Nhận được giấy mời của học viện Danh Linh, Vy Hiên cầm trong tay một hồi lâu sau rồi cuối cùng lại ném vào trong ngăn khéo, lúc định đóng lại, chợt có người lấy nó ra.
“Đây là buổi tiệc chia tay hiệu trưởng cũ đã về hưu à?”
Vy Hiên quay mặt đi: “Ừ.”
Liên Cẩn Hành kẹp nó giữa hai ngón tay, anh đung đưa: “Sao lại không đi?”
“Em không thích những nơi như thế này, em sẽ gửi hoa sau.”
Liên Cẩn Hành trầm ngâm một lúc rồi mới hỏi: “Vì lão Đoạn à?”
Với tình cảm giữa hiệu trưởng Y và lão Đoạn, ông ta về hưu thì không có lý do gì lão Đoạn không đến. Vy Hiên quay người đi, cô im lặng đứng một bên không nói tiếng nào.
Anh bước qua, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu như lão Đoạn rất quan trọng với em, thế thì đừng vì tức giận mà vô tình làm tổn thương ông ấy. Nếu như ông ấy không quan trọng thì cũng đừng vì ông ấy mà làm ảnh hưởng đến nguyên tắc làm việc của em.”
Vy Hiên nhìn anh, vẻ mặt cô có vẻ tủi thân: “Phải đi gặp ông ấy à? Nhưng bây giờ em chẳng muốn gặp ông ấy chút nào.”
Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, giờ nào phút nào cũng ở bên cạnh anh, không muốn rời khỏi anh một giây nào cả. Chứ không phải lãng phí thờ gian quý giá để nghe ‘ông ngoại’ nói những chuyện trên trời dưới đất, nói về những hy vọng gửi gắm ở cô, mong muốn được nhìn thấy bóng dáng con gái mình trên người cô.
Liên Cẩn Hành vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt anh dần trở nên bình tĩnh: “Vy Hiên, ông ấy là người thân của em.”
Vy Hiên cúi đầu xuống, cô đấu tranh tâm lý một lúc rồi mới gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô nằm trên giường, nhìn Liên Cẩn Hành đứng trước tủ quần áo, cẩn thận lựa chọ đồ cho cô.
Vy Hiên nói: “Mặc bộ nào mà chẳng được, dù sao em cũng không phải nhân vật chính…Không đúng, cho dù em có là nhân vật chính thì sao cũng được.”
Anh lắc đầu, chọn bộ lễ phục màu tím lộ vai cho cô: “Tại sao không để cho bọn họ xem người phụ nữ của anh đẹp đến nhường nào?”
Vy Hiên bật cười thành tiếng, được anh khen mà trong lòng thấy ngọt ngào: “Cũng chỉ có anh cảm thấy em đẹp mà thôi.” Cô nói thì nói thế, vẫn ngoan ngoãn nhận lấy bộ lễ phục mà anh đưa.
Liên Cẩn Hành ngồi xuống, anh mỉm cười nhìn cô: “Vy Hiên, em phải nhớ rằng càng ở trong nghịch cảnh thì lại càng khiến cho chúng ta nhìn thấy ánh sáng rực rỡ. Càng bi thương thì càng phải cười. Nếu làm thế, sau này em sẽ biết hóa ra mình đã mỉm cười mà bước qua khỏi bùn lầy.”
Vy Hiên quay người lại thay quần áo, cô cúi đầu, cố gắng xua nỗi chua chát trong ánh mắt nhìn đi, khóe miệng vẫn nở nu cười: “Có anh ở đây thì em chẳng sợ gì cả! Đương nhiên em phải cười rồi!”
Anh nói khẽ: “Không ai dám đảm bảo sẽ ở bên em cả đời đâu, em nên học cách làm quen với việc ở một mình.”
Tay chân cô cứng đờ.
Cô chậm rãi quay người lại, đột nhiên kéo bộ lễ phục trên người ra, ném xuống mắt đất, trừng mắt nhìn anh với đôi mắt đỏ gay, cảm thấy tủi thân vô cùng: “Tại sao lại không thể? Anh muốn bỏ em một mình à? Nếu là thế thì sao ban đầu lại theo đuổi em? Sau khi em đã quen với việc có anh rồi, anh không cảm thấy mình rất ích kỷ à?”
Liên Cẩn Hành im lặng ngồi đối diện cô, anh vẫn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, vẻ mặt ung dung ấy pha lẫn với nỗi đau và sự thương tiếc.
“Xin lỗi.” Anh nói: “Là lỗi của anh.”
“Thứ em muốn không phải là lời xin lỗi!” Vy Hiên ôm tai lại, đột nhiên cô nổi điên như thể bị rối loạn tâm thần kinh.
“Anh đã cho em cảm nhận được hương vị được người khác yêu thương bảo vệ, có thể ở bên người mình yêu cho đến lúc bạc đầu giai lão, em lại có rất nhiều may mắn…Nhưng anh không thể nói bỏ em là bỏ em ngay sau khi em đã quen có anh bên cạnh! Liên Cẩn Hành, anh có thể có trách nhiệm một chút không hả? Anh…Sao anh lại làm thế…”
Thấy cô tùy tính như một đứa trẻ, ngồi sụp xuống mặt đất, ôm mặt khóc ròng rã, làm chảy hết cả lớp trang điểm của mình.
