Dương Mạn Tinh đổi sang mặc chiếc đầm dài đến mắt cá chân, màu xanh nhạt thuần khiết, bên trên có điểm xuyến hoa.
Cô ta đứng trước gương, xoay người, tầm mắt dừng lại trên vùng bụng đã gồ lên của mình, ánh mắt dần thay đổi, bàn tay cô ta nhẹ nhàng vuốt ve.
Vào lúc này, có người gõ cửa.
Cô ta bước ra mở cửa, không ngờ lại là Kỳ Kỳ Cách
Cô ta cười với Dương Mạn Tinh: “Cô Dương, có người muốn gặp cô.”
Dương Mạn Tinh nhướn mày: “Ai?”
Cô theo Kỳ Kỳ Cách ra khỏi nhà họ Liên, có một chiếc xe ô tô đen đã đậu bên ngoài.
Cửa xe mở ra, Tập Lăng Vũ bước xuống, anh nhìn Dương Mạn Tinh rồi hỏi thẳng: “Trương Thanh Đình đang ở đâu?”
Dương Mạn Tinh cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.
“Tìm anh ta làm gì?”
“Tôi không tin cô không biết, anh ta đã bắt cóc Vy Hiên.”
Dương Mạn Tinh cúi đầu, rồi vuốt mái tóc dài: “Lên xe đi.”
Cô ta mở cửa xe, leo vào trong ghế phó lái, Tập Lăng Vũ cũng vào trong xe theo, Kỳ Kỳ Cách đi lên trước: “Vũ…”
“Cô về trước đi.” Giọng nói trầm trầm của Tập Lăng Vũ vang vọng trong khoang xe.
Dương Mạn Tinh không nói tiếng nào, cô ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng như thể muốn giấu giếm một thứ gì đó vậy.
Tập Lăng Vũ cầm vô lăng rồi lên tiếng hỏi: “Đi đâu?”
Đến bây giờ Dương Mạn Tinh mới uể oải đáp lại anh ta, cô quay đầu nhìn thẳng về phía trước, chỉ đường cho anh ta.
Bọn họ nhanh chóng đến công trình, Dương Mạn Tinh chỉ vào trong điểm tập kết toa xe, Tập Lăng Vũ bèn xông vào đấy.
Cô ta tựa người vào thành xe hút thuốc, điếu thuốc được kẹp giữa hai đầu ngón tay, thỉnh thoảng lại run lên.
Đưa Tập Lăng Vũ đến đây cứ như dẫn theo cảnh sát.
Tập Lăng Vũ nhanh chóng trở ra: “Không có người!”
Dương Mạn Tinh sững sờ, khói thuốc uốn lượn, ánh mắt của cô ta bắt đầu mông lung.
Tập Lăng Vũ ráng dằn cảm giác hoang mang trong lòng mình uống, anh ta nhìn cô ta chằm chằm, bây giờ người có thể tìm được Trương Thanh Đình sợ là chỉ có người phụ nữ này mà thôi.
Dương Mạn Tinh lại rít thêm một hơi thuốc, cô ta nhả ra vòng khói, ném điếu thuốc trong tay đi nhấc chân nghiền nát.
“Muốn cứu Phạm Vy Hiên thì đi với tôi.” Cô ta quay người vào xe, Tập Lăng Vũ cũng nối gót theo sau, ánh mắt sắc bén như mắt sói nhìn cô ta trân trân.
“Đưa tôi đến một nơi.”
Tập Lăng Vũ do dự một hồi, anh ta nghiến răng, nhanh chóng khởi động máy xe.
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm bán đĩa cũ, Dương Mạn Tinh đẩy cửa bước xuống, cô ta ngẩng đầu lên nhìn một lúc rồi đi thẳng vào trong. Tập Lăng Vũ cũng bám theo sau ngay, anh theo cô ta bước chân lên cầu thang
Thang máy rất hẹp, lại không có đèn, khiến cho người ta ngột ngạt đến nỗi không thở ra hơi. Dương Mạn Tinh là bà bầu, đi lên từng bậc từng bậc một, rõ ràng hơi vất vả. Mấy lần Tập Lăng Vũ muốn lên tiếng nhưng rồi đều nhịn xuống.
