Liên Cẩn Hành rũ mắt xuống nhìn cô, đôi mắt đen láy như giếng sâu vậy: “Anh sẵn lòng.”
Anh vẫn sẵn lòng như trước giờ, là kiểu không cần phải giải thích. Lúc này, Vy Hiên xoay người nằm ngửa trên sô pha, đôi mắt trong veo nhìn vào mắt anh, trong tích tắc, nó giống như một sợi dây mây, quấn lại thật chặt.
Vy Hiên yên tĩnh nhìn anh: “Em nghĩ, em vẫn cần thời gian.”
“Bao lâu?” Anh hỏi.
“Không biết nữa.”
Anh cau mày: “Vậy không được, anh không thể chờ đợi vô thời hạn được.”
Vy Hiên suy nghĩ: “Hay là anh nói đi.”
“Hai ngày.”
Khoé miệng Vy Hiên giựt giựt: “Cẩn Hành…”
Liên Cẩn Hành đưa tay áp vào môi không cho cô nói tiếp, anh khom người, đầu cúi xuống, ghé sát má cô: “Đừng quá tham lam!”
Kể từ hôm đó, cả hai đều không nhắc đến chuyện đó, mặc dù trong thâm tâm đều hiểu rằng đó là cái hố sâu cần phải vượt qua, nếu không, sớm muộn gì nó cũng trở thành bãi mìn.
Đôi môi Vy Hiên cuối cùng cũng buông lỏng: “Được, hai ngày.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Tốt lắm.”
Liên Cẩn Hành không còn có những hành động quá thân mật với cô nữa, như thể mỗi bước tiến lại gần đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.
“Ngủ đi.” Anh nói.
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi.
“Anh nhìn em ngủ.”
Vy Hiên cũng không phản bác, cô nghiêng người qua, nhắm mắt lại, lấy đùi của anh làm gối.
Liên Cẩn Hành vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngước mắt lên xem tin tức trên TV, đúng lúc là bài báo về Tập Lăng Vũ, anh dứt khoát cầm remote lên, tắt TV.
Cô đã ngủ rồi, ngủ rất sâu.
Mãi đến lúc này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô mới lộ ra chút thương xót, sau đó, là sự tự trách bản thân sâu sắc hơn. Tất cả tổn thương, đều là do anh không thể bảo vệ cô, bất kể là do ai mang đến cho cô.
Ngày hôm sau, khi Vy Hiên tỉnh dậy, anh đã đến công ty.
Bữa sáng được bày trên bàn, còn có chiếc điện thoại mà anh đã mở sẵn máy cho cô, cô thuận tay cầm lên, mở ra xem một cái, hơn chục cuộc gọi nhỡ và hàng chục tin nhắn, tất cả đều đến từ Vũ.
Cô thậm chí còn không nhìn mà trực tiếp xoá đi, sau đó ngồi xuống ăn sáng.
Hai ngày, Vy Hiên tự mình lưu đày, tắt điện thoại, sáng ngủ đến tối.
Khi màn đêm của ngày thứ hai hạ xuống, cô lại ngủ không được.
Mười giờ đêm, cô mặc áo khoác nhẹ và đi giày thể thao, đi đến cửa hàng của anh Chu mua một cốc trà sữa, từ từ đi về nhà chậm như ốc sên.
Tháng tư, mùa xuân đến, không khí thơm mùi cỏ non.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng ở cửa tiểu khu.
Cửa ghế lái bị đẩy ra, trợ lý Tần xuống xe, nói với người ngồi phía sau: “Tổng giám đốc Liên, tôi về trước đây.”
“Ừm.” Một tiếng trả lời thật thấp.
Tiểu Tần quay người, lại không yên tâm mà quay đầu lại: “Tối nay ngài uống không ít rượu, lúc về tốt nhất là kêu tài xế lái thay đó.”
“Nhiều lời.”
