Tưởng Mạc Hoài cuối cùng cũng thuận khí, bờ má kìm nén đến ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào Tưởng Cầm nói: “Mày giải quyết thế nào? Mà tưởng đây là con nít chơi đồ hàng sao, chạy qua đó nói với người ta hai câu là có thể giải quyết được rồi sao?”
Lưu Bình ở bên cạnh không nghe nổi nữa, không nhịn được mà nói thay cho con gái: “Tiểu Cầm cũng là muốn giúp ông...”
“Giúp tôi? Giúp tôi thì cũng phải tự mình cân xem trọng lượng của mình đi! Cái ăn cái mặc cái xài của nó đều là do tôi cho, ngay cả nuôi sống bản thân mình như thế nào mà nó còn không biết! Còn nói khoác lác gì vậy?!”
“Tưởng Mạc Hoài, ông tính toán với con gái mình rõ ràng như vậy sao?”
“Tôi nói có sai sao? Bà hỏi nó xem, có kiếm được qua một xu một cắc nào chưa?”
Tưởng Cầm đứng dựa ở bên vách tường, đôi mắt rũ xuống, cho dù lời này có vài phần khắc nghiệt, nhưng điều không thể phủ nhận, chính là lời ông ta nói là sự thật.
Mi tâm nhíu lại từ từ giãn ra, cô nói: “Tôi muốn vào Tưởng Thị.”
Một câu nói đột ngột, khiến hai người đều sững sờ. Lưu Bình phản ứng lại trước, vội vàng hỏi: “Tiểu Cầm, sao lại đột nhiên muốn vào công ty?”
Tưởng Cầm cúi thấp đầu, mái tóc trước trán che đi đôi mắt, bờ má gầy gò, ngũ quan càng trở nên lập thể. Đôi mắt khẽ nhắm lại, nói: “Đồ của nhà họ Tưởng, không phải là thứ người ngoài có thể tùy tiện lấy được. Cho nên...” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, nhìn thẳng vào Tưởng Mạc Hoài: “Tôi muốn giành công ty lại.”
Cả người Tưởng Mạc Hoài chấn kinh, nhìn cô, giống như đột nhiên không nhận ra cô nữa rồi vậy. Cả nửa ngày ông ta mới đè ép sự chấn kinh trong lòng xuống, lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào mày? Hừ, không biết lượng sức!”
“Tôi biết.” Tưởng Cầm cũng không phản bác, mà bình tĩnh nói: “Trước đó, tôi sẽ vào công ty học tập, đến khi tôi có đủ năng lực mới thôi.”
Tưởng Mạc Hoài lại sững sờ, gần như là không dám tim, lời này lại từ miệng của cô thốt ra.
Quên mất là bắt đầu từ lúc nào, ông ta đã rất ít khi nhìn thẳng vào đứa con gái này, đặc biệt là sau khi ở cùng Nhiễm Hiểu Tinh, càng thêm không có thời gian quan tâm cô. Trong ấn tượng, cô chỉ là một tiểu công chúa bị mẹ chiều chuộng đến hư. Nhưng lúc này cô nói lời này, vậy mà đã tạo thành sự xung kích không nhỏ đối với Tưởng Mạc Hoài.
Nhìn cô một hồi lâu, ông mới chậm rãi lên tiếng: “Mày có làm được không?”
Cô nhún vai: “Được hay không, cũng phải thử rồi mới biết.”
Lưu Bình cảm thấy bất an, nhìn con gái, rồi lại nhìn sang chồng, muốn khuyên con gái từ bỏ, cuối cùng lại không có mở miệng. Bởi vì bà ta rất rõ, tính khí của Tưởng Cầm, giống y đúc với Tưởng Mạc Hoài, chỉ cần có chủ ý rồi, thì tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, trừ phi đạt được mục đích.
Cuối cùng, Tưởng Mạc Hoài không có nói chuyện, coi như là ngầm thừa nhận rồi. Có lẽ đối với ông ta, thứ mà cô cần chỉ là một sự rèn luyện, không hẳn sẽ gửi gắm vận mệnh của cả Tưởng Thị lên người con gái, như vậy quá buồn cười rồi.