Cuối cùng, bọn họ đã đi lên đến tầng năm, tới trước cửa an toàn, cô ta đẩy mấy lần cũng không ra, cuối cùng Tập Lăng Vũ phải đến giúp đỡ, mở cánh cửa sắt to dày này ra.
Một ngọn gió táp vào người một cách đột ngột.
Dương Mạn Tinh thoải mái híp mắt lại, khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, đi ra sân thượng rộng lớn.
Tập Lăng Vũ sốt sắng tìm kiếm, nhưng lại chẳng hề thấy bóng dáng của Vy Hiên đâu, anh sốt ruột, quay đầu lại hỏi cô ta: “Cô ấy đâu rồi?”
Dương Mạn Tinh liếc nhìn anh ta: “Tôi đâu có nói là ở đây.”
Gương mặt Tập Lăng Vũ hơi thay đổi, anh ta chất vấn cô ta: “Cô cố tình làm mất thời gian của tôi à?”
Dương Mạn Tinh không lên tiếng, cô ta đi thẳng ra ngoài lan can, móc điện thoại ra, đầu ngón tay tần ngần ở cái tên ‘ba Đồng’ một hồi lâu.
Đồng Đồng, đây là cái tên bọn họ đặt cho con mình.
Cô ta hít sâu một hơi, bấm nút gọi…
Trương Thanh Đình lái chiếc xe van cỡ nhỏ, hòa vào giữa dòng người, thỉnh thoảng lại thay đổi đường đi, không hề có mục đích.
Anh ta ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, lập tức đón nhận ánh mắt căm thù của Vy Hiên, rồi lại lặng lẽ quay đầu đi.
Vào lúc này, điện thoại anh ta đổ chuông, anh ta bực bội cúp máy, nhưng rồi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình… ‘mẹ Đồng’.
Dương Mạn Tinh nhất quyết phải sửa tên của mình trong danh bạ điện thoại của anh ta, cô ta nói, có làm thế thì anh ta mới nhớ được mình là một người chồng, một người ba trong mỗi phút mỗi giây.
Điện thoại đổ chuông dồn dập. cuối cùng anh ta vẫn không thể chống lại được sự kích động của hai chữ này mang đến, bèn bấm nghe.
Không đợi anh ta lên tiếng, giọng nói lạnh lùng của Dương Mạn Tinh đã vang lên: “Em đang đợi anh ở nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nếu như anh không đến thì em sẽ nhảy xuống.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn cúp máy.
Trương Thanh Đình nhíu mày lại, tay siết chặt vô lăng, gằn giọng mắng một tiếng “chết tiệt”
Anh ta lại vô tình nhìn thấy ánh mắt Vy Hiên, miệng của cô bị bịt lại, đôi mắt lạnh lùng như đang xét xử.
Trương Thanh Đình giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng vẫn chuyển phương hướng.
Nơi anh ta và Dương Mạn Tinh gặp nhau lần đầu tiên là một quán bar cũ trong thành phố, hơi dơ dáy, nhưng ông chủ là người pha chế nổi tiếng, ngày nào cũng có không ít khách khứ kéo đến vì mến mộ ông ta.
Anh ta và Trần Lục đi công tác, tối hôm đó bị Trần Lục kéo đến nơi này. Không chịu nổi khói thuốc mịt mù trong quán bar, anh ta bèn đi thẳng lên sân thượng, định để cho mình được yên tĩnh một lúc. Nhưng nào ngờ lại gặp phải Dương Mạn Tinh ở đây.
Cô ta cầm chai rượu trong tay, vừa uống vừa khóc, vừa khóc vừa mắng chửi, trông cứ như một cô gái thù địch với cả thế giới này.
Anh ta nghe mà cảm thấy buồn cười, nhưng lại chẳng nói gì, cho đến khi cô gái ấy tháo đôi giày cao gót ra, đứng ra ngoài lan can, anh ta mới ôm cô trở về rồi mắng cô một chặp.
