“Không phải...” Vy Hiên ôm cung đàn, ánh mắt thỉnh thoảng hướng cửa sổ nghĩ về quá khứ: “Cẩn Hành đang ở dưới đó...” Giọng cô rất nhỏ, nhưng Dương Hoảng vẫn nghe thấy được.
Ông dở khóc dở cười lắc đầu: “Được rồi, hôm nay học tới đây thôi.”
Vy Hiên nhảy cẫng lên, nhanh chóng cất đàn: “Cảm ơn thầy!”
Dương Hoảng cười nói: “Được rồi, thầy biết hai em đang trong quá trình yêu cuồng nhiệt, Cẩn Hành bình thường lại bận như vậy, dành ra chút thời gian cũng không dễ dàng.”
Vy Hiên giật mình: “Thầy, thầy tinh tế như vậy mà sao đến giờ vẫn độc thân vậy? Thật vô lý!”
Dương Hoảng cười mắng một câu, xua tay: “Mau đi nhanh đi, đừng ở đây nữa vướng mắt.”
Vy Hiên chạy ra khỏi phòng tập đàn, đeo chiếc đàn Cello cồng kềnh trên lưng, đi dưới ánh mặt trời chiều.
Ra khỏi cổng trường, cô nhìn thấy một người đang đứng hút thuốc trước xe. Cô nheo mắt lại, đi tới, giơ tay.
Liên Cẩn Hành ngó ngó, thấp giọng nói gì đó, rồi vẫn ngoan ngoãn móc thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay cô. Cuối cùng, không phục vẫn cố giải thích một câu: "Anh đã hút rất ít rồi."
"Đó là ở trước mặt em.” Vy Hiên dứt khoát cho gói thuốc vào túi: “Lúc em không nhìn thấy thì sao?”
"Vậy thì cứ ở bên anh là được rồi.”
Cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, cười kinh ngạc.
Buổi chiều bỏ chút thời gian rảnh tụ tập, Tuyết Chi uống cà phê, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, đặt ly xuống, cười tủm tỉm nhìn cô ta chằm chằm.
Vy Hiên đảo mắt nhìn cô: "Nhìn tớ làm gì? Trên mặt có viết chữ sao?”
“Có chữ đó!” Tuyết Chi đưa tay, giả vờ nghiêm túc lấy tay vẽ vài nét: “Trên đó viết tôi đang yêu.”
Vy Hiên nhắm mắt, nhấc cốc trà lên, như không quan tâm đến sự trêu chọc của cô. Dáng vẻ bình thản ung dung, nói với cô: “Đúng là tớ đang yêu!”
Tuyết Chi bật cười, chậc chậc miệng: “Anh Liên thật đúng là lợi hại. Thế nào mà lại có thể điêu khắc khối gỗ mục như cậu thành một bông hoa chứ!”
Hai người nói chuyện phiếm được một hồi, Tuyết Chi giả vờ vô ý nói: “Gần đây toàn nghe được tin của Tống Lâm.”
“Tống Lâm?” Vy Hiên hỏi: “Cô ta là ai? Không có ấn tượng gì hết.”
“Con gái chủ tịch của tập đoàn Phú Thành.” Tuyết Chi ngước mắt nhìn cô: “Cô ta đang theo đuổi Tập Lăng Vũ, còn theo đuổi rất ghê gớm. Trong giới bọn họ không ai không biết.”
Vy Hiên ngơ ra một lúc, cuối cùng gật đầu: “Hi vọng sẽ là một cô gái tốt.”
“Hứ, cô gái đó trước kia chơi bời ra phết, chẳng biết được liệu vài ngày nữa có lại theo đuổi điều gì mới mẻ hay không! Nhưng tập đoàn Phú Thành lại rất có thực lực, nếu nghĩ tới địa vị của người con dâu tương lai này thì nhà họ Tập hẳn là sẽ hài lòng với cô ta. Trước mắt phải xem thái độ của Tập Lăng Vũ rồi.”
Vy Hiên không nói gì, đáp án tất nhiên đã rất rõ ràng.
Tuyết Chi nhìn chằm chằm cô nửa ngày, đột nhiên hỏi: “Cậu thật sự hoàn toàn buông xuôi anh ta rồi sao?”
Vy Hiên nghe xong, chậm rãi nói: “Thời gian tớ đồng hành cùng A Vũ bằng thời gian tớ ở cùng ba mẹ. Cậu nói buông xuôi là ý gì chứ?”
Tuyết Chi đã hiểu: “Vy Hiên, cậu đã thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn kia rồi thì cũng đừng vào lại nữa. Không cần biết những người khác nói gì, cậu chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần cậu hạnh phúc là được!”
Vy Hiên mỉm cười, gật đầu: "Lời của cậu nói, tớ đều nhớ đó!”
Tuyết Chi cười, xoa xoa đầu của cô, “Ngoan… Thế còn tạm được!”
Hai người vừa ra khỏi nhà hàng thì điện thoại Vy Hiên vang lên.
Nghe thấy giọng của Liên Cẩn Hành, cô quay người lại: “Ừm... Ở cùng Tuyết Chi...”
