Tuyết Chi nghiêng đầu híp mắt, có một loại mê hoặc lòng người trong đó.
Ít nhất anh đã bị mê hoặc.
""Anh thật sự không nhớ ra được ư?""
Tiêu Chí Khiêm không chớp mắt nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, về chuyện quá khứ gì đó chỉ là một vùng trống rỗng, nhưng lại thấy vô cùng rối rắm.
Tại sao...lúc ở cạnh cô, đều cảm thấy quen thuộc như vậy.
Giống như cách một đời.
Tuyết Chi cười nhẹ, giơ tay kéo lấy cánh tay Tiêu Chí Khiêm, nâng đầu đặt lên vai anh: ""Bây giờ, nếu em muốn nói cho anh, anh phải chăm chú nghe đấy nhé.""
Tiêu Chí Khiêm cúi đầu nhìn cô, không chút do dự gật đầu.
Trương Thịnh Hải ở ngoài đợi một lúc lâu cũng chưa thấy chị mình ra, cậu càng nghĩ càng thấy không ổn, đây rõ ràng là trắng trợn đi gặp người đàn ông khác, nếu bị anh rể phát hiện ra, người chết không phải chị ấy mà là cậu đó!
Cậu nghiến răng dậm chân bước vào trong quán trà.
Đảo một vòng, cuối cùng cũng thấy chị của mình, lại còn đang dựa đầu lên vai người đàn ông lạ!
Trương Thịnh Hải bốc hỏa xông đến!
Chị...chị quá đáng quá rồi!
Cậu bước vài bước đi qua, tay vừa giơ lên định kéo Tuyết Chi ra, cổ tay đã bị người khác vặn lại, lực mạnh đến nỗi tưởng như muốn bẻ gãy tay cậu.
Trương Thịnh Hải đau đến mức kêu lên một tiếng, Tuyết Chi ngẩng đầu: ""Tiểu Hải?""
"Chị, chị..."" Lúc Trương Thịnh Hải nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm, đôi mắt lập tức trợn to: ""Anh rể?""
Tuy không biết cậu là ai, có điều lúc nghe thấy cậu gọi một tiếng ""Anh rể"", Tiêu Chí Khiêm lại cảm thấy rất thoải mái, tay đang giữ cũng chậm rãi buông ra, nhàn nhạt mở miệng: ""Ý thức phòng bị quá kém, phản ứng quá chậm.""
Trương Thịnh Hải nghẹn họng, kinh hãi đứng nhìn: ""Đây...đây là chuyện gì thế?""
Lúc cậu đi, rõ ràng anh rể đang ở đường Hằng Nguyên mà?
Bỗng nhiên, cậu cả kinh nói: ""Tiêu Tuyệt?!""
Vừa định rút súng ra, Tuyết Chi đã kéo cậu lại: ""Em ngồi xuống.""
Không để ý đến em trai đang đầy một bụng thắc mắc, còn có vẻ mặt như hổ rình mồi của cậu, Tuyết Chi xoay người, thân mật nói với Tiêu Chí Khiêm: ""Bây giờ điều trước tiên anh phải làm là đề phòng Bắc Minh Hạo, đừng để anh ta đối địch lại với Hồng Môn! Những chuyện còn lại, em với Ngọc Diệp sẽ giải quyết!.""
Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm khẽ nheo lại, người kia...
Bây giờ thứ anh quan tâm đến không phải là Bắc Minh Hạo, mà là sự thật cô vừa nói! Anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến nó!
Rốt cuộc, là thật ư?
Anh không sợ thất vọng, nhưng sợ sau khi hy vọng lại mất đi, đó không phải là thất vọng nữa, mà trở thành tuyệt vọng rồi.
Trong lòng anh hiểu rõ, có lẽ đây cũng chỉ là mưu kế của Hải Thiên Đường, lợi dụng cô đến để tiêu diệt mình. Dựa theo lý trí phân tích thì khả năng này rất lớn, nhưng anh tình nguyện cứ ngu ngốc như vậy bị mắc lừa.
Chỉ cần là lời cô nói thì anh sẽ tin.
Nhìn anh lúc này, Tuyết Chi nở nụ cười, đôi mắt linh động, tựa như có thể tiến vào mọi ngóc ngách của tâm hồn anh, rọi sáng bất kì góc tối nào.
Cô chủ động đi qua, hôn lên môi anh, ngón tay thon dài chọc chọc trên ngực anh, thấp giọng: ""Tin vào chỗ này.""
Tròng mắt Trương Thịnh Hải đều muốn rớt ra ngoài, đây có được coi như là phản bội một cách trắng trợn không?
Tiêu Chí Khiêm ôm lấy eo cô, còn không quan tâm xung quang có người khác, mạnh mẽ hôn lên môi Tuyết Chi, đôi mắt khẽ nhắm lại, dựa vào trực giác tìm kiếm hình bóng của cô sâu trong trí nhớ mình...
""Anh...Anh mau buông chị tôi ra!"" Trương Thịnh Hải nóng nảy muốn lật bàn.