Anh ta vẫn còn nhớ rằng, lúc ấy đôi mắt của Dương Mạn Tinh rất tĩnh lặng, chất chứa vẻ tò mò, sau khi mắng xong, cô ta còn nghiêm túc nói một tiếng ‘cảm ơn’…
Trương Thanh Đình rất ít khi nhớ đến ký ức liên quan đến hai người bọn họ, nhưng mà trong quãng đường chạy sang đó, những ký ức này lại bám dai dẳng trong đầu anh, hóa ra đã in dấu trong đầu anh ta từ lâu rồi.
Anh ta lái xe vào trong con hẻm nhỏ, rồi dừng lại trước quán bar.
Không phát hiện ra người nào đáng nghi thì anh ta mới dừng xe lại, trước lúc đi còn dặn dò Vy Hiên: “Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Mới đi được vài bước, anh ta đã cảm thấy không thỏa đáng, nhìn thấy màng chống mưa được chất đống ở một bên, anh ta bèn lấy ra phủ lên xe của mình, xác định xem cửa sổ đã được đóng kín hay chưa, cuối cùng mới nhìn người ở trong xe một lần nữa, che kín chiếc xe lại rồi anh ta mới bỏ đi.
Không khí trong xe trở nên nóng bức, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng cô.
Vy Hiên thử mấy lần mới có thể trượt xuống khỏi ghế, cô tì đầu vào cửa xe, đập mạnh liên tục, hy vọng có người có thể nghe thấy.
Trương Thanh Đình chạy lên cầu thang, ra đến sân thượng, anh ta đẩy cánh cửa sắt ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Dương Mạn Tinh ở phía đối diện
“Mạn Tinh!” Anh ta muốn nhào lên trên, nhưng nào ngờ lại có một người vụt ra từ sau cánh cửa sắt, đánh mạnh vào mặt anh ta, khiến anh ta ngã xuống mặt đất.
Trương Thanh Đình ngã xuống đất một cách nhếch nhác, anh ta muốn phản kích, nhưng tốc độ của người đó còn nhanh hơn cả anh ta, người nọ cưỡi trên người anh ta, nắm đấm của người không ngừng giáng xuống hai bên trái phải.
“Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu?”
Dương Mạn Tinh lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta không nói năng tiếng nào.
Trương Thanh Đình nghiến răng, anh ta lật người lại, đè người kia xuống dưới cơ thể mình, hai người quấn vào nhau.
Dương Mạn Tinh bước đến trước, nhìn Trương Thanh Đình nghiến răng liều mạng đánh trả, nhưng lại vì một người phụ nữ khác, cô ta nở nụ cười trào phúng.
Vóc dáng và cân nặng của Trương Thanh Đình và Tập Lăng Vũ xêm xêm nhau, nhưng lúc còn đi học, Tập Lăng Vũ lại là học sinh cá biệt, nổi tiếng hay đánh lộn, làm sao Trương Thanh Đình có thể là đôi thủ của anh ta cho được? Với lại bây giờ Tập Lăng Vũ đang bực bội, ra tay cũng nặng, dăm ba phút sau đã nhấc anh ta lên, đập mạnh vào cánh cửa sắt.
Một tiếng bốp vang lên, Trương Thanh Đình lại ngã xuống đất sau khi bị đập.
Tập Lăng Vũ không hề cho anh ta cơ hội phản kháng, anh nhảy lên trên người Tập Lăng Vũ, bóp cổ anh ta: “Tôi hỏi lần cuối, cô ấy ở đâu?”
“Ha ha…” Răng và lưỡi của Trương Thanh Đình bê bết máu, anh ta nở nụ cười quái dị: “Anh không tìm được cô ấy đâu!”
Tập Lăng Vũ thật sự tức giận, kéo lê anh ta ra ngoài ban công, đẩy nửa cơ thể của anh ta ra ngoài.
Mặc dù Trương Thanh Đình nhếch nhác, nhưng anh ta cũng đã bình tĩnh lại: “Cho dù anh có giết tôi thì Vy Hiên cũng phải theo tôi thôi.”
Tập Lăng Vũ híp mắt lại, ánh mắt anh ta trở nên hung hãn: “Thế thì để tôi cho anh được thỏa mãn!”
