"Bà Tiêu." Chiêm Gia Linh đi lên phía trước, cung kính nói với bà ta, bất kể đắc thế hay thất thế, bà ta vẫn là vợ giám đốc.
Kiều Nhã cười lạnh: "Gọi vị giám đốc Tiêu đó ra, tôi muốn mở mang một chút! Rốt cuộc là người nào, mới sẽ có tư cách ngồi ở vị trí tổng giám đốc này!"
Từ lúc có tin tức Tiêu Chí Khiêm quay về công ty, bà ta lập tức chạy tới. Bà ta hận, hận anh ép con trai mình đi! Cho nên, chỉ cần có bà ta ở đây, anh cũng đừng mong sống tốt!
"Bà Tiêu, thật xin lỗi, giám đốc Tiêu của chúng tôi vừa về công ty, đang có cuộc họp quan trọng với cấp cao công ty." Chiêm Gia Linh ung dung trả lời.
"Cấp cao công ty?" Kiều Nhã nghe xong phì cười: "Cậu ta cũng xứng?"
Chiêm Gia Linh khẽ nhíu mày, lúc này, phía sau có tiếng cười chen ngang: "Bà Tiêu, anh ấy không xứng, chẳng lẽ còn có người nào xứng?"
Kiều Nhã nghiêng đầu nhìn, lại là Trương Tuyết Chi, bà ta tức giận nheo mắt. Đừng cho rằng bà ta không biết, người phụ nữ này chính là một trong số những đồng lõa ép con trai bà ta đi!
Bà ta lướt qua Chiêm Gia Linh, đi về phía Tuyết Chi, Tiểu Tống sợ co rụt cổ, không dám lại đi xem mấy người phụ nữ này.
"Trương Tuyết Chi, cô cho rằng dựa vào một tên bệnh thần kinh thì có tư cách đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?" Kiều Nhã cao ngạo như nữ vương, ánh mắt liếc nhìn Tuyết Chi, khinh bỉ như nhìn bắp cải giảm giá bên đường, chẳng thèm quan tâm.
Nụ cười diễm lệ trên mặt Tuyết Chi không thay đổi, đôi mắt phượng hiện lên tia sắc bén, mỉm cười nói: "Vậy phải xem bệnh thần kinh định nghĩa thế nào, thật không khéo, cách nhìn của tôi và bà Tiêu có chút không giống nhau.
Theo tôi thấy, Tiêu Chí Khiêm là một người bình thường hơn cả bình thương, mà bà Tiêu, là vợ giám đốc, lại ngang nhiên xuất hiện trong thời gian chúng tôi làm việc, làm phiền công việc của chúng tôi, ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của công ty, hao hụt tiền nhà mình. Người bình thường tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, trừ khi bà Tiêu thần kinh có vấn đề, dẫn tới dây thần kinh rút ngắn, mới nhất thời hồ đồ." Dứt lời, Tuyết Chi lại đồng tình chớp chớp mắt phượng: "Nếu là như vậy, chúng tôi nhất định sẽ thông cảm cho bà."
Một phen nói xong, biểu cảm Kiều Nhã căng thẳng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô.
Tiểu Tống vốn che mặt sau máy tính không nhịn được, cười "phì" ra tiếng. Chiêm Gia Linh cũng nhướn mày, có chút hứng thú nhìn cô, không nghĩ tới miệng của người phụ nữ này lại lợi hại như vậy.
Tuyết Chi nghiêng người khỏi cửa thủy tinh ngoài khu làm việc, cười một tiếng với bà ta: "Bà Tiêu, chúng tôi còn phải làm việc. Bà có thể đến văn phòng giám đốc tầng 27, chỗ đó hẳn không sợ làm phiền."
Kiều Nhã hít thở sâu, bà tự xem là có khí độ giáo dưỡng, cố gắng đè nén lửa giận đang len lỏi trong ngực! Bà ta ngạo nghễ hất cằm, lạnh lùng liếc nhìn Tuyết Chi một cái, lúc đi ra cửa, đột nhiên dừng lại bước chân, ghé sát vào tai cô nói: "Tôi không quan tâm cô ở đây muốn làm gì! Cô cách con trai tôi xa một chút! Nếu cô còn dám trêu chọc nó, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!"
Mắt phượng của Tuyết Chi hơi lạnh, đóng cửa xoay người lại, cặp mày thanh tú hơi nhíu.
Bắc Minh Hạo, đã rất lâu rồi không có tin tức của anh ta, anh ta bây giờ ở đâu?
Vì mình, kết cục của rất nhiều nhân vật trong kiếp này đều bị cản trở, cho nên, Tuyết Chi cũng không cách nào đoán được Bắc Minh Hạo.
Lúc này, cửa lớn văn phòng Tiêu Chí Khiêm mở ra, Dương Châu Kiệt đi ra: "Vừa rồi bên ngoài thế nào?"
"Không có gì, cậu Tiêu quay lại chủ trì đại cục, có người trong lòng bất an." Chiêm Gia Linh nói, chủ động đến trước bàn làm việc của Tuyết Chi, cũng giao cho cô rất nhiều công việc.