Tuyết Chi nghe thấy, lập tức nói lớn vào điện thoại của cô: “Anh Liên... Lúc nào mời tôi đi ăn đây?”
Đầu dây bên kia, khẽ cười một tiếng sau, anh nói: “Nói với Tuyết Chi, nếu là cô ấy thì lúc nào anh cũng rảnh.”
Vy Hiên ừ một tiếng, quay đầu chuyển lời, Tuyết Chi hô to: “Làm sao bây giờ, anh Liên của mình đẹp trai quá! Trời ạ trời ạ, tớ yêu anh ấy mất!”
Vy Hiên cười nói: “Vậy thì tớ phải nói cho cậu chủ Tiêu rồi.”
“Cậu dám!” Tuyết Chi trừng mắt nhìn cô một chút rồi xem thời gian, nói: “Được rồi, không làm phiền đôi vợ chồng trẻ nồng tình ý mật nữa, tớ còn có việc, đi trước đây.”
Chào tạm biệt Tuyết Chi, Vy Hiên cầm di động, vừa đi vừa nói: “Tuyết Chi nói, cô ấy muốn yêu anh rồi.”
"Tôi nghe thấy rồi, em thì sao?”
Vy Hiên đưa điện thoại di động ra xa một chút: “Alo? Anh nói gì? Em không nghe được... Sóng thật là tệ...”
Giọng của Liên Cẩn Hành có pha chút cười: “Vậy... hay là tôi tới trước mặt em, hỏi thẳng em nhé?”
Cô dường như không nghĩ gì, lập tức trả lời: “Không cần!”
Anh cười, Vy Hiên thì rất ao não, anh nói: "Tiểu Tịnh tối nay có một bài phát biểu, tôi cần một người bạn gái.”
Vy Hiên do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Hai tiếng nữa, tôi sẽ tới đón em.”
Cúp điện thoại, Vy Hiên mới nhớ ra, cô hình như không có bộ quần áo nào phù hợp để đi tham gia buổi phát biểu. Trước kia những buổi phát biểu tương tự trang phục của cô đều được nhà thiết kế chuẩn bị. Nhưng nhìn thời gian bây giờ thì đã không kịp chuẩn bị. Cô dứt khoát đi về chuẩn bị bừa một bộ.
Ai ngờ, cô vừa mới về nhà không được bao lâu, nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Là cô Phạm sao? Chúng tôi được anh Liên nhờ mang mấy bộ quần áo này để cô chọn.”
Vy Hiên sửng sốt. Sau khi mở cửa, hai người phụ nữ xinh đẹp, khí chất xuất chúng đi thẳng vào: “cô Phạm, xin chào. Thời gian không có nhiều, có thể bắt đầu được chưa ạ?”
Vy Hiên còn không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra thì bị một người ấn ngồi vào ghế...
Liên Cẩn Hành tới dưới nhà Vy Hiên, sau khi gọi điện thoại, xuống xe tựa ở trước cửa xe, theo thói quen lại lấy ra một điếu thuốc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại vẫn bỏ đi.
Không lâu sau, một bóng hình thanh mảnh, khó chịu đi tới.
Anh ngước đôi ngươi màu mực lên, dò xét một lần từ đầu đến chân, anh giương khóe môi lên, đợi cô tiến đến, anh nói: “Nếu như không phải làm cho mọi người kinh ngạc thì chí ít em cũng đã làm cho tôi kinh ngạc rồi.”
Vy Hiên kéo kéo váy, hai tay che ngực lại, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, sợ sẽ bị mọi người nhìn như người kì dị: “Mặc như vậy phù hợp sao?”
Anh gật đầu: “Phù hợp.”
Vy Hiên nhíu mày: “Em mặc bừa một bộ là được, làm sao mà phải mặc như thế này...”
Anh không nói gì, mở cửa xe, để cô bước vào, trước khi đóng cửa, anh nháy mắt với cô: “Thật tình mà nói, tôi rất muốn giấu em đi. Nhưng... Hôm nay là một ngoại lệ.”
Về sau sẽ không cho cô mặc như vậy nữa.
Nói xong, anh đóng cửa lại. Vy Hiên nghi ngờ nhìn theo, luôn cảm thấy anh đang giấu một điều gì đó.
Tại buổi họp báo tại thành phố D CBD - Một nhà hàng ngoài trời, Liên Cẩn Hành sau khi đỗ xe, cũng không vội vã bước xuống.
Cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe 7 chỗ màu trắng đi tới, ánh mắt của anh mới dần thay đổi.
“Chúng ta không phải đến trễ chứ?” Vy Hiên lo lắng hỏi.
“Không sao.” Anh nói, nghiêng đầu lại, dùng ngón tay chỉnh lại tóc mái cho cô, quở trách một câu: “Không cắt đẹp bằng tôi.”
Vy Hiên cười ra tiếng, đôi mắt sâu tựa như hai viên pha lê, rất đẹp.
“Nhưng, tôi lại cảm thấy rất đẹp!”
Anh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em mang son môi không?”
Vy Hiên cúi đầu nhìn túi xách tay: “À... Có mang.”