Lúc Tuyết Chi đẩy Tiêu Chí Khiêm ra anh mới miễn cưỡng buông tay.
""Chị! Mau đi thôi!"" Trương Thịnh Hải nổi trận lôi đình, cậu oán hận Tiêu Tuyệt từ lúc Ngọc Diệp bị thương.
Tuyết Chi đứng dậy chuẩn bị rời đi, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm phức tạp nhìn cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lạnh nhạt mở miệng: ""Sau này ra ngoài mang theo vài người có thân thủ tốt một chút.""
Hai má Trương Thịnh Hải phồng to, hít thở không thông, sắn tay áo xông lên: ""Anh nói ai không tốt hả?""
Tuyết Chi ngăn cậu lại: ""Được rồi, đi về thôi!""
Mãi đến lúc ra khỏi quán, Trương Thịnh Hải vẫn ôm một bụng tức giận, cậu quay đầu trừng mắt nhìn chị mình một cái: ""Chị, chị có biết chị đang làm gì không hả? Vậy mà chị lại đi qua lại với kẻ thù của chúng ta! Chuyện này nếu anh rể và Thạch biết được, còn tưởng rẳng chị hợp tác với người ngoài chống lại Hải Thiên Đường đấy! Chị đúng là tự chuốc lấy họa mà!""
Thấy vẻ mặt căm phẫn trào dâng của em trai, Tuyết Chi cũng không giải thích, cô kéo cậu lên xe: ""Được rồi, không muốn chị cậu bị người ta bắt được thì mau lái xe đi!""
Chị mình biến chất rồi!
Trương Thịnh Hải bắt đầu dao động giữa tình thân và đạo đức.
Tâm trạng của Tuyết Chi rất tốt, tốt hơn so với lúc đi, khe khẽ hát, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười tỏa nắng, cười như cô gái lần đầu biết yêu.
Trương Thịnh Hải lái xe, tức giận không ít, cuối cùng không nhịn được nữa mới kích động hỏi: ""Chị, chị thành thật trả lời, chị với tên khốn kia đã xảy ra chuyện gì?""
""Bốp""
Tuyết Chi vỗ lên đầu cậu: ""Gọi ai là tên khốn đấy hả?""
Trương Thịnh Hải thực sự tức chết rồi: ""Chị...chị còn bênh anh ta?""
Tuyết Chi bật cười, sao nhìn bộ dáng tức giận của em trai mình cô lại thấy đáng yêu nhỉ. Giơ tay lên nhéo nhéo mắt cậu, tay nhỏ nhưng lực không nhỏ, sau đó lại nắm lấy tai cậu: ""Để cho em bớt tức giận, chị nói rõ cho em nghe.""
Trương Thịnh Hải lập tức nghiêm túc.
Tuyết Chi gằn từng tiếng: ""Chuyện người lớn, trẻ con bớt xen vào!""
Trương Thịnh Hải cảm thấy bị phân biệt đối xử: ""Chị, chuyện này không khoa học!""
Cô cười một cái, nắm lấy hai má của cậu, dùng sức kéo kéo: ""Khoa học chính là để chị quản tốt cái miệng của em.""
- --
Lúc Chiêm Gia Linh về đến nhà đã không thấy một bóng người.
Cô ta đứng ở cửa, trong lòng có một loại dự cảm không lành. Luôn cảm thấy, đột nhiên hôm nay Dương Châu Kiệt tìm đến, còn cương quyết đem mình đi như vậy, chắc chắn không phải tình cờ!
Lẽ nào Hải Thiên Đường phát hiện ra Tiêu Tuyệt còn sống? Nếu như vậy, có phải mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm thấy không?
Chỉ biết Bắc Minh Hạo đem người đến đây, chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cô ta cũng bị vạ lây.
Chiêm Gia Linh cắn môi, tuy nói hiểu rõ được tính nghiêm trọng của tình hình, nhưng cô ta lại không có ý định rời đi.
Tiêu Tuyệt có ơn với cô ta, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng đối với cô ta mà nói thì lại là chuyện lớn. Chỉ cần một điểm này thôi cũng đủ để cô ta không thể một mình bỏ chạy.
Nghĩ xong, cô ta khóa cửa, quay người rời đi.
Vừa mới ra khỏi thang máy liền nhìn thấy hai gã đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi tới.
Nhìn về phía hai người này, Chiêm Gia Linh theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, cô ta không cần suy nghĩ, lập tức quay đầu chuẩn bị bước đi, nhưng lại bị bọn họ cản lại: ""Muốn đi đâu?""
Chiêm Gia Linh nheo mắt, ra vẻ trấn định: ""Hai anh à, tôi không quen các anh, các anh còn như vậy tôi sẽ gọi bảo vệ đến.""
""Không quen bọn tôi, nhưng chắc vẫn quen anh Hạo chứ.""
Cô ta ngẩn người: ""Bắc Minh Hạo?""
Hai người kia không phủ nhận, lạnh lùng nói: ""anh Hạo sợ cô xảy ra chuyện cho nên bảo anh em bọn tôi đến đây đảm bảo an toàn cho cô. Bây giờ thì đi lên đi!""
