Vưu Thiên Ái cắn cắn môi, lông mày hơi nhíu lại, Bạch Thương Long lúc này, làm cô cảm thấy thật xa lạ.
Tưởng Cầm hít sâu một hơi, hơi gật đầu với lớp trưởng: "Ngại quá, tôi đi trước."
"Tiểu Cầm..."Vưu Thiên Ái muốn đứng dậy, bước chân lại đứng lại.
Cô ta nhìn thấy Bạch Diệu Phòng cầm áo khoác của Tưởng Cầm, rất săn sóc khoác lên người cô, sau đó kéo tay cô, đi ra ngoài, đi đến cửa thì lạnh nhạt nói: "Hôm nay tính cho tôi, xem như là tính thay tấm lòng của tiểu Cầm."
Loại dung túng anh đối với cô, làm các nữ sinh ở đây không ngừng hâm mộ.
Hai người rời đi, Vưu Thiên Ái ngẩn ngơ tại chỗ. Lúc này, Tiếu Nhã cũng góp lời, "Thiên Ái, cậu biết bạn trai Tưởng Cầm sao? Trông phong nhã đấy! Anh ta làm gì? Anh ta..."
Tiếu Nhã nói gì đó, Vưu Thiên Ái không nghe lọt một chữ, chỉ nhìn qua cửa ra vào, ánh mắt phức tạp.
Đi ra khỏi cửa, Tưởng Cầm đẩy tay anh ra, ngoái đầu nhìn lại nói: "Anh quay lại tìm Thiên Ái đi, một mình tôi đi là được rồi."
Hai tay Bạch Thương Long đặt trong túi quần tây, ánh mắt có hơi nhíu lại:"Bộ dạng em như thế này sao tôi có thể yên tâm được? Tôi đưa em về trước, lát nữa lại quay về đón Thiên Ái."
"Không cần."
Tưởng Cầm quay đầu bước đi.
Cô không muốn lộ ra sự chật vật của mình, trốn tránh cũng được, nhu nhược cũng được, chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh, lôi vết thương cũ ra, tự mình liếm láp.
Cô biết, đây là cái giá phải trả cho quyết định sai lầm ba năm trước của mình.
Đi ra khỏi khách sạn, cô bước chậm trên đường, sau lưng một chiếc xe hơi không xa không gần đi theo.
Bạch Thương Long ngồi trong xe, một tay vịn tay lái, một tay ôm đầu, nhìn chằm chằm vào cô ở trên đường, giống như là một du hồn.
Mi tâm nhíu chặt, sự tìm tòi nghiên cứu trong ánh mắt càng sâu hơn.
Điện thoại để ở ghế phụ lái vẫn liên tục vang lên, anh nghiêng đầu liếc nhìn, lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hình bóng dường như có thể tùy thời biến mất cách đó không xa...
Vưu Thiên Ái yên lặng để điện thoại xuống, trong mắt bắt đầu có sự sợ hãi, vẻ mặt cũng trở nên bất an.
Thương Long... Sẽ còn quay lại sao?
Trong lúc cô ta tự mình thôi miên chính mình, trong đầu hiện lên khung cảnh nhiều năm trước.
Năm đó, khi cô ta cuối cùng cũng quyết định thổ lộ với đối tượng thầm mến của mình thì nhìn thấy anh cầm một bó hoa tươi trong tay, thâm tình thổ lộ với Tưởng Cầm. Cô hốt hoảng chạy đi, trốn ở một góc khóc lớn.
Vì sao, người kia nhất định phải là Tưởng Cầm, bạn thân nhất của cô ta?
Cô ta biết Tưởng Cầm là ngôi sao sáng trời sinh, đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ở đó, cô không yêu cầu sự chú ý xa vời như vậy, chỉ muốn có một ánh mắt thuộc về mình là được rồi.
Hôm nay, hình bóng của Bạch Thương Long cùng với cậu trai lúc trước chồng lên nhau, Vưu Thiên Ái không dám nghĩ tiếp, chỉ đành không ngừng an ủi mình, nếu đã diễn trò, vậy thì phải làm đến cùng, Thương Long không giống thế, anh sẽ không nông cạn thích vẻ bề ngoài như vậy, anh vẫn là của cô ta.
Cho đến khi bóng đêm ngập tràn Tưởng Cầm mới mệt mỏi đặt mông ngồi xuống bên đường, Bạch Thương Long dừng xe lại, đẩy cửa xuống, đi qua, từ trên cao nhìn xuống cô, nhiệt độ trong mắt không chút ấm áp.
"Mệt không, tôi đưa em về."
Tưởng Cầm không ngẩng đầu, ngực dựa vào hai đầu gối, gò má vùi vào giữa gối, dáng vẻ yếu ớt, làm cho người ta tiếc thương.
"Chuyện kia... có phải đã trở thành một cái mác, cả đời này của tôi, cũng đừng nghĩ bóc ra đúng không?"Cô hỏi, lại giống như đang tự lẩm bẩm.
Bạch Thương Long không trả lời.