Liên Cẩn Hành thở dài, anh ôm lấy cô, vỗ về lưng cô, không ngừng an ủi cô: “Được rồi, đều là lỗi của anh cả, em đừng khóc nữa.”
Vy Hiên níu chặt lấy góc áo của anh, khóc ướt ngực anh rồi nghiến răng mà nói: “Đúng đấy, đều tại anh cả! Em hận anh!”
Anh gật đầu: “Ừ, tại anh.”
Nhưng tiếng khóc của cô lại càng lớn hơn nữa, giống như đang trút hết nỗi lòng ra, không tài nào kềm chế nổi: “Anh là một người đàn ông không có trách nhiệm! Sao anh lại làm quen với em?! Anh có biết không…có biết bao nhiêu người đàn ông trên đời này yêu em không? Thư tình mà em nhận hàng ngày có nhét vào trong ngăn tủ cũng chẳng hết! Đến vương tử dương cầm vừa mới nổi gần đây cũng gọi điện cho em…Bởi thế, anh được em yêu là may mắn biết nhường nào của anh chứ? Sao anh lại không biết trân trọng?!”
Liên Cẩn Hành ngồi xuống trên mặt đất, anh ôm cô vào trong lòng mình: “Ừ, em nói đúng, anh sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
“Anh còn nói để em lại một mình…Em nói cho anh biết! Em tuyệt đối sẽ không ở một mình đâu! Nếu như anh bỏ em thì em sẽ cưới người khác ngay! Em sẽ cưới một người vừa giàu có vừa yêu em hơn anh!”
Bây giờ, Liên Cẩn Hành lại im lặng.
Vy Hiên nhìn thấy thế, cô thất vọng vô cùng: “Anh không quan tâm đúng không? Được thôi, thế thì thử đi, anh mà dám bỏ em đi thì em sẽ cưới người khác ngay, em…”
“Quan tâm.” Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú: “Anh quan tâm.”
Vy Hiên sững sờ, cô mở to mắt, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
“Nếu như em cưới người đàn ông khác, anh sẽ ghen tị lắm, ghen tị đến mức cho dù mình có đi đâu thì cũng muốn đưa em theo.” Liên Cẩn Hành nghiêm mặt mà nói: “Suy nghĩ ấy ngày cũng lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu anh, anh còn phải tốn hết công sức cố gắng kềm chế.”
Anh nhấc tay, muốn lau nước mắt ở khóe mắt cô rồi nói: “Vy Hiên, có thể em không tưởng tượng được, anh đang phải gánh chịu những thứ gì.”
Vy Hiên chậm rãi cúi đầu xuống, cô khóc lóc không thành tiếng: “Cẩn Hành…xin lỗi, em…em cũng không biết mình bị làm sao. Rõ ràng em luôn làm rất tốt, nhưng thực chất…”
Thực chất, cô đã đứng bên bờ vực sụp đổ mất rồi.
Anh ôm lấy mặt cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Vy Hiên, chuyện này rất khó khăn, anh biết chứ…nhưng chúng ta đều không có sự lựa chọn em à.”
Vy Hiên cắn môi đến trắng bệch, cô gật đầu: “Cẩn Hành…tin tưởng em, em sẽ tiếp tục làm rất tốt.”
Anh cười cười: “Anh tin em, em luôn rất giỏi giang.”
Vy Hiên bật khóc, nhưng rồi lại cố gắng mỉm cười.
Cứ như thế, cô nằm trong lòng anh, cho đến khi nước mắt được gió hong khô.
Anh nghĩ đến điều gì đó rồi chợt hỏi cô: “Vương tử dương cầm gì đó gọi điện cho em à?”
Vy Hiên bật cười thành tiếng, cô nói với chất giọng khàn khàn: “Phải đấy, không những gọi điện thoại mà còn thường xuyên gửi tin nhắn cho em nữa.”
Liên Cẩn Hành khẽ nhíu mày: “Không biết giới hạn là gì à?”
“Anh Liên, thế này mà đã xem là không biết giới hạn rồi à? Thế lúc ấy anh theo đuổi em thì tính thế nào?”
“Không giống nhau, chúng ta là chân ái.”
Thấy anh nói một cách hùng hồn như thế, Vy Hiên bật cười: “Phải đấy, chân ái.”
Tình yêu duy nhất không phai nhạt trong suốt cõi đời này.
Cô mở máy tính lên, tất cả đều là thư mời công việc.
Vy Hiên không có quản lý cũng không có ekip, cô càng không có dã tâm gì với sự nghiệp. Quan trọng nhất là việc cô chơi cello lại có thể khiến cho giới trẻ vì cô mà quan tâm đến cello một lần nữa, thích cello, được thế là cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Đột nhiên một thư điện tử mới được gửi đến.
Cô nhìn thử, do Đoạn Viên Thành gửi đến. Hóa ra là lời mời tham gia một cuộc biểu diễn, địa điểm ở thành phố lân cận, chưa đến hai tiếng đã tới.