Lợi dụng sự ảnh hưởng của Tưởng Mạc Hoài, Tưởng Cầm rất thuận lợi mà thông qua phần phỏng vấn của bộ phận nhân sự Tưởng Thị, chỉ thiếu một bước cuối cùng, chỉ cần đưa tư liệu của nhân viên mới vào cho Mộ Dung Hoành Nghị ký tên, mới coi như là chính thức nhận chức.
Trong văn phòng chủ tịch, nơi vốn dĩ thuộc về Tưởng Mạc Hoài, bây giờ đã bị Mộ Dung Hoành Nghị chiếm cứ một cách hợp lẽ.
Giám đốc bộ phận nhân sự đặt một sấp tư liệu nhân sự lên bàn anh, Mộ Dung Hoành Nghị nhìn một cái, chẳng qua chỉ là tiện tay nhanh chóng lật qua một lần rồi đặt xuống. Vừa định cầm lấy bút ký tên, thì đột nhiên lại đặt xuống, hàng lông mày khẽ nhướng, lại cầm sấp tư liệu đó lên, rút ra một tờ từ trong đó, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên đó, khóe môi nhếch lên một độ cong có hơi bất ngờ.
“Tưởng Cầm...” Anh lẩm bẩm đọc tên của cô, giống như là mới quen vậy, ánh mắt sắc bén, nhìn về phía giám đốc nhân sự ở đối diện. Giám đốc lặng lẽ lau mồ hôi trên trán và nói: “Ờm, cô ấy tuy là con gái của chủ tịch tiền nhiệm, nhưng, trong số những người được phỏng vấn, thành tích của cô ấy rất tốt...?”
“Ồ? vậy sao?” Mộ Dung Hoành Nghị khẽ cười: “Theo như tôi biết, cô ta có tiền án.”
“Cái này...” Giám đốc nhân sự không ngờ Mộ Dung Hoành Nghị ngay cả cái này mà cũng biết, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều.
Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng ném tư liệu của Tưởng Cầm lên trên bàn, hai cánh tay khoanh lại trước ngực, nói: “Tôi muốn đích thân phỏng vấn cô ta.”
Giám đốc nhân sự nhận lệnh, vội vàng rời khỏi, đi ra khỏi văn phòng rồi mới thở phào một hơi.
Nhận được điện thoại, Tưởng Cầm chuẩn bị đến Tưởng Thị.
Đi ra khỏi khách sạn, vừa thoáng một cái liền thấy chiếc Audi màu trắng ở phía đối diện. Bạch Thương Long đứng ở trước xe, đầu hơi cúi xuống, lông mày nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô hai mắt liền sáng lên.
Tưởng Cầm mặc một chiếc quần tây đen và một chiếc áo sơ mi trắng bó sát, mái tóc ngắn được vén ra sau tai rất tùy ý, gương mặt trang điểm nhẹ, quét sạch đi hơi thở uể oải của mấy ngày trước, cả người trông có sức sống hơn hẳn.
“Đi đâu? Tôi đưa cô đi.” Anh ta nói.
Tưởng Cầm coi như không nghe thấy, đứng bắt xe taxi ở trước cửa khách sạn. Bạch Thương Long trực tiếp lên xe, sau đó quay đầu xe lại, đi thẳng đến trước mặt cô, hạ cửa sổ xe xuống, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: “Lên đi, chỗ này rất khó kêu xe.”
Tưởng Cầm quay đầu lại, ánh mắt trong veo: “Có thể coi như không quen biết không? Tôi không muốn có dây dưa gì với anh nữa.” Nói xong, cô đi về phía trước, Bạch Thương Long đi theo sau cô, lái đi một cách không nhanh không chậm.
“Loại chuyện này, không phải là thứ tôi có thể kiểm soát được, rõ ràng là đã quen với một cô gái tên Tưởng Cầm rồi, lại nhớ cô ấy da diết, sao có thể coi như không quen?”
Tưởng Cầm đột nhiên ngừng lại, đôi mày thanh tú cau chặt, quay đầu nhìn anh ta: “Lời này bản thân anh có tin không?”
Bạch Thương Long sững sờ.
