Cô uống trà, nhìn lên bầu trời đầy sao, tìm kiếm hướng bắc trên đỉnh đầu, những ngôi sao đó không hề di chuyển.
Sự yên tĩnh lúc này chính là thứ mà cô đã không có được trong những ngày ở nước ngoài, thím cô nói đúng, cho dù đi đâu, ở nhà vẫn tốt hơn cả, mà nơi này chính là nhà của cô ấy.
Trong phòng tập, có những tiếng đàn ngắt quãng vang lên.
"Sai rồi!"
Dương Hoảng cau có, nâng cuốn phổ nhạc lên, gõ đầu học sinh: "Khi em đánh đến cung giữa, em giống như một người bị chứng Parkinson vậy! Một đoạn nhạc phổ đơn giản như vậy còn đánh không được, tôi thật sự nghi ngờ em sao có thể vào được học viện âm nhạc này đó?!"
"Giáo sư... Đó chỉ là do ngón tay em bị thương..."
"Đừng kiếm cớ với tôi! Cho dù ngón tay của em có bị tàn tật đi nữa, em cũng phải ở chỗ này luyện tập thật tốt cho tôi!"
"Giáo sư..."
Nhìn thấy thứ trong tay Dương Hoảng sắp dơ lên, cậu vội vàng ngoan ngoãn luyện tập tiếp.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Dương Hoảng cau mày không vui, ông không thích bị ngắt lời nhất là trong giờ giảng, nhưng khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, ông sững sờ, sau đó ông bước đến và nhìn cô đầy vui mừng: "Vy Hiên! Con quay lại khi nào?"
"Ba nuôi."
Vy Hiên bước tới, ôm lấy Dương Hoảng: "Xin lỗi, đã lâu như vậy không liên lạc với ba."
"Ai dà, không sao đâu... Con về là tốt rồi..."
Dương Hoảng nhân cơ hội tháo kính ra, lau mắt rồi đeo lại, cười nói: "Tuần Lãng và Tiểu Phương, hai người bọn họ lúc nào rảnh là lại tới hỏi bao giờ con về, ta sắp bị chúng nó làm phiền chết rồi!"
"Họ đâu rồi?"
"À, chúng nó đã đi tham dự một cuộc thi ở nước ngoài rồi."
"Khi con tới, con thấy thông báo đoạt giải của họ trên bảng tin. Con thực sự rất vui cho họ."
Dương Hoảng gật đầu, không khỏi xúc động nói: "Thành tích của con hẳn là hơn thế này nhiều."
Vy Hiên vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay ông nhắc nhở: “Ba nuôi, bây giờ con là con gái nuôi của ba, không phải học trò của ba.” Dương Hoảng cười bất lực: “Được rồi, được rồi, ba biết con có sự lựa chọn của con, chỉ cần con có thể vui vẻ thì ba yên tâm rồi!”
Vy Hiên liếc nhìn qua: "Ba còn đang lên lớp sao? Vậy con ra ngoài đợi ba."
Dương Hoảng quay lại nói: "Hôm nay chúng ta luyện tập tới đây thôi."
Anh chàng sinh viên vui mừng hoan hô, được tha thì thu dọn đồ nhanh nhất có thể, vừa bước đến cửa đã gửi một nụ hôn gió tới Vy Hiên: "Người đẹp, cảm ơn nhé!"
Dương Hoảng vừa giận vừa buồn cười: "Khi về đừng quên luyện tập đấy!"
"Em biết rồi ạ!"
Vy Hiên nhìn bóng lưng cậu bé một cách đầy ghen tị: "Rồi sau này cậu ấy sẽ biết, bây giờ cậu ấy đang hạnh phúc như thế nào."
Dương Hoảng nhìn cô: "Gần đây, có một vài bài hát đã thu hút sự chú ý của nhiều nhạc sĩ. Chúng được sáng tác bởi một người tên là Tinh."
Vy Hiên cụp mắt xuống, quay lại, mím môi nói: "Thưa thầy, con đã làm những bài hát đó."
Dương Hoảng mỉm cười, rất hài lòng: “Ba biết... Ba biết điều đó!"
Ông ấy không nói nhiều về việc rời khỏi trường của Vy Hiên, sự phấn khích và niềm vui của ông ấy tuy không nói thành lời, nhưng Vy Hiên biết rằng ông ấy rất tự hào về mình.
Đối với cô, sáng tác chỉ là một cách ghi lại, từng khoảnh khắc đời thường được cô thể hiện bằng âm nhạc không khác gì viết nhật ký. Tuy nhiên, nhìn thấy thầy giáo vui như vậy, cô cũng cảm động, thật may là cô đã làm đúng.
