Đầu lưỡi của Liên Cẩn Hành làm càn lướt qua răng lưỡi cô, không hề buông tha cho mỗi một không gian trong khoang miệng cô! Cái này giống như đang công khai chủ quyền, khiến mọi thứ của cô đều phải dính hơi thở của anh vậy.
Vy Hiên hoàn toàn bị động, mặc anh hôn môi vô cùng ngang tàng.
Không biết vì sao mà trong lòng rất khó chịu.
Kết thúc cảnh quay, đạo diễn Bành không ngừng khen ngợi biểu hiện của hai người, nói thẳng bọn họ đều nên ra mắt, lăn lộn với ông ta đảm bảo có thể nổi tiếng! Vy Hiên chỉ cười xấu hổ cúi đầu, trên môi còn vương cảm giác của anh, cô nhíu mày.
Trợ lý chạy tới thông báo tiếp theo phải quay cảnh ngoài lề của quảng cáo, cũng là cảnh phải để lên trang web chính thức làm phúc lợi. Dù sao “Tìm kiếm 1st” phản ứng rất sôi nổi, cách quảng cáo này cực kỳ mới mẻ độc đáo, khiến nhiều người đều nghĩ lầm rằng video ở sân bay lúc trước là kế hoạch marketing, còn lấy ra phân tích tổng kết như một ví dụ thành công. Cho nên đương nhiên “Tìm kiếm 2nd” sẽ được người người để ý.
Vy Hiên sắp lạnh cóng rồi, sau khi chào hỏi một tiếng thì lập tức lên xe.
Đạo diễn Bành tuỳ ý trò chuyện với Liên Cẩn Hành mấy câu, nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của anh, cười nói: “Cãi nhau à? Ha hả, phụ nữ ấy mà, dỗ dành một chút là được! Nhất là lúc ở nhà của mình, mặt mũi gì đó đều không cần quan tâm.” Có người gọi ông ta, đạo diễn Bành nói đợi lát nữa sẽ cho anh xem cảnh quay rồi rời đi.
Liên Cẩn Hành rũ mắt, dùng bụng ngón cái quẹt qua cánh môi, không biết đang suy nghĩ gì, thấy cô đã lên chiếc xe kia thì cũng rời đi.
Sau khi Vy Hiên thay quần áo đi ra thì không thấy anh, một mình ngồi trên ghế, đến bây giờ môi vẫn còn nóng bỏng. Cũng may trời lạnh khiến mặt trắng bệch, mới không đến mức đỏ bừng cả lên.
Cô không ngờ lại gặp phải Liên Cẩn Hành ở đây, càng không ngờ anh sẽ thay nam chính, còn đặc biệt quay cảnh hôn! Chỉ là anh hôn môi rất thật, giống như gặp lại người yêu xa cách đã lâu vậy, thật sự ngay cả cô cũng hiểu lầm… nửa tháng chia tay này chỉ là tạm thời thôi.
Đêm Giáng Sinh, Tập Lăng Vũ từ chối tất cả cuộc hẹn, tỉ mỉ chuẩn bị đủ loại ngạc nhiên cho Vy Hiên. Hoa tươi, sâm panh, món ngon, cùng với vé máy bay đi Hokkaido vào ngày hôm sau.
Khi Từ Cường đưa hai tấm vé máy bay của khoang hạng nhất qua còn cười tủm tỉm nói: “Tổng giám, anh đúng là lãng mạn!”
Tập Lăng Vũ nhận lấy, đập vé máy bay lên tay, cong môi: “Lần đầu tiên du lịch, không thể đi xa một chút thật sự hơi khó chịu.”
Từ Cường cười hì hì: “Có phải tốt nhất nên là kiểu bảy ngày sáu đêm không?”
Tập Lăng Vũ híp mắt, vỗ vé máy bay lên đầu anh ta: “Cả ngày trong đầu anh cứ nghĩ cái gì vậy? Tôi là loại người như anh nói sao? Còn bảy ngày sáu đêm…”
Khựng lại hai giây, anh ta đột nhiên nói: “Đất nước xa một chút… phụ nữ thích đi đâu thế?”
Vy Hiên vẫn phải ở mãi đến khuya mới về, khắp nơi đều là bầu không khí của lễ Giáng Sinh, nhưng cô mệt đến chỉ muốn về ngủ, vừa xuống taxi đã đi thẳng vào tiểu khu.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang vẫn chưa sửa xong, liên tục nhấp nháy.
Vy Hiên lấy chìa khoá mở cửa ra, sau khi đi vào thì mở công tắc bên tường theo thói quen, sau đó cởi giày, thay dép lê.
Vào khoảnh khắc đèn sáng, cô chợt bị người bế ngang lên, sợ tới mức hét một tiếng: “A…”
Khi thấy khuôn mặt anh tuấn của Tập Lăng Vũ, cô tức giận đến vung tay: “Cậu làm tôi sợ muốn chết!”