Tiểu Tần cười khúc khích hai tiếng, nhưng vẫn không yên tâm mà nhìn liên tục vài cái, sau đó mới gọi xe taxi.
Thật lâu sau, cửa ghế sau mới mở ra, Liên Cẩn Hành bước xuống, dựa vào đầu xe, châm một điếu thuốc.
Quay lưng về phía tòa nhà cao tầng phía sau, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi mà hút.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy xuyên qua bầu trời, ánh mắt nhìn xa xăm, mất hút.
Hai ngày, 48 giờ, 2880 phút bất lực... thật là dài a!
Một chiếc xe buýt chậm rãi lái tới, ngừng ở đối diện, cửa xe rột roạt kéo ra, rồi lại đóng lại, chiếc xe buýt chậm rãi lái đi.
Trên mặt đất ngày càng nhiều tàn thuốc, xe buýt ở đối diện đi qua một chiếc đến một chiếc.
Sau khi dập điếu cuối cùng, anh quay người lại, đột nhiên sững sờ.
Vy Hiên đang đứng ở đối diện.
Hồi thần từ trong kinh ngạc, anh lên tiếng: “Em…”
Cô đột nhiên chạy đến, nhào vào vòng tay anh, làm anh loạng choạng một cái. Nhưng một giây sau, anh lập tức ổn định lại, đôi mày nhíu chặt, bàn tay vuốt ve sau gáy của cô: “Sao thế?”
Vòng tay ôm chặt eo của anh, Vy Hiên không nói gì.
Anh cũng không hỏi nữa, chỉ vỗ vỗ lưng cô giống như an ủi, nói: “Có anh mà.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên: “Tối qua cũng ở đây sao?”
Liên Cẩn Hành nhìn cô, không lên tiếng.
Vy Hiên mím môi, nhấc tay lên sờ vào mặt anh, đôi mắt trong veo bức người: “Phạm Vy Hiên em có tài đức gì a?”
Thật là thâm tình.
Liên Cẩn Hành khẽ mỉm cười: “Nếu nói em tốt ở đâu, anh cũng không biết, nhưng anh không nỡ để em một mình.”
Anh nhìn cô: “Anh nghĩ, kiếp trước chúng ta chắc hẳn đã để lỡ qua một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Đời này dù có xoay chuyển thế nào, cũng phải xoay về một vòng thôi.”
“Cẩn Hành, em không được hoàn chỉnh nữa.” Vy Hiên nhìn anh với đôi mắt trong veo, bình tĩnh đến mức chính cô cũng phải ngạc nhiên.
“Vậy thì sao?” Giọng điệu hờ hững, không mất đi khí phách: “Nếu như anh cần một xử nữ thì tuỳ tiện tìm một cái cũng sẽ tìm được.”
Hai tay đặt lên vai cô, cơ thể cúi xuống, ánh mắt ngang tầm với cô: “Điều anh quan tâm duy nhất chính là trái tim của em có trọn vẹn hay không.”
Vy Hiên rũ mắt xuống, đặt lòng bàn tay lên ngực anh, cảm nhận lực nhún nhảy ở trong đó.
“Cho dù một ngày nào đó tiếng đàn của em có dừng lại, tình cảm của em dành cho anh cũng sẽ không dừng lại.” Ngẩng đầu, cô cười với anh: “Làm sao đây, thật sự yêu anh mất rồi.”
Liên Cẩn Hành mím mím môi, cúi đầu cười.
Đêm đó, nụ cười của anh dịu dàng đến mức, bất cứ khi nào nghĩ đến, cũng khiến cho trái tim run lên.
Đối với cô mà nói, nó giống như một cơn gió nhẹ, chỉ nhẹ nhàng thổi thôi, mà núi non cũng rung chuyển.
Một ngày mới tinh, nắng xuân rực rỡ.
Vy Hiên vừa bước ra khỏi thang máy, lập tức có người chào hỏi: “Cô Phạm, mới một khoảng thời gian không gặp, nhìn cô lại xinh đẹp rồi a!”