Đến quán lẩu cừu mà bọn họ thường đến, Dương Hoảng thường không uống rượu, nhưng hôm nay ông ấy uống rất nhiều. Trên đường về Vy Hiên đỡ ông, ông vẫn không kìm được sự phấn khích, hết lần này đến lần khác giới thiệu với những người lạ đi ngang qua: "Đây là học trò của tôi... Cô ấy không chỉ chơi đàn giỏi mà còn biết sáng tác..."
"Đây là học trò của tôi! Đó là niềm tự hào lớn nhất của Dương Hoảng tôi!"
Vy Hiên chỉ biết cười ngượng nghịu, rồi vội vàng dìu ông ngồi vào taxi, Dương Hoảng hết lần này đến lần khác bật cười, nhắm mắt lại và vô thức lẩm bẩm: "Vy Hiên... thầy rất vui, thực sự rất vui..."
Nhìn thầy không còn trẻ nữa, khóe mắt Vy Hiên ươn ướt.
Sau khi đưa Dương Hoảng về nhà, lúc Vy Hiên quay trở lại nơi ở thì cũng đã muộn.
Đi một mình trên con đường yên tĩnh trong khu, thò tay lấy chìa khóa trong túi thì đột nhiên đen pha của chiếc ô tô màu đỏ sáng lên.
Cô dừng lại nhìn người từ trong xe bước ra, có chút kinh ngạc.
Tập Lăng Vũ rút một nửa điếu thuốc, đi về phía cô. Anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều và tính khí cũng trở nên điềm đạm hơn, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt ấy vẫn là sự mạnh mẽ và hung hãn.
“Tại sao em trở lại cũng không nói với tôi?” Anh đến bên cô và nhìn xuống đầy khí thế.
So với trước đây, cô ấy không thay đổi nhiều, tuổi tác dường như không là mối đe dọa đối với cô ấy, ngược lại, sự điềm tĩnh trên người cô ấy càng làm anh mê mẩn hơn.
Trong thâm tâm anh biết rằng, càng trưởng thành, anh càng say mê người phụ nữ này.
Giống như nghiện ma túy vậy, không có cách nào bỏ được.
Vy Hiên nhếch khóe môi, vừa đi về phía cửa nhà vừa nói: "Thầm nghĩ chỉ muốn quay lại xem một chút thôi, nên không muốn quấy rầy tới anh."
Tập Lăng Vũ không nói gì, hơi cụp mắt xuống.
“Mời vào.” Cô mở cửa, hiếu khách như bà chủ của ngôi nhà này.
Tập Lăng Vũ nhìn cô, không hề che giấu ánh mắt nóng rực của mình.
Vy Hiên quay người lại nói: "Tôi chỉ có trà xanh ở nhà, được không?"
Anh ngồi trên ghế sofa và nhìn quanh: "Ừ."
Có tiếng nước sôi từ trong bếp truyền ra, tiếp theo đó là rửa chén và đổ nước sau khi nước sôi.
Chẳng mấy chốc, cô bưng trà ra đặt trước mặt anh: "Về sau anh bớt uống rượu và cà phê đi, uống nhiều trà hơn sẽ rất tốt cho sức khỏe của anh."
Anh không nói lời nào, nhìn thẳng vào cô.
Vy Hiên ngồi đối diện nhìn anh, chưa kịp nói thì cô đã mở lời: "Nếu chỉ là anh đến thăm tôi thì tôi sẽ rất vui. Nếu là chuyện khác, tốt hơn là không nên nói."
Tập Lăng Vũ chậm rãi nhướng mày, nhìn về phía trước siết chặt ngón tay, liếc mắt nhìn cô: "Em không cho tôi cơ hội nói?"
Cô lắc đầu: "Tôi đã nói rõ rồi, anh biết quyết định của tôi rồi đấy."
"Đó là trước đây."
"Không có sự khác biệt giữa bây giờ và trước đây."
Tập Lăng Vũ mím chặt môi, cúi đầu, trầm giọng nói: "Vì sao em đã bỏ rơi anh ấy nhưng em lại không thể chọn tôi?"
Vy Hiên sửa sai ngay lập tức: "Tôi không từ bỏ anh ấy, chỉ là tôi không thể ở bên anh ấy."
Tập Lăng Vũ bật cười: "Từ khi nào em lại giỏi lừa dối bản thân và người khác như vậy chứ? Đã yêu mà không thể hạnh phúc, vậy thà đừng yêu!"
Cô nhìn anh một cách bình tĩnh nói: "Ai nói em không hạnh phúc? Em rất vui, rất hạnh phúc."
"Sống trong một căn nhà trống trải không có chút hơi người này sao? Sống hồi tưởng về anh ta? Thậm chí không dám biết một chút tin tức về anh ta?" Tập Lăng Vũ lắc đầu: "Vy Hiên, em rụt rè nhát gan như vậy khi nào vậy?"
Anh đứng dậy, nhìn cô vài giây rồi nói: "Đã muộn rồi, tôi phải đi rồi."
