Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 280: Chương 280: Đi đường không nhìn đường




“Không biết?” Liên Cẩn Hành nắm chặt tay, hiển nhiên muốn dùng cách này để giao lưu với anh ta!

Trương Thanh Đình cũng không sợ, khoé miệng hơi cong lên, ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên này…

Nhìn thấy Vy Hiên.

Cơ thể anh ta cứng đờ, ánh mắt ngưng lại, không ngờ lại gặp cô ở đây!

Phát hiện ra sự thay đổi của anh ta, Liên Cẩn Hành không cần nhìn cũng biết, là ai mới khiến anh ta có phản ứng lớn như vậy… Cho dù bình tĩnh cũng có sóng ngầm mãnh liệt, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.

Anh nghiêng đầu, chậm rãi ngước mắt lặng lẽ nhìn ngươi đang đứng ở đầu kia hành lang.

Vy Hiên đang đứng sau lưng Dương Mạn Tinh.

Tầm mắt cô nhìn qua Trương Thanh Đình, không chút dấu vết dừng trên người Liên Cẩn Hành, nhìn vào đôi mắt anh. Mà lúc này Liên Cẩn Hành cũng nhìn thẳng vào mắt em gái, vẻ lo lắng trong mắt rất dễ thấy.

Trong hành lang yên tĩnh, bốn người kỳ lạ đứng tại chỗ, ánh mắt đều không nhìn vào nhau.

Dương Mạn Tinh tiến lên trước, ánh mắt rất bình tĩnh: “Anh, đây là chuyện của hai chúng ta, có thể để chúng em tự giải quyết không?”

Lúc này Trương Thanh Đình mới chú ý đến tay trái cô ấy quấn băng gạc rất chặt, lông mày nhíu lại, ánh mắt cũng ảm đạm theo.

Liên Cẩn Hành trầm mặc hồi lâu rồi buông tay.

Dương Mạn Tinh đi vào phòng bệnh, Trương Thanh Đình do dự một lát cuối cũng vẫn gian nan cất bước đi đầu tiên. Mỗi bước sau đó cũng trở nên chết lặng.

Liên Cẩn Hành dựa vào tường, đè nén lửa giận trên người.

Vy Hiên đột nhiên có cảm giác, cơn giận của anh không chỉ là nhằm vào Trương Thanh Đình. Nói cho cùng cô mới là nguyên nhân khiến hôn nhân em gái anh không hạnh phúc, cho dù Liên Cẩn Hành giận cô, thậm chí oán cô thì cô cũng không thể phản bác.

Nghĩ như vậy, Vy Hiên lại thấy tủi thân khó hiểu.

Cô không muốn nói gì cả, quay đầu muốn đi, tiếng bước chân vô cùng gấp rút trong hành lang yên tĩnh. Ngay khi cô muốn rẽ vào lối đi an toàn bên cạnh, cánh tay bỗng bị túm lấy.

“Đi đâu?” Anh hỏi, giọng nói trong trẻo nghiêm nghị, đè nén đến mức căng cứng.

“Về nhà.” Giọng cô rất thấp, nghe ra có vài phần chống cự.

Liên Cẩn Hành nhíu mày: “Ai cho em xuất viện?”

“Tôi cho là mình đã không sao!” Vy Hiên quay đầu, muốn hất tay anh ra nhưng anh lại nắm rất chặt, đến ngón tay cũng bấm vào thịt cô nhưng anh lại không hề hay biết.

Cho đến khi đau đớn khiến cô phải nhíu mày, cổ họng khẽ phát ra tiếng kêu thì Liên Cẩn Hành mới phát hiện, anh lập tức buông tay, ảo não vuốt mi tâm, nói một câu: “Xin lỗi.”

Vy Hiên xoa cánh tay, nhìn vẻ mặt u ám của anh, lời nói oán trách cứ vậy nuốt xuống.

Trong con đường không có người, hai người mặt đối mặt, lơ đãng ngước mắt lên là có thể thấy trên mặt đối phương thay đổi liên tục nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Vy Hiên mặc áo khoác trắng ngà làm nổi bật khuôn mặt non mềm của cô, hoàn toàn không nhìn ra đã sắp ba mươi. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, tóc mai dày vừa vặn che được vết thương cũ.

Liên Cẩn Hành hơi ngước mắt lại gặp ngay dáng vẻ xinh đẹp lơ đãng lộ ra của cô, yên lặng như tranh vẽ.

Tường thành vừa mới xây lên trong lòng lại bị đập thủng một lỗ, có thứ gì đó đang liều mạng xói mòn nhưng anh lại không có ý muốn ngăn cản.

Cứ yên lặng ngắm nhìn như vậy, ánh mắt dừng lại, thời gian cũng dừng lại.

Trong lối đi, bỗng một giọng nói trầm thấp mà xa xăm vang lên: “Tôi không có ý oán trách em.”