Nắm tay đánh lên lồng ngực anh yếu ớt, giống như gãi ngứa vậy, Tập Lăng Vũ rất hưởng thụ, ôm cô đi thẳng vào phòng khách nhỏ.
Trên bàn có một bó hoa hồng, một hộp bánh ngọt, một đĩa trái cây, một chai sâm panh, hai ly đế cao.
Sau khi Vy Hiên nhìn thấy lập tức hiểu ra anh ta đặc biệt tới đây mừng Giáng Sinh với mình.
“Thả tôi xuống.” Cô vỗ vai anh ta.
“Không muốn.” Anh ta kề sát mặt vào: “Trừ khi em hôn tôi một cái.”
Vy Hiên mím môi, nhắm mắt lại đến gần, ai ngờ anh ta đột nhiên nghiêng đầu, cô cứ thế hôn lên môi anh ta…
Cô khựng lại, rụt người về như bị điện giật, mở to mắt nhìn thấy nụ cười đạt được mục đích của anh ta: “Ồ… Thì ra em luôn muốn vậy hả!” Anh ta buông cô ra, nghiêm túc nói: “Sao không nói sớm, nếu em nói sớm, chắc chắn tôi sẽ đồng ý cho em hôn!”
Vy Hiên tức giận trừng anh ta một cái: “Vũ!”
“Được được được, tôi sai rồi!” Ở trước mặt cô, Tập Lăng Vũ vẫn luôn rất dễ dàng nhận lỗi, vội kéo cô ngồi xuống, lấy một cái hộp vuông tinh tế ra như dâng báu vật: “Tặng em!”
Vy Hiên nhìn trái nhìn phải, đoán cũng biết bên trong là cái gì, anh ta thúc giục: “Mau mở đi!”
Cô chần chừ một lát, mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương bạch kim, trong vách nhẫn có khắc chữ “TIFFANYCO”.
Nhẫn rất đẹp, kim cương rực rỡ sáng bóng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, cười: “Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, cuối cùng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy nhẫn, sau đó quỳ một gối xuống đất, có mấy phần lỗ mãng lại cố chấp nắm lấy tay cô: “Không biết em thích thương hiệu gì, kiểu gì, tôi tặng nhẫn cho em là vì, vì… muốn… thôi thôi, không cần quan tâm nó là gì, dù sao là tôi muốn tặng em! Sau này, mỗi năm tôi đều sẽ tặng cho em một chiếc nhẫn kim cương lớn hơn nữa!”
Anh ta muốn đeo nhẫn vào ngón giữa của cô, nhưng đeo đến một nửa lại không vào được, chóp mũi anh ta hơi chảy mồ hôi, tay cũng đang run rẩy, như cái này đã trở thành thử thách vậy!
Vy Hiên nhìn anh ta, rũ mắt: “Để tôi tự đeo.”
Tập Lăng Vũ chán nản đứng lên, cầm nhẫn, giọng nói áy náy: “Không đeo được… nhưng tôi thật sự đã lén đo rồi mà!”
Chỉ là anh đo ngón áp út thôi.
“Có lẽ gần đây tôi béo lên rồi.” Vy Hiên cười giải vây cho anh ta, quay đầu nhìn thấy bánh ngọt, lập tức như bị hấp dẫn: “Là bánh ngọt việt quất à! Nhìn ngon ghê, dù sao tôi cũng đói rồi, tôi muốn ăn một miếng trước, cậu không ngại chứ?”
Nói xong bèn cắt cho mình một miếng, ăn một miếng, hài lòng nheo mắt lại: “Ngon!”
Phía sau, Tập Lăng Vũ nắm chặt chiếc nhẫn kia, ánh mắt hơi tối tăm.
Anh đang giận mình, cầu hôn cứ nói thẳng cầu hôn là được! Cứ quanh co lòng vòng làm gì? Tập Lăng Vũ anh làm việc còn chưa từng uất ức như vậy đâu!
Ở một góc anh ta không nhìn thấy, vẻ mặt Vy Hiên dần trở nên phức tạp.
Vy Hiên đang ăn bánh ngọt, điện thoại của Tập Lăng Vũ đột nhiên reo lên, anh bực bội trong lòng, thái độ nghe máy cũng không được tốt lắm.
“Cái gì? Không phải đã nói không có chuyện gì đừng tìm tôi sao!”
Đầu bên kia, Từ Cường đáng thương nói: “Tổng giám… Tôi cũng biết không nên quấy rầy thế giới hai người của anh. Nhưng mà… hôm nay là lần họp mặt đầu tiên của hạng mục mới, anh là Tổng Giám đốc, dù gì cũng phải đến chứ…”
Tập Lăng Vũ vừa muốn từ chối, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vy Hiên.
Cô dùng nĩa nhỏ quét lấy bơ trên bánh ngọt và sốt việt quất bên trên, khiến nó trở thành màu tím, mang theo chút màu xanh.