Nhìn chằm chằm vào anh ta, cô bình tĩnh nói: “Thật ra, anh không có thích tôi bao nhiêu cả.”
Quay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Thương Long ngồi ở trong xe, nhìn bóng ảnh có đường nét xinh đẹp của cô, có một giây phút nào đó thất thần.
Bắt xe taxi, Tưởng Cầm ngồi vào trong, báo địa chỉ, chiếc xe lập tức mờ dần trong tầm mắt của anh ta.
Bạch Thương Long dừng ở bên đường, một tay nắm lấy vô lăng, một tay vuốt qua chiếc cằm láng bóng. Nghĩ đến lời cô nói, trong lòng dần dần dấy lên một luồng cảm xúc lạ lẫm...
Tưởng Cầm đứng trước tòa nhà Tưởng Thị, trong lòng mang theo một tư vị rất khác, tuy đây là công ty nhà bọn họ, nhưng cô rất hiếm khi đến đây.
Vực dậy dũng khí, cô đi vào trong, đến quầy lễ tân báo tên, sau đó được thuận lợi thông qua. Đến văn phòng chủ tịch ở tầng 29, được thư ký trực tiếp đưa vào.
“Chủ tịch, cô Tưởng Cầm đến rồi.”
“Ừm.”
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở trước bàn làm việc, không có ngẩng đầu lên, chỉ ừm một tiếng.
Thư ký lui ra ngoài, chỉ còn lại Tưởng Cầm đứng ở trước mặt anh. Gặp nhau ở một địa điểm khác ngoài trên giường, vậy mà lại khiến cô cảm nhận được một tia không thoải mái. Ánh mắt thăm dò quét qua Mộ Dung Hoành Nghị, anh mặc một thân đồ vest chỉnh tề, lịch lãm và hào phóng, đôi mi dày rũ xuống, khóe miệng cong lên một đường vòng cung có phần lãnh đạm theo thói quen, đang chuyên tâm xem xét văn kiện.
Không thể phủ nhận, anh ta là một người đàn ông rất đẹp, chỉ cần ngồi ở đây, cũng có thể chiếm được sự chú ý của mọi người trong tích tắc, yên lặng một cách nguy hiểm. Anh như vậy, rất khó để liên hệ với người đàn ông gần như là thô lỗ ở trên giường kia.
Anh không nói chuyện, cô cũng không lên tiếng, lúc này thân phận khác nhau, cái đầu tiên mà cô phải học, chính là trầm mặc.
Khoảng mười mấy phút sau, anh mới xử lý xong công việc trong tay, lười biếng mà dựa vào ghế da, cánh tay hạ xuống một cách tự nhiên, đặt ở trên đùi. Ngước ánh mắt ung dung thong thả lên, nhìn người đối diện, chậm rãi lên tiếng: “Cho tôi một lý do, tại sao lại muốn vào Tưởng Thị làm việc?”
Mặc dù câu hỏi của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại toát ra một sự bá khí quyết đoán và mạnh mẽ, đó là khí tức của sự lãnh đạm và chín chắn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, như thể mở một tấm lưới bắt gọn cô lại.
Tưởng Cầm bình tĩnh trả lời: “Bởi vì nó họ Tưởng.”
Ở trước những người thông minh, lời nói thoái thác nào cũng là trẻ con, cô cũng không cần thiết phải né tránh dã tâm muốn đoạt lại Tưởng Thị. Cô càng hiểu rõ, Mộ Dung Hoành Nghị không có từ chối ngay, mà yêu cầu đích thân phỏng vấn, chứng minh cô vẫn còn cơ hội!
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, cong môi lên, đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngón tay thon dài ngước cằm của cô lên, dùng làn da ngón tay vuốt ve đôi môi tròn đầy của cô một cách ám muội, đôi mắt khẽ híp lại, toát ra một chút mê hoặc: “Cô cho rằng, cô có bản lĩnh giành công ty lại sao?”
Anh nói thẳng thừng, ngông cuồng kiêu ngạo.