Vy Hiên sững sờ, ngạc nhiên vì anh có thể đoán được tâm tư cô! Nhưng lập tức lại không thấy ngạc nhiên nữa, anh là Liên Cẩn Hành, từ đầu đến cuối đều là người nhìn rõ cô nhất trong đám người.

Nhìn anh một lúc, cô bỗng nói: “Nhưng rõ ràng anh đang tức giận.”

“Đó là bởi vì…” Liên Cẩn Hành chậm rãi trả lời cô: “Tôi không thích ánh mắt anh ta nhìn em.”

Vy Hiên ngơ ngác, nhanh chóng cúi đầu, trái tim đập loạn nhịp, màu đỏ trên mặt cũng không kiềm chế được lan ra tới tận vành tai, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào giống như nụ hoa nhỏ run rẩy khiến anh nhớ đến cà chua bi trong sân nhà, có xúc động muốn xoa lên đó.

Cảm giác được hơi thở của anh tới gần, còi báo động trong lòng Vy Hiên chợt vang lên, đến cơ hội do dự cũng không cho bản thân, cô quay đầu đi: “Tôi phải về rồi.”

Người đàn ông sau lưng gọi điện thoại, dặn dò gì đó rồi lại bước về phía trước.

Vy Hiên nghiêng đầu, ánh mắt cũng luống cuống theo. Nhưng cô lại nghĩ, anh cũng không nói muốn tiễn cô, chỉ là trùng hợp tiện đường ra ngoài cũng không chừng. Cho nên cô nhịn lại xúc động muốn lên tiếng từ chối, yên lặng đi trước anh, thi thoảng còn có thể nghe thấy nhạc chuông điện thoại của anh…

Nhạc chuông?

Lòng Vy Hiên lộp bộp, đến lúc này mới phát hiện ca khúc của cô trong video đã bất ngờ trở thành nhạc chuông điện thoại anh!

Âm thanh này như có ma tính khiến cô bỗng nhớ tới ngày ở Katmandu hôm đó, nhớ tới cô ngồi ở ven đường cùng anh, anh nhìn như tuỳ ý nhưng lại khắc sâu không thể quên được từng từ từng chữ…

Vy Hiên thất thần.

“Này! Cẩn thận!”

Cánh tay bỗng bị túm lấy, cô giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy Liên Cẩn Hành đang nhíu mày, như trách cứ trừng mắt nhìn cô: “Nghĩ cái gì thế? Đi đường mà không nhìn đường!”

Hiếm khi anh nghiêm khắc vài lần ngược lại khiến Vy Hiên sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình suýt thì ngã xuống bậc thang.

Cô vừa định nói cảm ơn thì lại nghĩ không đúng lắm, ngã cũng là chuyện của cô, anh dựa vào đâu mà mắng cô?

Nghĩ như vậy, Vy Hiên không khỏi ngẩng đầu, ánh mắt cũng thẳng thắn, đưa tay chỉ vào bậc thang dưới chân rồi nói: “Tôi thích không nhìn đường! Tôi thích ngã đấy!”

Cho nên, thì sao chứ?

Dứt lời cô bỗng có cảm giác khuây khoả, toàn thân sung sướng.

Liên Cẩn Hành đứng tại chỗ nhìn cô như nhìn quái vật, sau đó đưa tay sờ trán cô: “Vẫn còn sốt sao?”

Vy Hiên mím môi, cảm giác bị vũ nhục trí tuệ, đập vào tay anh: “Khỏi rồi!” rồi cô xoay người muốn đi, cảm thấy thật sự ảo não với cảm xúc nói không rõ làm loạn không rõ trong lòng!

Liên Cẩn Hành hồ nghi nhìn cô, có chút không hiểu.

Có lẽ là ứng nghiệm của việc nói dỗi, khi Vy Hiên bước tới bậc thang cuối cùng thì đột nhiên bước hụt, cả người nhào xuống dưới.

“A!”

Khả năng giữ thăng bằng của Vy Hiên vốn kém, loạng choạng vài bước cũng không đứng vững ngã nhào lên đất.

Bên cạnh lập tức có tiếng cười trộm, mấy người đi qua không đưa tay đỡ thì thôi, thậm chí còn lấy điện thoại chụp cô liên tục không ngừng, mơ hồ còn có thể nghe thấy vài chữ “đăng face”.

Vy Hiên cứng ngắc nâng người dậy, khuôn mặt đỏ bừng, mà vừa hay người đàn ông cũng đã đi tới, ngồi xổm xuống nhìn cô, nghiên cứu một lát rồi cuối cùng tổng kết: “Xem ra… là thích thật.”

Vy Hiên cắn môi, hai tay chống trên đất muốn đứng dậy.

Anh đưa tay, có vài phần ý ban thưởng: “Này.”

“Không cần!” Vy Hiên tức giận đứng lên, không thèm nhìn anh, bây giờ mới phát hiện thì ra người nhìn đàng hoàng đứng đắn khi xấu xa mới là đáng ghét nhất!

Đúng lúc này cô bỗng sững sờ.