Tưởng Cầm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định, "Đã như vậy, sao tôi còn phải cố bóc xuống? Thế giới này nhiều người như vậy, tôi không thể đi chặn miệng hết từng người được."
"Em chưa từng cảm thấy mình sai sao?"Bạch Thương Long hỏi, có chút sắc bén.
"Sai?"Tưởng Cầm ngẩng đầu, nheo mắt lại nhìn anh, không hỏi anh có tư cách gì đứng ở góc độ đạo đức mà chất vấn cô, chỉ tự cười: "Sai rồi thì có ích lợi gì? Người phụ nữ kia đã không còn sống nổi..."
Gương mặt lạnh lùng của Bạch Thương Long đắm chìm trong sự u ám.
Cô lại lặng yên cúi thấp đầu xuống, nở nụ cười tự giễu: "Ba năm nay, cũng không xem là trừng phạt. Trừng phạt chân chính...ở đây." Cô dùng sức đấm vào ngực mình, tiếng cười cũng trở nên có chút khàn khàn.
Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, lúc cô ở trong tù dùng việc chân tay vất vả mà mê hoặc chính mình, bóng dáng bị đâm đến bay lên kia, thường xuyên hiện lên trước mặt, giống như là ác mộng trói chặt, làm cô muốn quên cũng khó khăn.
Lông mày của Bạch Thương Long có chút nhướng lên, nhìn ánh mắt của cô, cũng đang lặng lẽ biến hóa.
Có lẽ không nên, nhưng mà, nỗi thống khổ của cô, anh lại nhìn thấy trong mắt, đây không phải là thứ một cô bé mới tròn 20 tuổi nên chịu đựng.
"Đi thôi." Anh vươn tay, kéo cô, "Tôi đưa em về."
Tưởng Cầm nhíu mày, "Không được, Thiên Ái cô ấy..."
"Từ giờ trở đi, không có Thiên Ái." Anh dừng lại, ánh mắt như nhìn xuyên qua cô.
"Anh..."
Anh không nói gì, nhét cô vào trong xe, vòng qua bên kia, ngồi vào khởi động xe.
Tưởng Cầm nhìn nhìn anh, nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay... Cám ơn anh."
Bạch Thương Long bất ngờ nhướng nhướng mày, bên môi nở nụ cười, lơ đãng nói ra, "Không ngờ, em cũng biết nói cảm cơn."
Tưởng Cầm chậm rãi mở miệng: "Nhưng này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi ghét anh."
Bạch Thương Long bật cười, đấy mới là phong cách của Tưởng Cầm.
Xe lái rất chậm, cũng chỉ 40km/h, tâm trạng Tưởng Cầm không tốt, cũng lười nói chuyện, đối tượng còn là Bạch Thương Long. Anh giống như cũng đắm chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, lông mày nhíu lại, một tay điều khiển tay lái.
Rất nhanh, đến nhà họ Tưởng, Tưởng Cầm mở cửa xuống xe, đi vài bước, lại quay về bên cạnh anh, nhìn đôi mắc màu đen như nước sơn của của anh nói: “Thiên Ái là người bạn tôi quan tâm nhất, tôi không muốn anh tổn thương cô ấy."
Từ góc độ của cô, mặc dù Bạch Thương Long có chút đáng ghét, nhưng mà, nhìn thế nào cũng không phải là loại cặn bã đùa bỡn tình cảm! Cùng lắm, chỉ là một vị thiếu gia nhà có tiền, chơi quen trò chơi tình yêu em đuổi tôi trốn, đại khái là vậy.
Bạch Thương Long nhếch môi, ngón tay gõ theo nhịp trên tay lái, đột nhiên khóe môi hơi nghiêng, chuyển chủ đề: "Tôi công khai theo đuổi em, thế nào?"
"Không thế nào cả!"Tưởng Cầm dứt khoát từ chối, trừng mắt liếc anh một cái, chút ấn tượng tốt ít ỏi trước kia, đều tan thành mây khói.
"Thứ nhất, tôi không hứng thú với anh. Thứ hai, anh là bạn trai của Thiên Ái, cho nên chúng ta vĩnh viễn không thể." Cô chém đinh chặt sắt trả lời.
Bạch Thương Long thò nửa đầu ra, cười như không cười nhìn cô: "Trong mắt tôi, hai điều này đều không thành lập. Hứng thú có thể tạo nên, về phần bạn trai của người khác, không phải chồng, lúc nào cũng có thể chia tay.
Tưởng Cầm thấy anh dường như không nghe rõ, cũng lười nói lại, xoay người bỏ đi.
Sau lưng, là tiếng cười của Bạch Thương Long: "Tiểu Cầm, tốt nhất em nên hiểu, tôi không dễ dàng buông tay đâu."
Tưởng Cầm đưa lưng về phía anh, lông mày càng nhíu chặt.
Cách đó không xa, Vưu Thiên Ái đứng tựa vào vách tường, không thể tin được che miệng, sợ mình khóc thành tiếng.
Tưởng Cầm về đến nhà, còn chưa vào cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng ngã đổ của thứ gì đó.