Thời gian Tuyết Chi đến Tiêu thị vốn ngắn, giữa chừng còn xảy ra biến cố đó, đối với hoạt động của công ty, bây giờ vẫn còn đang quen thuộc và tìm hiểu. Chiêm Gia Linh ở công ty đã rất nhiều năm, có vài tình huống còn hiểu rõ hơn cả Dương Châu Kiệt, cô ấy chịu hướng dẫn, tất nhiên thu hoạch nhiều hơn rất nhiều.
Tuyết Chi học rất khiêm tốn, không hiểu sẽ chủ động mở miệng hỏi, không vì quan hệ với Tiêu Chí Khiêm mà ra dáng vẻ bà chủ. Chiêm Gia Linh cũng là có tính cách sảng khoái, một đến hai đi, giữa hai người sinh ra một giao ước ngầm. Dù không cần giải thích gì, cũng đều hiểu đối phương là người có tính cách thế nào, chỉ cần nhìn nhau nở một nụ cười, có thể thật sự xóa bỏ hiềm khích lúc trước.
Thời gian nghỉ trưa, Tuyết Chi đến văn phòng Tiêu Chí Khiêm, biết tên ngày không làm thì thôi, hễ tập trung, thì là tên làm cuồng công việc.
Dương Châu Kiệt gọi Chiêm Gia Linh và Tiểu Tống đến nhà ăn cho nhân viên ăn cơm, Chiêm Gia Linh giống như còn bận, đầu cũng không ngẩng lên: "Hai người đi đi, lát nữa tôi đi."
Dương Châu Kiệt đi tới: "Công việc quay về làm tiếp, ăn cơm quan trọng."
Ánh mắt anh ta nhìn cô, có chút thân thiết hơn bình thường.
Chiêm Gia Linh ngẩng đầu mỉm cười: "Tôi đang đợi một cuộc điện thoại rất quan trọng, lát nữa sẽ đi."
Thấy cô kiên trì, Dương Châu Kiệt cũng không tiện nói gì, dặn dò cô nhất định phải đến thì đi trước cùng Tiểu Tống.
Đôi mắt nghiêm túc của Chiêm Gia Linh nhìn xung quanh, lấy ra chìa khóa mở ngăn kéo cuối cùng, từ bên trong lấy ra điện thoại vệ tinh nhỏ xíu. Vào thang máy, trực tiếp đi tới tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng.
Trên đỉnh gió rất lớn, thổi bay tóc đuôi ngựa của cô, điện thoại dán bên tai, sắc mặt cô lạnh lùng.
"Cậu Tiêu và Trương Tuyết Chi đều quay về công ty rồi."
Đối diện truyền tới giọng nói lười biếng lại trầm thấp, giống như không quan tâm: "Tiêu Chí Khiêm cuối cùng đã quyết định muốn lật đổ ông ta rồi?"
Chiêm Gia Linh đáp một tiếng: "Bây giờ xem ra, đúng là vậy."
"Ha hả." Sau trận cười uyển chuyển, giọng nói cực kỳ mê hoặc của người đó lại vang lên: "Vậy tiết kiệm sức lực của tôi."
Chiêm Gia Linh không nói chuyện, sắc mặt hơi lạnh lùng, luôn được bao phủ bởi một tầng băng sương.
Cuối cùng, đợi được mệnh lệnh của đối phương: "Bất kể anh ta muốn làm thế nào, cô toàn lực phối hợp là được."
"Tôi biết rồi."
Kết thúc cuộc điện thoại ngắn ngủi, cô thu điện thoại vào túi, lại xoay người rời đi.
Trong nhà ăn nhân viên, Dương Châu Kiệt nhíu mày, thường nhìn về phía cửa. Tiểu Tống ngồi bên cạnh anh ta, nhét thức ăn đầy miệng: "Đừng nhìn nữa, trong mắt sắp rớt ra ngoài rồi..."
Dương Châu Kiệt chán ghét phẩy hạt cơm bị anh ta phun lên người: "Ăn còn không ngăn nổi miệng cậu!"
Tiểu Tống cười hì hì: "Tôi nói này phó quản lý Dương, anh không phải luôn thích quản lý Hà sao? Lúc nào thì quan tâm trợ lý Chiêm như vậy?"
"Ai nói tôi tích quản lý Hà? Cậu đừng nói bậy, làm người ta nghe thấy hiểu lầm thì làm sao!" Dương Châu Kiệt đỏ mặt, lấy một chân gà trong dĩa nhét vào miệng anh ta: "Ăn đi! Nhiều lời như vậy!"
Lúc này, bên cạnh có vài người đẹp trẻ tuổi, đều như có như không liếc về phía này, không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Dương Châu Kiệt, lại đều xấu hổ dời đi.
Dương Châu Kiệt duy trì phong độ, gật đầu với họ.
Là phó quản lý của công ty, Dương Châu Kiệt cũng nằm trong top 6 bảng xếp hạng đàn ông độc thân hoàng kim!