Sau khi đọc lá thư thấy, Vy Hiên lập tức gọi điện lại ngay.
Thấy cô gọi điện cho mình, Đoạn Viên Thành nở nụ cười tự an ủi: “Không ngờ em lại gọi cho tôi nhanh đến thế.”
“Đừng coi tôi là đồ vô tình chứ?”
“Ai bảo bây giờ cô Phạm là người chơi nhạc nóng bỏng tay kia chứ? Chắc hẳn em phải bận lắm mới đúng.”
“Mặc dù rất bận, có điều nếu là chỉ huy Đoạn thì lại là chuyện khác rồi.”
Đoạn Viên Thành bật cười thành tiếng.
Vy Hiên nói chuyện với anh ta một cách thoải mái, hai người chuyện trò đôi câu, rồi ước hẹn thời gian gặp mặt.
Sau khi cúp máy, Vy Hiên đi qua đại sảnh rộng lớn, đến phía cuối hành lang dài, đó là phòng làm việc của Liên Cẩn Hành, cũng là nơi cách xa phòng đàn của cô nhất để tránh làm phiền đến anh.
“Cẩn Hành…”
Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Liên Cẩn Hành dựa vào ghế ngủ mất bèn không khỏi chậm bước.
Cô đi đến nhặt tấm chăn rơi dưới đất lên, nhẹ nhàng đắp lên người anh.
Biết gần đây anh ngủ không ngon, bởi thế cô cũng không đánh thức anh dậy, lại chẳng nỡ bỏ đi, cô bèn ngồi xuống bên chân anh, chống cằm nhìn anh chăm chú, chỉ mong có thể khắc sâu mọi hình ảnh của anh vào trong ký ức của mình, không bỏ quên bất kỳ một khoảnh khắc nào.
Lúc Liên Cẩn Hành tỉnh dậy, anh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người ngồi bên chân mình.
Vy Hiên dựa người vào ghế sô pha đơn, cô ngủ rất say.
Liên Cẩn Hành ngồi thẳng người dậy, lấy tấm chăn khoác lên người cô, anh nhìn cô rồi nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa bên má ra sau tai.
Mấy buổi tối nay cô cũng không ngủ ngon, chỉ cần anh trở mình, cô sẽ lập tức tỉnh dậy ngay, chỉ sợ anh thấy khó chịu. Buồn cười hơn nữa là thỉnh thoảng cô lại thăm dò hơi thở của mình…rồi lại ôm chặt cánh tay anh, sợ anh sẽ biến mất.
Cứ như thế, mỗi ngày đón bình minh, cô đều hạnh phúc lạ lùng.
Anh đều biết, đều biết hết.
Đột nhiên, dường như Vy Hiên đang hoảng sợ, cô gọi “Cẩn Hành” rồi đột ngột mở mắt ra.
Sau vài giây sững sờ, xác định người trước mặt mình chính là anh, cô mới lúng túng cười gượng rồi đứng dậy: “Sao em lại ngủ quên kia chứ?”
Cô sực nhớ đến chuyện gì, bèn vội vàng hỏi anh: “Cẩn Hành, anh có thời gian rảnh không?”
Trên đường đên thành phố lân cận, Vy Hiên dựa vào nguời Liên Cẩn Hành, cô gác đầu lên vai anh, ôm lấy anh thật chặt rồi im lặng nhìn ra cửa sổ.
Liên Cẩn Hành nắm tay cô: “Ngủ một lúc đi, khi nào đến thì anh gọi em.”
Vy Hiên chậm rãi lắc đầu: “Không muốn ngủ quá nhiều.” Nếu như có thể, cô thà rằng thời nào khắc nào tỉnh táo, nếu là thế là thời gian cô ở bên anh sẽ nhiều hơn một chút.
Liên Cẩn Hành không nói gì, anh chỉ nắm tay cô chặt hơn.
Cuối cùng bọn họ đã tới điểm đến, Đoạn Viên Thành đợi trước cửa khách sạn từ lâu, Tưởng Cầm đứng bên cạnh anh ta, nhìn thấy chiếc xe đang chạy đến, ánh mắt trở nên phức tạp.
Vy Hiên bước xuống xe, chỉ sợ Liên Cẩn Thành không khỏe, bèn ép anh ngồi xe lăn.
“Vy Hiên, đã lâu không gặp.” Sau khi Đoạn Viên Thành chào hỏi cô, anh bèn mỉm cười nhìn Liên Cẩn Hành: “Anh Liên, rất vui vì anh đã đến.”
Tưởng Cầm gật đầu với Vy Hiên, trong có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, nhưng trên thực tế, chỉ là cô ấy không giỏi giao tiếp và nói chuyện mà thôi.
“Hai người tổ chức buổi diễn tấu ở gần như thế này thì sao tôi không đến kia chứ?”
Vy Hiên cười híp mắt: “Không những tôi đến, tôi còn dẫn anh Liên đến hun đúc tình cảm.”
Liên Cẩn Hành bật cười: “Anh rất vinh hạnh.”