Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 80: Chương 80: Chuyện duy nhất anh không làm được




Không để ý tới sự ai oán của Đinh Khiên, Thác xoay người qua, nói với hai người: “Tôi và Đinh Khiên còn có việc khác, phải tạm thời rời đi vài ngày.” Nói thì nói như vậy, nhưng Tuyết Chi rất rõ, bọn họmuốn tặng không gian riêng cho mình và Tiêu Chí Khiêm.

Có cấp dưới săn sóc như vậy, là phúc khí của Tiêu Chí Khiêm. Sau này, cho dù cô mất...

Không suy nghĩ tiếp nữa, xoay đầu nhìn qua em trai vẫn đang mừng như điên, Tuyết Chi mỉm cười, giữ lấy cánh tay của Tiêu Chí Khiêm, đầu để ở trên vai anh: “Sao lại nuông chiều nó như vậy? Cũng không sợ chiều thằng nhóc này thành hư.”

“Cậu ta là em trai em.”Anh nhẹ giọng nói: “Chỉ cần là những thứ em để ý, anh đều để ý.”

Tầm mắt có chút mơ hồ, lại trở nên trắng xóa, không biết là nước mắt, hay là độc trong cơ thể lại phát tác. Tuyết Chi nhắm hai mắt lại: “Tiêu Chí Khiêm, hôm nay thức dậy quá sớm, bây giờ em rất buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”

Anh lập tức ôm cô đi về phía phòng ngủ.

Ôm chặt lấy anh, cô nói: “Em muốn ngủ trong phòng anh.” Ngủ ở nơi tràn ngập hơi thở của anh.

“Được.” Hai má của Tiêu Chí Khiêm bao phủ bởi một màu hồng phấn, đẹp hơn cả hoa sen trong nước, tươi đẹp động lòng người.

Căn phòng của Tiêu Chí Khiêm đều lấy màu lạnh làm chủ đạo, ngoài giường, sô pha và bàn ghế, không có bài trí dư thừa nào khác.

“Phòng tắm ở đâu? Em đi tắm trước đã.” Cô hỏi.

Tiêu Chí Khiêm tự mình đi vào phòng tắm giúp cô lấy nước, Tuyết Chi theo anh đi vào, lúc nhìn thấy khăn mặt và khăn tắm treo trên móc thì đột nhiên sững người.

Hoa cúc, phía trên đều được trang trí bằng hoa cúc, giống như đúc những bông hoa cúc trên chiếc khăn mà cô dùng.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy những thứ này, đôi mắt đỏ hoe, đưa tay ra vuốt ve chúng, mỗi một bông đều rất xinh xắn, đáng yêu.

Xoay người qua, bước tới ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Anh cái người đàn ông ngốc này, sao lại bí mật làm nhiều chuyện như vậy?”

Tiêu Chí Khiêm nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua mấy chiếc khăn, khóe miệng nhẹ nhàng cười: “Dùng giống với em cái gì đó, giống như em đang ở bên cạnh anh vậy, anh sẽ rất yên tâm.”

Tuyết Chi không biết nói gì, cô thậm chí có thể tưởng tượng, khi Tiêu Chí Khiêm ở một mình, anh vượt qua mỗi phút cô độc như thế nào.

Thừa dịp trước khi những giọt nước mắt tuôn rơi, cô vội xoay người anh lại rồi đẩy anh ra ngoài: “Được rồi, em phải tắm rồi.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô dựa vào cửa, cơ thể vô lực dần trượt xuống, hai chân rốt cuộc không nhịn được run lên, toàn cơ thể bắt đầu ẩn ẩn đau nhức.

Cô không ngờ nó lại phát tác nhanh như vậy, ngay cả ba tiếng cũng không trụ nổi. Cười khổ, tình trạng của cô chắc hẳn còn tệ hơn những gì Bắc Minh Hạo nói.

Cơ thể từ bồn rửa mặt chạm vào túi xách mà mình vừa mang vào, lấy ra thuốc giảm đau ở bên trong, đổ ra một viên uống theo hướng dẫn.

Tuyết Chi nhắm mắt lại, đầu tựa vào cửa, phải mất gần mười phút cái loại đau đớn khó nhịn đó mới giảm bớt.

Tuyết Chi đứng lên, động tác cởi quần áo cực kỳ chậm, tiến vào trong bồn tắm lớn, tận đến khi dòng nước ấm áp ngập cả người, mới thở phào một hơi.

Cô không dám tắm quá lâu, cô sợ lãng phí thời gian.

Vội vàng lau khô người, đẩy cửa đi ra khỏi phòng tắm.

Tiêu Chí Khiêm luôn ngồi ở trên ghế đợi cô ở bên ngoài, khóe miệng mỉm cười, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay. Nhìn thấy cô bọc khăm tắm hoa cúc đi ra, ánh mắt biến sắc, có một loại cảm xúc bất thường di động trong đáy mắt.

Tuyết Chi bị anh nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, làn da trắng nõn cũng biến thành hồng phấn.

“Lại đây.”Anh nhẹ giọng nói.

Tuyết Chi bước chân trần trên tấm thảm lông dài, đi về phía anh.