Anh ta muốn đẩy người xuống, đột nhiên đầu anh bị ai đó dùng côn gõ đập mạnh vào!
Tập Lăng Vũ choáng váng, anh ta hất hất đầu, muốn giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vào lúc này, Dương Mạn Tinh ném cây côn trong tay đi rồi đẩy anh ta ra, kéo Trương Thanh Đình lại, gương mặt cô ta hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả.
Tập Lăng Vũ giữ chặt lan can, Dương Mạn Tinh thở dốc rồi lạnh lùng nhìn anh ta: “Cho dù anh ta có khốn nạn đến mức nào đi chăng nữa, bây giờ anh ta cũng là người đàn ông của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai chạm vào anh ta.”
Trương Thanh Đình cứng người, anh ta quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cũng chỉ nói một câu: “Mạn Tinh, tôi có lỗi với em.”
Dương Mạn Tinh quay đầu đi, ánh mắt cô ta không có chút cảm xúc nào cả: “Trương Thanh Đình, tôi bảo vệ anh không phải là vì tôi yêu anh, mà là vì anh quá đáng thương.”
Trương Thanh Đình híp mắt lại, anh ta cắn răng đứng thẳng người lên: “Tôi đã không còn đường quay lại nữa, Mạn Tinh, kiếp sau tôi sẽ trả lại cho em những gì mình đã nợ!”
Sau khi nói dứt lời, anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi này, Tập Lăng Vũ muốn bám theo nhưng Dương Mạn Tinh lại quay người đi, ung dung trở lên trên lan can, ngồi ở phía bên ngoài.
Tập Lăng Vũ kinh ngạc, anh ta nhìn Trương Thanh Đình rồi lại nhìn Dương Mạn Tinh, anh ta gằn giọng mắng một câu, gấp gáp đi về phía Dương Mạn Tinh: “Cô điên rồi! Sẽ té chết đấy!”
Trương Thanh Đình đi ra đến cửa sắt, nghe thấy tiếng nói của Tập Lăng Vũ bèn khựng lại, nhưng anh ta không quay đầu.
Anh ta biết anh ta không thể nào quay đầu được.
Dương Mạn Tinh cứ như không nghe thấy vậy, cô ta ngẩng đầu, híp mắt nhìn những đám mây trên đầu, vươn năm đầu ngón tay ra, gió như con thoi, luồn qua kẽ tay cô ta.
“Trương Thanh Đình!” Tập Lăng Vũ đứng nguyên tại chỗ, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa sắt: “Mẹ kiếp mày có phải là đàn ông không, mau qua đây đưa vợ mày đi!”
Trương Thanh Đình cắn răng, anh ta siết chặt nắm tay: “Mạn Tinh, đừng ép tôi, để cho tôi đi, được không?”
Tập Lăng Vũ chỉ mong có thể vung nắm đấm, Dương Mạn Tinh cúi đầu, nhìn xuống dưới mặt, tầm mắt rất thoáng đãng.
Cô ta nói: “Thanh Đình, tôi không tài nào hận anh, cũng không thể tha thứ cho chính mình…biết hình phạt đáng nhất mà tôi dành cho anh là gì không?”
Tập Lăng Vũ nhìn cô ta chăm chú, anh xích lại gần cô ta: “Dương Mạn Tinh, cô chết vì thằng này thì không đáng chút nào cả!” Rồi anh ta lại quay đầu về sau rống lớn lên: “Có phải mày muốn nhìn con mày vợ mày chết trước mặt mày không? Tao nói cho mày biết, đó không phải là giải thoát, đó là ác mộng sẽ bám theo mày suốt cả đời này!”
Người đàn ông đứng ở xa đây vẫn không lên tiếng.
Dương Mạn Tinh chậm rãi khép mắt lại…
Đồng Đồng, xin lỗi vì đã không thể đưa con đến thế giới này.
Cô ta ngã người về trước, Tập Lăng Vũ nhào đến, tóm lấy cánh tay cô ta vào thời khắc mấu chốt, nhưng cô ta nhanh chóng trượt xuống, anh ta chỉ có thể nắm chặt tay cô ta, nửa người chúi ra ngoài.