Tay đang cầm nắm cửa dừng lại, không muốn đi vào, nhưng không có nơi nào để đi. Kiên trì, đẩy cửa ra, nhìn thấy Tưởng Mạc Hoài giờ bình hoa lên muốn đập xuống, Lưu Bình ngồi trên ghế sofa, khóc không thành tiếng.
Tưởng Cầm hít sâu, đi vào, con ngươi Tưởng Mạc Hoài đỏ oạch trừng cô, hận trong mắt, làm Tưởng Cầm cảm thấy rét lạnh.
Ba, vẫn hận cô.
Cuối cùng bình hoa cũng không đập xuống, bị Tưởng Mạc Hoài cộc cằn để xuống, ánh mắt ngập tràn hận ý đó, vẫn trói buộc trên người cô.
Tưởng Cầm nghiêng đầu, không nói một lời đi lên đầu, đến tiếng khóc của mẹ cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
"Mày về đây làm gì?"Tưởng Mạc Hoài không thể nhịn được nữa, rít gào với cô: "Nếu không phải mày, Hiểu Tinh cũng không chết! Sao mày không chết trong tù đi? Mày là tội phạm giết người! Tao không có đứa con gái như mày!!"
Bước chân Tưởng Cầm đột nhiên dừng lại, sống lưng gầy gò, hơi run lên, nhưng vẫn thẳng tắp.
"Tưởng Mạc Hoài! Ông dựa vào cái gì mà nói con gái tôi như vậy?!"
Lưu Bình đứng lên, bật khóc, đánh vào lồng ngực ông ta, "Tôi không cho ông nói con bé như vậy! Là ông phản bội cái nhà này trước, là ông phản bội mẹ con tôi trước, ông còn mặt mũi nào mà mắng con gái?"
Tưởng Mạc Hoài bị bà đánh đến phiền, đẩy bà ra: "Cút ngay!"
Lưu Bình ngã xuống đất, tay đặt trên mảnh kiếng vỡ, đâm vào một mảnh đỏ tươi.
Tưởng Cầm quay đầu lại, ánh mắt tôi đi, quay lại đỡ mẹ dậy.
Lưu Bình khóc đến uất ức, chỉ vào cái mũi Tưởng Mạc Hoài, giọng căm hận: " Người phụ nữ kia đã chết mấy năm rồi, ông vẫn nhớ bà ta mãi không quên? Nếu ông cảm thấy con gái chịu nhiều oan ức như vậy vẫn chưa đủ, vậy được, tôi thay nó trả cho ông một cái mạng!"Nói xong, đẩy Tưởng Cầm ra muốn đụng vào tường.
"Mẹ!"
Tưởng Cầm giữ chặt bà, gương mặt tái nhợt, bị một loại hận không biết tên che lại. Ngực như nhẫn nhịn một đống lửa, đã len đến yết hầu, ngay cả máu cũng sôi lên rồi.
Lưu Bình khóc rống không ngừng, Tưởng Mạc Hoài thì lại muốn xuông qua, đẩy bà vào tường, "Muốn chết à, đi đi! Dù bà có chết mười lần, cũng không đủ đền tội cho Hiểu Tinh!"
"Tưởng Mạc Hoài! Ông không phải là người!!"
Tưởng Cầm nheo mắt lại, đột nhiên lên tiếng: "Đủ rồi!"
Hai người đột nhiên sững sờ, Lưu Bình hai mắt đẫm lẽ nhìn cô, Tưởng Mạc Hoài trợn tròn mắt, hận ý trong mắt, chỉ tăng không giảm.
Tưởng Cầm nhìn thẳng ba mình, nhiều ngày như vậy rồi, lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt ông ta như thế.
"Người đâm chết Nhiễm Hiểu Tinh, là tôi. Phát hiện ông quan hệ với bà ta còn nói cho vợ của ông, cũng là tôi. Cho nên, đừng ném mất thứ oán hận của ông lên người mẹ tôi, có gì thì nhằm vào tôi là được."
Lưu Bình nghe xong, lập tức ngừng nước mắt, nháy mắt với con gái: "Tiểu Cầm, đừng nói nữa..."
Tưởng Mạc Hoài tức đến trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt, tùy thời đều có thể như nắm đấm vung lên. Trừng mắt nhìn cô, tơ máu trong ánh mắt, tầng tầng lớp lớp.
Tưởng Cầm biết, nếu như nói trên thế giới này có người cực hận cô, vậy nhất định chính là người ba ruột này của cô rồi. Cô thật sự muốn cười to, cô tự cho là có thể cứu vãn được gia đình, hôm nay cũng chính bởi vì cô mà trở thành mảnh nhỏ, hận lẫn nhau.
"Cút... Mày cút ra ngoài cho tao..."
"Tưởng Mạc Hoài!"Lưu Bình nóng nảy, bước lên kéo vạt áo của ông ta, "Ông cũng chỉ có một đứa con gái này! Ông muốn để con bé đi đâu?!"
Tưởng Mạc Hoài nhìn cũng không nhìn, đẩy tay bà ra, xoay người, "Từ giờ trở đi, tôi không có đứa con gái này."