Tiêu Chí Khiêm đặt cô trên ghế, anh lấy máy sấy tóc thổi mái tóc dài ướt sũng của cô.

Ngón tay anh rất nhẹ nhàng, khi xuyên qua mái tóc cô, tựa như có ma lực có thể làm thần kinh luôn buộc chặt của cô thả lỏng. Tuyết Chi thoải mái nheo mắt, ngồi ở đó giống như một con mèo con duỗi bốn chân.

Thổi khô tóc cho cô, anh lại lấy chiếc áo ngủ mới đặt trên giường.

Thấy ngay cả đồ lót cũng được anh chuẩn bị chu đáo, hai má vốn dĩ tái nhợt của Tuyết Chi thoáng chốc nhiễm một màu hồng phấn mê người.

Nhìn cô như, Tiêu Chí Khiêm cố gắng áp chế dục vọng đang muốn trỗi dậy từ đáy lòng, không phải không muốn, mà chính là vì có được mới càng thêm quý trọng. Giọng nói anh khàn khàn: “Em ngủ trước đi, anh ra ngoài.”

Đột nhiên, Tuyết Chi kéo anh lại.

Tiêu Chí Khiêm quay đầu nhìn lại, một đôi mắt màu ngọc lưu ly, yên lặng chăm chú nhìn cô.

Tuyết Chi siết chặt tay anh, tầm mắt rũ xuống, cơ thể khẽ run: “Đừng đi... ở lại với em.”

Con ngươi của Tiêu Chí Khiêm co rút, dục vọng bị anh đè nén xuống, tức khắc sống lại. Xoay người, ngực phập phồng, con ngươi dần dần trở nên đỏ đậm, nhìn thẳng vào cô ngay tại giờ phút này, anh nâng mặt cô lên giống như một báu vật.

“Tuyết Chi, có thể chứ? Thật sự có thể chứ?” Giọng nói khàn khàn của anh để lộ ra sự khó chịu bị anh đè nén thật sâu.

Tuyết Chi nhẹ nhàng cười, gật đầu.

Không nói một lời nào nữa, anh khẩn trương hôn lên môi cô...

Tuyết Chi nhắm mắt lại, trong lúc thuốc còn phát huy tác dụng, thầm nghĩ muốn dâng hiến cả cơ thể lẫn tâm lên cho anh.

Hôm nay, cô muốn thành cô dâu chân chính của anh.

Tiêu Chí Khiêm luôn kìm nén, cho dù ý nghĩ muốn cô trong đầu rất mãnh liệt khiến anh khó có thể chống đỡ, anh cũng không muốn thương tổn cô. Kiên nhẫn hôn cô, tận đến khi nghe tiếng rên khẽ của cô... Dục niệm như núi sập sóng cuốn tràn ra, anh bế ngang cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sợ sẽ đè lên nên hai tay anh đặt hai bên người cô, cúi đầu dùng môi và lưỡi miêu tả sự thâm tình của mình với cô...

Tuyết Chi căng cứng cơ thể, cảm thụ sự rung động mà anh mang đến, lỗ chân lông toàn thân đều dãn nở, hô hấp cũng dần dần dồn dập. Tiêu Chí Khiêm còn đang đợi, đợi cô hoàn toàn chuẩn bị tốt.

Nhìn thấy anh bởi vì kìm nén mà toát mồ hôi, cô đau lòng vuốt ve hai má anh: “Tiêu Chí Khiêm, yêu em...”

Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm biến đổi, có loại ảo mộng tuyệt đẹp trong đó, lập tức lại bị tình dục điên cuồng thay thế.

Khó có thể kìm nén thêm, anh cúi người xuống...

Trong đầu Tuyết Chi nhất thời trống rỗng, đau đớn khiến cô cau mày thật chặt, hai tay nắm chặt chiếc chăn dưới người.

“Tuyết Chi...” Tiêu Chí Khiêm không di chuyển, mặc dù cô rất chặt, tra tấn khiến anh sắp nổ tung, nhưng anh không muốn thấy bộ dáng cô bị đau.

Tuyết Chi mở hai mắt, mỉm cười với anh: “Em muốn nhớ kỹ cảm giác giờ phút này, vì vậy, đừng ngừng lại...”

Đau, nhưng sự đau đớn khiến cho cô hạnh phúc.

Đây là món quà mà anh mang đến cho cô...

Hồi ức.

Mỗi một chuyện cùng anh trải qua, mỗi một đoạn nhỏ nhặt, mỗi một loại cảm giác, đều trở thành hồi ức đẹp nhất của cô.

Tiêu Chí Khiêm cúi đầu, yêu thương hôn lên môi cô.

Tuyết Chi tựa như trôi nổi trên dòng sông xuôi dòng, theo mỗi một lần lên xuống của anh mà di động, trôi nổi, như thể đặt mình trong tiên cảnh. Kìm lòng không được vươn tay đặt lên đầu vai anh, kêu tên của anh: “Tiêu Chí Khiêm... Tiêu Chí Khiêm...”

Cái tên mà suốt đời cô sẽ không quên.