Vy Hiên đang định quay người rời đi, thì lại bước tới, nhìn thẻ công việc của người đó, mỉm cười một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Chàng trai, có tiền đồ, tôi xem trọng cậu.”
Đối phương ngại ngùng gãi gãi đầu cười, bạn đi cùng dùng cù chỏ chọt chọt anh ta: “Còn không mau cảm ơn bà chủ đi!”
Anh ta phản ứng lại, trả lời mạnh mẽ: “Được! Tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bà chủ!”
Vy Hiên che miệng cười: “Cố lên.”
Nhìn bóng ảnh rời đi của cô, anh ta vẫn đang cười ngây ngốc, mãi cho đến khi người bạn đồng hành gõ vào đầu, anh ta mới như tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Vừa đi, anh vừa nói: “Trước đây thật sự không có phát hiện ra, cô Phạm thật ra khá là đẹp a!”
“Cậu nhìn ai mà chả đẹp…là phụ nữ là được…”
Vy Hiên đi thẳng qua dãy hành lang dài, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Tiểu Tần, anh ta vừa ngước mắt là đã nhìn thấy, nhanh chóng đứng dậy đẩy cửa ra: “cô Phạm?”
Vy Hiên quay đầu lại: “Cẩn Hành đâu?”
“Tổng giám đốc Liên…” Đôi con ngươi Tiểu Tần đảo hai cái: “Ngài ấy đang tiếp đãi một vị khách hàng quan trọng!”
“Vậy tôi không vào nữa.”
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Liên Cẩn Hành đi ra ngoài, Vy Hiên nhìn thấy anh, vừa định nói chuyện thì nhìn thấy người đi ra từ phía sau anh.
Một người phụ nữ rất đẹp.
Nhìn thấy Vy Hiên, cô ta theo bản năng đánh giá cô từ đầu xuống chân một vòng.
“Em đến khi nào vậy?” Trong mắt Liên Cẩn Hành, từ lâu đã không còn hình bóng của người khác nữa rồi, anh rất tự nhiên mà vươn tay đặt lên vai cô.
Vy Hiên nói: “Vừa mới đến.”
Người phụ nữ đứng sau Liên Cẩn Hành đi tới: “Tổng giám đốc Liên, đây là vị hôn thê của anh sao?”
“Ừm.” Liên Cẩn Hành đáp tiếng, sau đó hỏi ngược lại: “Có phải rất đẹp không?”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của ông chủ, Tiểu Tần xấu hổ cúi đầu xuống, đưa tay đỡ trán, quay mặt qua bên khác.
Vy Hiên lặng lẽ đưa tay véo anh: “Cẩn Hành!”
Người phụ nữ cười khẽ, gật đầu: “Người thật còn đẹp hơn trên TV.”
Vy Hiên ngượng nghịu cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Tổng giám đốc Liên, tôi đi trước đây.”
Liên Cẩn Hành gật đầu: “Tiểu Tần, tiễn bà Trương đi.”
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, quay người rời khỏi.
Vy Hiên nhìn, không nhanh không chậm mà hỏi: “Vị này là khách hàng quan trọng sao.”
Liên Cẩn Hành nhướng mày, cũng không phủ nhận: “Khách hàng tiềm năng cần tập trung phát triển.”
Vy Hiên nghiêng người qua: “Khách hàng của anh đều đẹp như vậy sao?”
Anh khẽ cong khóe môi lên, ôm cô xoay người đi vào trong: “Đều không bằng em.”
Vy Hiên khẽ cười ra tiếng, trong vô tình, một tia sáng chói lọi lướt qua mắt anh, khiến đôi mắt đen của anh kinh diễm.
Anh đột nhiên nói: “Vy Hiên chúng ta kết hôn đi.”
Thân hình của Vy Hiên chợt khựng lại.
“Anh thực sự không nghĩ ra lý do không kết hôn với em.” Anh nói.