Tiểu Tống cắn chân gà, khinh thường lắc đầu, ngước mắt, nhìn thấy Chiêm Gia Linh đi vào, vội nói: "Trợ lý Chiêm tới rồi."
Dương Châu Kiệt vừa nghe, sắc mặt thay đổi 180 độ, lập tức cúi đầu ưu nhã dùng cơm, căn bản không giống như đã đợi rất lâu rồi. Lúc Chiêm Gia Linh bưng dĩa cơm đi tới, mới ngẩng đầu, mỉm cười: "Gia Linh, cô tới rồi."
Tiểu Tống liếc trắng mắt, phó quản lý Dương cũng quá làm dáng đi!
Chiêm Gia Linh ngồi xuống, Dương Châu Kiệt từ đầu tới cuối không nghiêng mắt, cho dù những người đẹp bàn sát bên, bàn trước hay bàn sau liếc mắt bao nhiêu, cũng như là cao tăng nhập định, thấy nguy không loạn!
Tuyết Chi ở trong văn phòng của Tiêu Chí Khiêm, luôn ngồi trên sofa yên lặng nhìn tạp chí kinh doanh phát hành nội bộ của công ty.
Tiêu Chí Khiêm kết thúc công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tuyết Chi, áy náy hiện lên mặt, lại ngẩng đầu, đồng hồ đã chỉ mười hai rưỡi. Anh lập tức đứng dậy, cầm áo khoác: "Tuyết Chi, ra ngoài ăn cơm với anh."
Tuyết Chi ngẩng đầu: "Anh xong rồi?"
"Ừ." Anh gật đầu, đi tới, kéo tay cô đi ra ngoài.
Trong công ty, anh và Tuyết Chi luôn ra vào có đôi, không hề tránh né. Trong mắt Tiêu Chí Khiêm, ngoài trừ Tuyết Chi, những thứ khác đều có thể xem như bố trí di động. Mà Tuyết Chi lại có chút không quen, bị anh nắm tay, ngay cả khoảng cách nửa bước cũng không thích, cố chấp kéo cô sát lại gần mình. Đi vào thang máy, lấy hai người làm trung tâm, bầu không khí xung quanh cũng trở nên thay đổi, người bên trong đều ý tứ lùi về phía sau, dán sát vào vách giảm cảm giác tồn tại.
Tuyết Chi xấu hổ muốn rút tay ra, anh nhíu mày, trở tay nắm càng chặt hơn. Tuyết Chi ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng ra vẻ đương nhiên của Tiêu Chí Khiêm, đột nhiên cảm thấy mình có chút buồn cười, bèn cũng phóng khoáng để anh nắm, dựng thẳng lưng, không lãng phí tinh thần để ý ánh mắt của người khác.
Ra khỏi thang máy, Tiêu Chí Khiêm kéo tay cô, trực tiếp đi vào nhà để xe ngầm.
"Tiêu Chí Khiêm, chúng ta đi đâu?" Tuyết Chi tò mò, đi ăn bữa trưa mà thôi, không cần lái xe đi?
Anh không nói, mở cửa xe, để cô ngồi vào, anh cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, sau đó vòng sang một bên khác, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm.
Xe dừng trước cửa hàng quần áo cũ cửa siêu nhỏ, xe thể thao của Tiêu Chí Khiêm và con phố cũ kỹ có vẻ không hợp.
"Đây là đâu?" Tuyết Chi đẩy cửa xuống xe, tò mò đánh giá xung quanh.
Im lặng vài giây, anh mới trả lời: "Cửa hàng một người điên mở." Dứt lời, bèn đi về phía trước mở cửa thủy tinh, chuông trên đầu cửa phát ra tiếng vang ngân nga.
Tiếp đó Tiêu Chí Khiêm đi vào, Tuyết Chi dò xét một vòng. Trong căn nhà nhỏ không tới ba mươi mét vuông, bày đầy quần áo cũ, không gian còn lại, cũng chỉ có thể chứa được hai người, chỉ cần giơ tay, thì có thể chọn quần áo bên trong. Tuyết Chi có chút nghiên cứu với quần áo trang sức, gu thời trang luôn không tệ, liếc mắt một cái, thì có thể nhìn ra những quần áo này thủ công tinh tế, kiểu dáng kinh điển, cô tiện tay lật xem vài bộ, mắt sáng lên.
Ở thành phố A lâu như vậy, cô còn chưa biết, lại có một cửa hàng quần áo nhỏ phong cách đặc biệt như vậy.
Sau cửa hàng truyền tới tiếng dép lê, nghe ra rất lười biếng, không có tinh thần. Tiếp đó, đống quần áo được kéo ra, từ bên trong bò ra một người đàn ông nhếch nhác, tóc mái dài che mắt, trên cằm là hàng râu chưa cạo sạch.
Anh ta ngáp một cái, gãi gãi nách, liếc nhìn người phía trước: "Đồ anh muốn tôi làm xong rồi, một tay giao tiền, một tay giao hàng."
Tuyết Chi nhướn mày, sao nghe giống như đang tiến hành giao dịch hắc đạo.