Tình như ngọn lửa lưu luyến, thiêu đốt hai linh hồn.

Thật lâu sau, anh bình ổn, nằm bên cạnh cô, ôm cô cố định trong lòng, chiếc cằm trơn bóng cọ đầu vai cô, nhẹ giọng nói: “Tuyết Chi, anh chưa bao giờ trải qua loại cảm giác lúc nãy, giống như sẽ không bao giờ tách rời khỏi em...”

Tuyết Chi xoay người, ôm lấy eo anh: “Tiêu Chí Khiêm, nhớ rõ, em yêu anh. Cho nên, phải đối xử với bản thân tốt một chút, đau lòng bản thân nhiều một chút... Chỉ có như vậy, em mới có thể vui vẻ.”

Anh nở nụ cười, bàn tay to vuốt mái tóc dài của cô: “Anh nhớ rồi.”

Cô cắn môi, ôm anh chặt hơn: “Còn có, phải ích kỷ một chút, phải yêu bản thân hơn so với em yêu anh.”

Nghe những lời của cô, anh nghiêm túc suy nghĩ, thật lâu sau mới lắc đầu: “Anh không làm được.”

Anh vĩnh viễn cũng không thể yêu chính mình hơn yêu cô.

“Đồ ngốc! Đồ ngốc!” Tuyết Chi thật sự tức giận, xoay người, đưa lưng về phía anh, nước mắt lại chảy ra lập tức rơi vào gối đầu.

Tiêu Chí Khiêm thở dài, từ phía sau ôm cô: “Xin lỗi, đây là chuyện duy nhất anh không làm được.”

Đêm khuya, Tuyết Chi lặng lẽ bước xuống giường, hai chân vừa dính lên đất, toàn thân liền đau đớn tựa như bị kim đâm.

Cơ bắp trên người cứng ngắc, thỉnh thoảng run rẩy, mỗi bước đi đau đớn sẽ tăng thêm. Nhưng một ngày mà thôi, sự biến hóa của cơ thể quá nhanh tựa như biểu thị cái gì đó.

Cắn chặt răng, cô gian nan đi vào phòng tắm.

Sau khi bật đèn lên, cô vô lực ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển, từ trong túi lấy thuốc giảm đau ra, hai tay run rẩy đổ ra. Thời gian tác dụng của một viên thuốc quá ngắn, sẽ lộ ra sơ hở ở trước mặt Tiêu Chí Khiêm, lần này cô liên tiếp uống ba viên, giống một người bị nghiện, chỉ cần có thể giảm bớt sự đau đớn, cô sẽ không quan tâm đến hậu quả.

Dần dần, cô cuộn tròn, hai chân vẫn nhịn không được run rẩy, bên ngoài cơ thể có thể nhìn ra dấu hiệu. Tuyết Chi đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, rốt cuộc chống đỡ không được ngã xuống, ghé vào mặt đất lạnh như băng, nước mắt lặng yên chảy ra.

Nếu kết cục là thế này, cô thà mình không sống lại...

Đúng lúc này, cánh cửa bị người đẩy ra.

Cô giật mình, cố gắng ngồi dậy nhưng một đôi tay to lớn đã ôm lấy vai cô.

Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm cuồng loạn, khóa chặt vào cô, khuôn mặt hoàn mỹ khiến người thưởng thức, ngay tại một giây này bị bóng tối thâm trầm chiếm cứ. Nhìn thẳng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, từng lời anh nói ra, đều giống như dùng sức rất lớn: “Nói cho anh biết, em bị làm sao?”

Tuyết Chi vội vàng lau nước mắt, cười nói: “Em vừa mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ nên chạy vào đây khóc một mình...”

Cầm lấy thuốc trong tay cô, anh giơ lên một chút: “Cái này thì sao?”

“Đây là... Đây là thuốc có thành phần giúp ngủ ngon hơn.”Tuyết Chi tránh tầm mắt anh, nhẹ giọng nói: “Gần đây mất ngủ...”

Không hỏi thêm gì nữa, cũng không nói gì, anh ôm chặt lấy cô, chặt đến mức tựa như hận không thể đem cả thân thế cô tiến nhập vào trong người anh. Tuyết Chi bị ôm đau, nhíu mày lại, nhưng không ngăn anh.

Vòng tay ôm ấp như vậy, cô không biết mình còn có thể tham luyến được bao lâu.

Một lúc lâu sau, anh buông ra cô, nói một câu: “Trên mặt đất lạnh.” Rồi nhẹ nhàng ôm cô quay về phòng ngủ, đặt lên trên giường, sau đó anh nằm bên cạnh cô, hai tay lấy ôm cô, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô.

Tuyết Chi mỉm cười: “Tiêu Chí Khiêm, anh có tin trên đời này có linh hồn không?”

Đằng sau, anh không trả lời.

“Anh tin.” Anh lặng lẽ nói một câu, cô nói: “Em càng tin rằng anh chính là người bảo vệ linh hồn em. Chỉ cần anh còn, em sẽ còn.” Cô cho anh một hy vọng mơ hồ để anh có thể sống, bảo vệ hy vọng mờ ảo đó của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.