Chiêm Gia Linh nghe xong đã hiểu, thằng nhãi Bắc Minh Hạo này muốn giam lỏng cô và Tiêu Tuyệt! Không cần nói, anh ta đã lộ bộ mặt thật của mình, muốn tiếp nhận thế lực của Tiêu Tuyệt! Đến lúc đó đừng nói đến chuyện mặt ngoài có quan hệ hợp tác với mình, cứ coi như dốc sức làm việc cho anh ta, cũng chưa chắc anh ta sẽ cho mình một con đường sống. Không vì cái gì khác, chỉ vì cô cũng đã từng dốc sức làm việc cho Tiêu Tuyệt!
Chết tiệt! Tên khốn này!
""Lên mau!"" Một tên không khách khí đẩy cô một cái.
Chiêm Gia Linh hít sâu, quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta: ""Tôi thề, anh còn dám động vào tôi một cái nữa, tôi phế tay của anh.""
Tên kia cười lạnh, không quan tâm đến lời cảnh cáo của cô, vừa định giơ tay lên một lần nữa, Chiêm Gia Linh bỗng chốc nắm lấy cổ tay hắn, dùng lực một cái, tên kia lập tức kêu lên: ""A!""
Tên còn lại thấy thế, móc súng lục ra kề lên đầu cô ta: ""Buông ra!""
Chiêm Gia Linh cắn răng, chậm rãi buông ra. Tên kia vừa được thả ra, quay lại tát cô ta một cái: ""Mẹ kiếp! Đúng là chán sống mà!""
Hắn dùng lực rất mạnh, Chiêm Gia Linh bị đánh đến lảo đảo, suýt nữa va phải cửa thang máy.
Tên kia định tiến lên, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau: ""Đánh con gái, đúng là hèn.""
""Ai đấy?""
Phản ứng của hắn rất nhanh, lập tức quay đầu lại, đồng thời chuẩn bị tư thế phòng vệ, ai ngờ lại nhận được một nắm đấm. Tốc độ của quả đấm nhanh đến mức mắt thường nhìn không kịp. Cứ như vậy mà nện lên mũi hắn, thậm chí tên kia còn nghe được tiếng xương mũi mình bị gãy. Hắn kêu ""A!"" một tiếng, ôm lấy mũi, máu tươi ngay tức khắc phun ra.
Tên đi cùng hắn giơ súng lên theo bản năng, ngón tay vừa định bóp cò thì khẩu súng đã bị người kia đá bay ra chỗ khác. Sau đó vạt áo bị túm lại, cả người bị ném ra ngoài đập mạnh vào tường.
Không đợi hắn đứng lên, trên đầu là vang lên một giọng nói lạnh lùng: ""Bảo Bắc Minh Hạo đến gặp tôi.""
Nói xong, anh ta quay người, liếc Chiêm Gia Linh một cái, ấn mở thang máy rồi bước vào, chậm chạp không đóng cửa lại.
Chiêm Gia Linh thu lại ánh mắt kinh ngạc rồi bước theo sau, vẻ mặt vẫn khiếp sợ như cũ.
Đây là thân thủ của Tiêu Tuyệt ư?
Thật là khủng khiếp.
Bắc Minh Hạo cũng không xuất hiện, mà chỉ gọi một cuộc điện thoại, nói là lo lắng cho sự an toàn của bọn họ nên phái người đến bảo vệ bọn họ mà thôi.
Tiêu Chí Khiêm ngắt điện thoại, hai tay cho vào túi quần, đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người và chiếc xe khả nghi đỗ trước cửa. Có thể nhìn ra được bọn họ là người Bắc Minh Hạo phái đến để theo dõi.
Chiêm Gia Linh ngồi trên sô pha, cầm túi nước đá chườm lên mặt, thấp giọng nói: ""Theo tôi biết, Bắc Minh Hạo đã tìm hiểu kĩ càng, cướp người dưới quyền, phá vỡ cờ hiệu của anh rồi tự lập môn phái. Nếu không chỉnh đốn lại, e là đến lúc xong chuyện, khó mà thay đổi được.""
Bắc Minh Hạo vốn dĩ là một kẻ có dã tâm, hắn quen với thói ăn nhờ ở đậu, lại càng quen kiểu đảo khách thành chủ! Tiêu Chính Thịnh trước đó cũng là một ví dụ, hiện tại thêm một người khác, đó là Tiêu Tuyệt.
Nghe lời nói của Chiêm Gia Linh, Tiêu Chí Khiêm hạ mắt, xoay người lại: ""Cho tôi cách liên lạc với Tiêu Chí Khiêm.""
Chiêm Gia Linh ngẩn người, lập tức đáp: ""Như vậy anh sẽ bị bại lộ mất!"" Cô ta rất rõ khả năng của Hải Thiên Đường, một khi bọn họ biết được sự tồn tại của Tiêu Tuyệt, hai người sẽ chẳng khác nào cõng địch trên lưng, tình hình vô cùng bất lợi!