Liên Cẩn Hành khom eo, dùng găng tay da thay cô phủi sạch đầu gối giống như dỗ dành một đứa bé, vừa phủi vừa nói: “Lớn thế này rồi đi đường cũng có thể bị ngã.” Khoé môi anh cong lên, không nhanh không chậm nói, có chút trêu chọc: “Nếu không phải em nói trước với tôi thì tôi thật sự sẽ cho rằng não em bị khuyết thiếu bẩm sinh.”

Vy Hiên: “…”

Có ai an ủi người khác thế không?

Sau đó anh đứng dậy phủi sạch sẽ chỗ bẩn trên áo khoác, anh còn tỉ mỉ đến mức dùng ngón tay vén lại tóc mái hỗn loạn của cô.

“Được rồi.” Anh nói.

Vy Hiên mất tự nhiên di rời ánh mắt, khó chịu một lúc mới nói một câu: “Tôi biết nhìn đường!”

Liên Cẩn Hành gật đầu: “Ừm, nhìn ra được.”

Vy Hiên không nói gì, có chút không muốn nói nhiều thêm với anh, sẽ rất thất bại.

“Đợi ở đây đi.” Anh nói: “Tôi lái xe tới.”

Cô muốn nói không cần nhưng chân dài của anh đi vài bước đã vào bãi đỗ xe. Vy Hiên cũng mới chú ý tới chắc hẳn sáng nay anh đã về nên mới lái xe tới.

Nói như vậy, cả đêm anh không ngủ à.

Trong lòng mơ hồ có chút bất an, nghĩ tới âm thanh vang lên bên tai tối qua, đứt quãng, nhẹ giọng an ủi, dỗ dành…

Vy Hiên đứng tại chỗ, mím môi, cau mày.

Cô cho rằng đó chỉ là mơ.

Anh đã lái xe tới, cô lên xe thấy ấm áp hơn nhiều, điều hoà phát ra tiếng kêu nhè nhẹ, trong không gian nhỏ hẹp yên lặng thì rất dễ chịu.

Liên Cẩn Hành khởi động xe, lơ đãng nhìn vào gương xe rồi dần chau mày lại.

Lái ra khỏi bãi đỗ xe, khi hoà vào dòng xe cộ, anh lại bật đèn chuyển hướng rồi dừng xe bên đường: “Em ngồi đây một lát.” Nói xong anh tháo dây an toàn xuống xe.

Vy Hiên khó hiểu, nhìn anh gắt gao.

Liên Cẩn Hành đến khi đi được một đoạn mới lấy một điếu thuốc ra châm lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe tải màu trắng đang đi tới, anh đưa tay khẽ lắc ý bảo dừng lại.

Chiếc xe tải rất phối hợp dừng lại, nhìn thấy người bước xuống từ trên xe, Vy Hiên vô cùng quen thuộc, chính là phóng viên đã theo dõi cô lúc trước!

Vy Hiên tức giận, lồng ngực phập phồng vô cùng khó chịu sau đó cô cũng tháo dây an toàn rồi đẩy cửa xe đi xuống. Sau khi tới đó, không đợi hai người nói đã kéo Liên Cẩn Hành ra sau lưng giống như gà mẹ giương cánh, dáng vẻ vô cùng bảo vệ, che chở cho anh.

“Rốt cuộc anh muốn theo tôi tới khi nào?” Mặt cô đầy vẻ tức giận trừng mắt nhìn phóng viên đối diện.

Tiểu Vương sững sờ, muốn giải thích: “Cô Phạm, đừng hiểu lầm, tôi muốn tìm anh Liên…”

“Tìm anh ấy cũng vô dụng!” Vy Hiên rất không khách sáo ngắt lời, nghiêm túc nói: “Hao tổn bao nhiêu tâm tư, anh muốn phỏng vấn tôi thì cứ tìm tôi là được rồi! Tuỳ anh muốn viết gì thì viết, dụ dỗ cậu chủ nhà giàu, gặm cỏ non gì đó, tôi đều không quan tâm! Nhưng anh nghe cho kỹ, chuyện này không liên quan gì đến Liên Cẩn Hành! Nếu anh dám viết về anh ấy một chữ, tôi sẽ kiện anh, không tiếc bất cứ giá nào kiện cáo anh! Kiện cho anh cả đời không được làm phóng viên nữa!”

Cô nắm chặt tay, hai má đỏ hồng, trên trán mơ hồ có gân xanh nổi lên, đôi mắt như muốn bốc hoả. Cô như vậy thật sự đáng sợ!

Tiểu Vương bị cô hét lên không dám nói gì, ngạc nhiên nhìn cô rồi lại cầu xin giúp đỡ nhìn Liên Cẩn Hành phía sau cô: “Anh Liên…”

“Vừa nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi! Chuyện này không liên quan đến anh ấy…”

Vy Hiên tức giận muốn bước lên trước thì eo lại bị ôm chặt, người cô lập tức cũng va vào vòng ôm phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.