Anh không nhìn nữa: “Được, lát nữa tôi sẽ đi qua.”
Cúp máy, anh ta nói: “Đám người trong công ty cứ mãi kêu tôi qua, từ chối cũng không được…”
Vy Hiên ngẩng đầu: “Hiếm khi được nghỉ, đương nhiên phải ra ngoài thả lỏng với bạn bè rồi.”
Anh nhìn chằm chằm cô: “Hay là em đi cùng tôi nhé.”
“Tôi? Hay thôi đi, tôi cũng không quen bọn họ.”
“Đi rồi chẳng phải sẽ quen sao!”
“Nhưng mà…”
Tập Lăng Vũ ngồi xuống: “Em không đi thì tôi cũng không đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ.
Vy Hiên vội ngăn lại, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi đi với cậu.”
Anh ta nở nụ cười, cực kỳ đắc ý, đi qua khoác tay lên vai cô: “Cũng nên đến lúc cho bọn họ nhìn thấy bảo bối mà tôi cất giấu rồi!”
Vy Hiên ngẩng đầu lên: “A Vũ…” Cô muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười khẽ một tiếng: “Ừm, cậu muốn sao cũng được.”
Con đường này cô đã chọn từ lâu rồi, cho nên cô phải đi tiếp, còn phải kiên định bước đi.
Bên ngoài rất lạnh, Tập Lăng Vũ muốn đi xuống làm ấm xe, đợi điều hoà ấm rồi mới gọi điện thoại bảo cô đi xuống.
Vy Hiên ngồi vào trong, gió ấm thổi vào mặt khiến đầu cô hơi choáng, sau đó dựa đầu lên cửa sổ xe, hơi buồn ngủ.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của Tập Lăng Vũ không tệ, một tay cầm bánh lái, một tay duỗi tới nắm lấy tay cô.
Vy Hiên cố sức ngẩng đầu: “Lái xe cẩn thận.”
Anh cong môi cười: “Yên tâm, chỉ cần em ở trên xe, tôi sẽ không lấy sự an toàn của em ra làm trò đùa đâu.”
Vy Hiên biết anh ta nói thật nên cũng không quan tâm nữa, có lẽ vì nhiệt độ quá vừa phải, dựa trên ghế lái phụ, tay chân đều hơi mất sức.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng lại trước một cửa quán bar, Vy Hiên trợn mắt: “Ở đây?”
“Ừm, công ty đông người cho nên bao hết ở đây.”
Anh tháo dây an toàn đẩy cửa đi xuống, vòng qua bên kia kéo cửa xe cho cô.
Vy Hiên xuống xe, không khí lễ hội nồng đậm trộn lẫn với gió lạnh thổi về phía cô, cô rụt cổ, siết chặt áo, đuổi theo bước chân anh ta.
Đi vào quán bar, Từ Cường đã đợi ở cửa từ lâu, tiến lên đón: “Tổng giám, nếu anh không đến thì chắc ở đây thật sự không náo nhiệt nổi luôn!”
Tập Lăng Vũ cười mắng: “Không giỏi gì ngoài chuyện nịnh hót!”
“Là do anh dạy giỏi!”
“Cút sang một bên!”
“Vâng!”
Tập Lăng Vũ quay đầu lại, kéo tay Vy Hiên: “Đi vào thôi.”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Từ Cường, Vy Hiên hơi gật đầu với anh ta, sau đó vào sau anh ta.
Cô biết anh ta nhận ra mình.
Quán bar không lớn, chỉ chứa được nhiều lắm là năm sáu mươi người, phong cách thiết kế quán bar rất bình thường, màu thiên về tối, tổng thế khiến người ta cảm thấy rất áp lực, Vy Hiên không thích những nơi như thế lắm.
Người trong sàn nhảy không nhiều, xung quanh bày tiệc đứng, tất cả đều theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, các cô gái tụ tập lại chụp ảnh. Người trẻ tuổi ngồi đầy trên ghế dài hai bên la lối chơi đánh bài.
Nhìn thấy Tập Lăng Vũ đều chào hỏi anh ta: “Tổng Giám đốc, anh chậm thật đấy, sao bây giờ mới đến!”
“Ồ, đây là chị dâu à?”
“Chào chị dâu! Tổng Giám đốc, không mau giới thiệu một chút xem nào!”
Bọn họ tò mò quan sát Vy Hiên, muốn xem thử cuối cùng là người phụ nữ thế nào có thể thuần phục con ngựa hoang này! Nhưng khi nhìn thấy cô, vẫn không nhịn được hơi thất vọng.
Cô đeo kính gọng đen bình thường, tóc buộc đuôi ngựa, mơ hồ thấy gò má trắng nõn dưới ánh đèn mờ tối như có thể vắt ra nước, nhìn qua xấp xỉ tuổi anh ta. Nhưng đứng bên cạnh Tập Lăng Vũ cao lớn đẹp trai gần như không hề có cảm giác tồn tại.