.”
“Cẩn Hành?”
Vy Hiên đẩy cửa bước vào trong văn phòng, đồng tử đột nhiên co rút lại, chạy đến đỡ người đang ngã ở trên đất: “Cẩn Hành! Cẩn Hành!”
Nghe thấy âm thanh, Tiểu Tần sau đó cũng chạy vào: “Tổng giám đốc Liên!”
Trái tim của Vy Hiên như muốn nứt toạc ra, lớn tiếng nói: “Chuẩn bị xe, mau đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Bệnh viện.
Ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, sắc mặt Vy Hiên trắng bệch ngồi ở ghế chờ, yên tĩnh chờ đợi.
Hành lang trải dài, bốn bề màu trắng, chỉ có duy nhất một mình cô.
Cửa đẩy ra, bác sĩ đi ra, cô ngẩng đầu lên, trấn định đứng dậy đi tới, hít thở sâu, hỏi: “Bác sĩ, anh ấy sao rồi?”
Đi vào phòng bệnh, anh lại nằm trong một mảng màu trắng quen thuộc, yên tĩnh giống như đang ngủ.
Vy Hiên chầm chậm đi tới, quỳ ngồi ở trước giường, áp vào má của anh, nắm lấy tay của anh.
“Cẩn Hành, nhất định phải mau chóng tỉnh lại.” Giọng của cô rất nhẹ, sợ sẽ khiến anh tỉnh giấc.
Tay của cô, đột nhiên bị anh nắm chặt, nắm trong lòng bàn tay, chặt đến mức không muốn buông ra.
Vy Hiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Liên Cẩn Hành.
“Dọa em không?” Anh hỏi.
Cô khẽ cười, lắc đầu: “Bác sĩ nói anh đường huyết thấp, cho nên mới ngất đi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng: “Vy Hiên, chúng ta sinh con đi.”
Vy Hiên hơi bối rồi, tưởng bản thân nghe nhầm.
Liên Cẩn Hành vẫn nhìn cô, ánh mắt chuyên chú dường như cố là duy nhất trên thế gian này: “Một mình em quá cô đơn.”
Từ khoa phụ sản bước ra, Vy Hiên vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy anh ngồi trên ghế chờ.
Liên Cẩn Hành đang cúi đầu, cầm một quyển sổ đen, không biết ghi gì ở bên đó. Bề ngoài xuất sắc, tóm lại cảm thấy không ăn nhập với nơi này, thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.
Vy Hiên đi tới, đứng ở đối diện anh: “Đang viết cái gì?”
Anh ngẩng đầu: “Hừm, em ra rồi...” Thuận tay đút quyển sổ vào trong ngực, anh nắm tay cô: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Vừa mới lấy máu.”
Anh nhíu mày: “Đau không?”
Vy Hiên cười lắc đầu, anh vén tay áo lên sau đó thay cô chỉnh lại: “Bác sĩ nói thế nào?”
Vy Hiên nhún nhún vai, không để tâm nói: “Vẫn như thế, cho dù kết quả không như ý, vẫn phải tiếp tục... ha ha, muốn em đừng nản lòng.”
Cô đối với chuyện sinh con, trông lãnh đạm hơn bất kỳ ai, chỉ cần có thể ở bên anh, có con hay không, cô đều không ở tâm.
Liên Cẩn Hành cụp mắt, bao bọc bàn tay lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay: “Ừm, anh cũng cố gắng...”
Vy Hiên cười nhìn anh, tay còn lại vuốt ve mặt của anh: “Anh đủ cố gắng rồi.”
Ánh mắt của anh sáng lên: “Em cảm thấy như vậy?”
“Đương nhiên!” Mặt mày Vy Hiên ửng đỏ, thuận thế dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Con cái là món quà ông trời ban tặng, ông trời muốn tặng khi nào thì tặng khi đó, chúng ta cứ thuận theo đi.”
Anh nghe rồi, nhưng không nói gì.
Trên đường hai người trở vềm Vy Hiên lái xe, ánh mắt của Liên Cẩn Hành từ đầu chí cuối đều hướng ra bên ngoài cửa xe.
Vy Hiên giơ tay nắm tay anh: “Cẩn Hành, em không cần con cái gì hết, em chỉ cần anh.”
Liên Cẩn Hành phủ lên tay của cô, quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy, thâm thúy như trời đêm, mỉm cười với cô: “Ừm.”
Lúc này, điện thoại của Liên Cẩn Hành đổ chuông.
Anh nghe máy, sắc mặt hơi thay đổi.
Cúp máy, Vy Hiện hỏi: “Sao thế?”
Anh trầm mặc hồ lâu, nói: “Ngài Quinto mất rồi.”
Sân bay, Vy Hiên đi vài bước lại quay đầu, đi mà không yên tâm: “Em tham gia lễ tang của thầy xong thì sẽ về.”
Liên Cẩn Hành khẽ mỉm cười, hai tay vuốt ve mặt của cô: “Anh biết.”
“Em đã nhờ Tiểu Tần với cả Tuyết Chi rồi, bất cứ lúc nào anh đều có thể tìm bọn họ.”
Anh bất lực thở dài: “Vy Hiên, anh không phải trẻ con.”
Vy Hiên vừa nói ‘em biết, vừa dặn dò: “Tiểu Tần sẽ phụ trách đưa anh đến bệnh viện, em bảo anh ta bất cứ lúc nào cũng phải gửi ảnh chứng minh qua cho em.”
Liên Cẩn Hành bật cười: “Có cần nghiêm ngặt như vậy không?”
Vy Hiên lườm anh: “Không nghiêm ngặt với anh không được.”
“Được.” Anh gật đầu: “Vì để bà xã của anh đi được yên tâm, anh bảo đảm, anh sẽ ngoan ngoãn phối hợp đi bệnh viện.”
Nghe thấy thông báo của sân bay, anh đưa cô vào công kiểm tra, Vy Hiên nhớ đến điều gì đó, lại quay lại kéo lấy vạt áo của anh, nghiêm túc nói: “Với Lương Côn Tịnh phải duy trì khoảng cách an toàn trong vòng 20m. Nếu như để em biết, hai người ở riêng với nhau, mặc kệ ở đâu, em sẽ lập tức bay về! Đến lúc đây, anh chết chắc!”
Liên Cẩn Hành nhéo nhéo mũi của cô: “Ai nói với em anh bây giờ có tiếp xúc với Tiểu Tịnh?”
“Chuyện này anh đừng quản, tóm lại, công việc là công việc, nếu như nói đến tình cảm cá nhân, anh thành thật cho em!”
Nhìn thấy dáng vẻ của bá đạo của cô, Liên Cẩn Hành cưng chiều mỉm cười: “Ừm, đều nghe bà xã.”
“Như thế mới tạm được.”