Vừa dứt lời, cằm của cô bị nắm lấy, môi của anh trong nháy mắt dính lên môi cô.
Vy Hiên không thở được, bị anh hôn vội vàng nên không kịp chuẩn bị, mắt mở to nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, mờ mờ, dần dần trở nên tràn đầy tính xâm chiếm, trở nên nguy hiểm.
“Xoạt xoạt” Một tiếng, anh tháo dây an toàn.
Lập tức, Vy Hiên bị đè lên ghế, không thể động đậy.
“Cẩn Hành...” Cô thở dốc, lớn tiếng phản kháng: “Anh đè lên váy của em rồi!”
Anh nhắm hờ mắt, tay đã sờ lên eo cô, sờ soạng: “Vậy thì cởi luôn ra…”
Thấy cô ngơ ngẩn, anh cười khẽ, chỉnh lại váy cho cô, thoáng nhìn một mảnh ngực trắng nõn, cúi đầu hôn lên. Cơ thể Vy Hiên run lên, làn da nơi đó lập tức trở nên ửng hồng.
Anh điềm nhiên như không có việc gì dùng ngón tay vuốt vuốt tóc của cô, nói: “Chúng ta nên vào trong rồi.”
Vy Hiên nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này đúng là chỉ có bản lĩnh như vậy. Lúc nào cũng có thể làm cô trở nên thật thảm hại!
Xuống xe xong, hai người đi vào nhà hàng, đến trễ trở thành kết cục đã được định sẵn.
“Cô Lương sẽ không tức giận chứ?” Vy Hiên lo lắng hỏi.
Liên Cẩn Hành một tay ôm nhẹ eo cô, ánh mắt đen sâu: “Không đâu.”
Trong nhà hàng là phóng viên, công ty quảng cáo và người bên công ty hợp tác. Lúc này, Lương Côn Tịnh với tư cách là tổng thanh tra của công ty quảng cáo, vừa mới lên sân khấu mở lời.
“Đầu tiên, hoan nghênh các bạn bè truyền thông đã tới tham dự...”
Không biết là ai nói câu: “Là tổng giám đốc Liên và cô Vy Hiên!”
Ống kính truyền thông ở đó, tất cả đều chuyển hướng, liên tục chụp cặp đôi vừa bước vào.
Liên Cẩn Hành mặc một bộ đồ tây màu đen cùng áo sơ mi trắng, nổi bật lên dáng người thẳng tắp, khí chất điềm đạm, vô tình làm cho anh đã có khí chất lại càng có khí chất hơn. Khiến chính anh cũng không thể nghĩ mình sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Vy Hiên thì lại khoác lên mình một bộ lễ phục dạ hội lộ vai màu hồng cánh sen. Chỉ cần cánh tay nâng lên một chút là dường như có thể nhìn thấy bộ ngực đẹp đang lấp ló đằng sau. Sau lưng được thiết kế hình chữ V Chữ, lộ ra thân hình thon dài của cô. Chiếc váy xẻ cao lộ ra một cặp đùi đẹp, thẳng tắp.
Mái tóc dài được búi lên theo phong cách cổ, không đeo bất cứ một đồ trang trí gì. Nhìn qua không có gì là rườm rà mà lại đơn giản dễ chịu.
Đứng bên Liên Cẩn Hành, Vy Hiên dịu dàng gợi cảm, khuôn mặt không thể che hết sự e lệ, kéo cánh tay anh không khỏi căng thẳng.
Cô tưởng rằng là chỉ là một buổi họp báo thường, không nghĩ rằng lại có nhiều người đến vậy! Loé sáng trước mắt đều là những ống kính đang nháy, nụ cười của cô đã bị ngưng kết ở trên mặt.
Vy Hiên lộ mặt không nhiều, ngoại trừ những hoạt động của công ty ra thì chưa hề xuất hiện trước truyền thông. Vậy nên, hôm nay trong buổi trình diễn thời trang này, có thể thấy được cô, nhất là ảnh chụp chung cô và Liên Cẩn Hành phải nói là một niềm vui bất ngờ cho giới truyền thông.
Lương Côn Tịnh đứng trên sân khấu, nhìn ra phía cặp đôi đang thu hút ánh nhìn của mọi người, hai tay nắm chặt míc, ánh mắt không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thêm chút uất ức bên trong, nhìn thẳng Liên Cẩn Hành.
Có một nhân viên đón hai người đến ghế VIP. Sau khi ngồi xuống, Vy Hiên không khỏi oán trách: “Sao không nói cho em biết nhiều người như vậy?”
Liên Cẩn Hành cúi đầu lại gần, giống như trò chuyện rất thân mật với cô: “Nói cho em, em có đến không?”
“Đương nhiên sẽ không!”
“Vậy là đúng rồi.”
Vy Hiên nhìn anh, vừa muốn nói chuyện thì Liên Cẩn Hành cười nhẹ nhắc nhở: “Đối diện có phóng viên, mỉm cười nào.”
Vy Hiên lập tức thu lại biểu cảm, cố gắng cười cho anh xem.
Thấy cô cười, Liên Cẩn Hành chê: “Thật là giả.”
Vy Hiên: “…”