Trên thực tế, anh đích thực là có cái vốn này! Kể từ khi anh quyết tâm cướp đi Tưởng Thị, hủy hoại nhà họ Tưởng, mỗi một bước kế hoạch, đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Tưởng Cầm không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh sợ tôi giành lại sao?” Ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh, cho dù toàn thân bị khí tức cường đại của anh bao vây, cô vẫn không lùi bước.
Nhìn chằm chằm vào cô, Mộ Dung Hoành Nghị khẽ cười ra tiếng, buông tay ra, lùi về sau một chút, dựa vào mép bàn làm việc nói: “Hôm nay tôi có thể ngồi ở trong văn phòng này, thì không sợ bất kỳ ai.” Ngước ánh mắt lên, cương quyết kiêu ngạo, khóa chặt vào cô: “Tôi để cô vào, có bản lĩnh, thì cô cứ giành nó đi!”
Nói xong, cầm lấy tư liệu của cô ở trên bàn lên, ký tên mình ở trên đó, cầm lấy nó, chậm rãi nói: “Tôi có thể cho cô cơ hội, nhưng, cô định tranh thủ thế nào?”
Lời của anh đầy tính ám thị, nhưng Tưởng Cầm vẫn nghi hoặc mà cau mày, không hiểu ý của anh. Độ cong nơi bờ má của Mộ Dung Hoành Nghị càng mở rộng một cách suồng sã: “Tưởng Cầm, cô thật ra chỉ là một công cụ mua vui cho tôi, cô quên rồi sao?”
Lời của anh, sắc bén vô cùng, đâm toàn thân Tưởng Cầm đau nhói.
Tận hưởng sự biến hóa biểu cảm trên gương mặt cô, Mộ Dung Hoành Nghị thong dong chờ đợi, đợi cô buông bỏ cái gọi là lòng tự trọng còn sót lại đó. So với mấy nơi như khách sạn, thì ở trong công ty của ba cô, nhìn cô từ từ mở hai chân của mình ra giống như một kỹ nữ, nhất định sẽ càng kích thích, càng khiến anh hưởng thụ.
Có một khoảnh khắc nào đó, Tưởng Cầm rất muốn xé nát thứ trong tay anh, vứt lên mặt anh, sau đó quay người rời đi!
Có lẽ, bản thân mình vào 3 năm trước, có thể hoàn toàn không do dự mà làm như vậy. Ba năm sau, cô đã không còn sự gai góc ban đầu nữa, thứ phải học đầu tiên, là sự ẩn nhẫn.
Cô lê bước chân, từ từ đi đến trước mặt anh, sau đó nép gần đến anh, vụng về mà hôn lên môi anh...
Mộ Dung Hoành Nghị dựa ở trước bàn, không động đậy lấy một cái, nhìn đôi mi run rẩy của cô, rõ ràng không cam tâm tình nguyện, nhưng vẫn phải cố gắng mua vui cho anh. Biểu cảm phức tạp trên mặt cô, khiến tâm trạng anh tốt lên, đột nhiên ôm lấy eo cô, kéo cô gần đến mình.
Cơ thể Tưởng Cầm chợt cứng đờ, hai tay theo bản năng đặt trước ngực anh, muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra. Nhưng Mộ Dung Hoành Nghị càng siết lại chặt hơn, nhìn chằm chằm vào cô, nở nụ cười lạnh lẽo: “Chuyện gì chúng ta cũng làm hết rồi, còn giả vờ gì nữa?”
Cô cắn răng, gian nan mà phát ra tiếng: “Chỗ này không được.”
“Tại sao?” Anh dấy lên hứng thú, trêu ghẹo cô ở chỗ này, cách lớp quần áo, bao phủ lấy ngực cô, dùng lòng bàn tay miêu tả đường nét ở chỗ đó.
Sức nóng đột ngột trước ngực đủ để đốt cháy trái tim cô. Bởi vì xấu hổ và tức giận, hai má Tưởng Cầm đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nhưng giọng nói rất bình tĩnh: “Cho tôi vào bộ phận thiết kế, anh muốn thế nào, tôi đều phối hợp.”
Anh nói đúng, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, bọn họ đều đã làm rồi, cô không cần cẩn trọng cái gì ở trước mặt anh cả. Nếu mục đích của anh chỉ vì làm nhục cô, vậy thì cô cứ phối hợp là được!