Vy Hiên từ từ quay đầu lại, trong đôi mắt đang mở to, có một loại cảm xúc đang va chạm kịch liệt.
Cô hít một hơi thật sâu, vuốt ve đáy lòng đang rối như tơ vò, nói với anh: “Đây là cầu hôn sao?”
Tầm mắt Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm vào cô, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, từ từ quỳ một gối xuống, mở hộp ra, đó là một chiếc nhẫn kim cương, một viên kim cương rất lớn, sáng lấp lánh.
Vy Hiên chỉ cảm thấy hô hấp sắp ngưng trệ rồi, nhìn anh nắm tay mình, rồi đặt chiếc nhẫn kim cương hình quả trứng chim bồ câu lên ngón áp út...
Kích thước phù hợp.
Anh ngẩng đầu lên: “Gả cho anh.”
Tiểu Tần đúng lúc này quay lại, nhìn thấy cảnh tượng trước cửa phòng làm việc, anh ta kinh hỉ đến mức móc điện thoại di động ra, mở quay video lên, điên cuồng quay chụp hai người không ngừng.
“cô Phạm! Gả đi! Gả đi!”
Vy Hiên cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay, đưa tay vuốt ve lên đó, đẹp đến nỗi nó giống như là một giấc mơ mà anh đã xây dựng cho cô vậy.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười gật đầu với anh.
Mãi đến lúc này Liên Cẩn Hành mới thở phào nhẹ nhõm, anh đứng dậy, ôm cô vào trong lòng mình: “Tốt quá, em đã đồng ý rồi.”
Nếu không, anh thực sự không biết phải làm thế nào nữa rồi! Bàn một mối làm ăn kinh doanh, đối mặt với bất kỳ một đối thủ cạnh tranh mạnh nào, anh cũng đều không hồi hộp như vừa nãy.
Tiểu Tần bước nhanh tới: “Tổng giám đốc Liên, cô Phạm, chúc mừng!”
Liên Cẩn Hành liếc nhìn anh ta cười: “Chuẩn bị sẵn tiền đi.”
Tiểu Tần sảng khoái nói: “Không thành vấn đề!”
Chuyện Liên Cẩn Hành cầu hôn Vy Hiên đã được lan truyền khắp công ty. Nghe nói, chiếc nhẫn kim cương hình quả trứng chim bồ câu mà Vy Hiên đeo ít nhất có giá là 24 tỷ! Tất cả những nữ đồng nghiệp đều hâm mộ không ngớt, nói rằng Vy Hiên là người phụ nữ đã cứu thiên hà ở kiếp trước!
Trong một thời gian, các phương tiện truyền thông nhận được tin này đã bắt đầu một đợt theo dõi mới. Dù sao, Phạm Vy Hiên và Liên Cẩn Hành, giống như một câu chuyện cổ tích tình yêu, bây giờ cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, đương nhiên họ sẽ được đẩy lên bục cao rồi.
Nhưng Vy Hiên và Liên Cẩn Hành vẫn đang an tâm hưởng thụ thời gian của hai người khi cả thế giới bên ngoài đều đang đổ dồn ánh mắt lên hai người họ, báo chí và Internet, chỗ nào cũng có thể thấy tin tức của hai người.
Đêm khuya, văn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng đèn.
Ngoài cửa sổ, là ánh đèn neon trong đêm.
Trước cửa sổ, là bóng ảnh thẳng tắp của người đàn ông.
Tờ báo trải ra trên bàn, hai bức ảnh đầy mỉa mai được in lên liên tiếp.
Bên trái là Tổng giám đốc mới nhậm chức của Danh Sáng, một loạt thành tích nổi bật sau khi kế nhiệm, người trong ngành không ai không khen ngợi.
Còn ở bên cạnh là bức ảnh một nam một nữ ghé vào siêu thị giá rẻ, tưởng chừng rất bình thường, giản dị nhưng lại khiến anh ta phát điên vì ghen tị!