Bên ngoài có tiếng xe nổ máy, Vy Hiên vẫn ngồi đó, lông mày nhíu lại một chút, tay cầm chiếc cốc đang âm ấm.
Tại sao phải đặt câu hỏi về cuộc sống của cô?
Hiện tại cô sống rất tốt, mọi thứ vẫn ổn.
Thời tiết chuyển lạnh, sau khi tìm đọc tài liệu, Vy Hiên đã mua tấm chiếu cói từ chợ hoa, chuẩn bị giúp những bông cúc sống sót qua mùa đông.
Những người hàng xóm đi ngang qua luôn nán lại tán gẫu vài câu, mỗi câu là lại gọi một tiếng "Bà Liên", khóe miệng Vy Hiên nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như bông hoa cúc mà cô ấy đang vuốt ve trên tay, tao nhã và ấm áp.
Sau đó, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đàn cello du dương trong ngôi nhà nhỏ này, hàng xóm đều biết người vợ của ngài Liên biết chơi đàn Cello, là một người phụ nữ hiền lành và ít nói.
Tuyết Chi và Tiêu Chí Khiêm đã kết hôn, hơn nữa còn có em bé, khi rảnh rỗi, Vy Hiên đến cửa hàng trang sức chọn quà cho em bé, nhìn trang sức vàng trên quầy, cô thích thú với chiếc khóa trường sinh bằng ngọc bích của Hòa Điền. Ngay khi cô muốn nhân viên lấy nó ra để xem, một người nào đó liền bước lên và nói: "Có thể lấy cái này ra đươc không."
"Được, chờ một chút."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Vy Hiên bị sốc và quay lại nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh.
Bên kia cũng để ý đến cô và cũng choáng váng...
Trên băng ghế ở phố đi bộ, Vy Hiên và Dương Mạn Tinh đang ngồi ở hai đầu, giữa họ là một khoảng cách ngắn.
Nhìn những người đi bộ trên phố, hầu hết họ đều an nhàn tự tại.
Dương Mạn Tinh lên tiếng đầu tiên: "Tôi thay mặt Thanh Đình xin lỗi cô, xin lỗi."
Vy Hiên cụp mắt xuống: "Tôi không muốn nhắc đến người đó nữa."
"Tôi biết cô hận anh ta..."
“Đúng vậy, tôi hận anh ta.” Vy Hiên hít một hơi thật sâu, mặc dù sự việc đã qua rất lâu rồi, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơn đau rát trong lồng ngực mình: “Tôi hận anh ta vì những gì anh ta đã làm với Cẩn Hành! Nhưng tất cả mọi chuyện đều là do tôi nên tôi không có tư cách chỉ trích anh ta”.
Dương Mạn Tinh lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, hít vài hơi, hỏi: "Cô có phải rất khinh thường tôi không? Thế nhưng lại còn có thể ở bên cạnh một người đã làm ra chuyện tổn thương với anh cả của chín mình.”
Vy Hiên quay lại nhìn cô ta, thành thật lắc đầu: "Không, tôi rất ngưỡng mộ cô."
“Ngưỡng mộ?” Cô ta nhướng mày: “Tại sao?”
"Bất kể cô làm gì, cô cũng không cần phải quan tâm đến ý kiến của người khác, và chỉ làm dựa theo mong muốn của trái tim mình. Cho dù cô bị cả thế giới phỉ nhổ, cho dù đó là người yêu, thì cô cũng sẽ không bao giờ từ bỏ."
Vy Hiên thản nhiên nói, còn Dương Mạn Tinh im lặng lắng nghe.
Cô ta đem nửa điếu thuốc còn lại dẫm nát bằng đế giày đỏ, ném vào thùng rác đối diện, đứng dậy lấy trong túi ra thứ vừa mua ở tiệm vàng, ném vào trong ngực cô.
Vy Hiên ngẩng đầu lên, gò má Dương Mạn Tinh có chút mờ nhạt: “Tặng cho cô."
Cô ta cầm túi, xoay người định bỏ đi, Vy Hiên đã gọi cô lại.
"Đứa bé khỏe không?"
Cô ta dừng lại, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, hồi lâu sau mới nói: "Rất khỏe."
Mạn Tinh đi càng lúc càng xa, bóng dáng của cô ta nhanh chóng hòa vào dòng người trên phố, Vy Hiên vẫn ngồi nghỉ ngơi trên ghế, mãi cho đến khi cô đủ bình tĩnh để đứng dậy và đi về phía trạm xe buýt gần nhất.
Không thể tránh khỏi việc cô có thể thấy được bóng dáng của Cẩn Hành từ Dương Mạn Tinh.
Đường nét khuôn mặt giống nhau, mắt giống nhau, mũi thẳng, ánh mắt mờ mịt khi hút thuốc...
Có quá nhiều, quá nhiều điểm khiến cho cô phải nhớ lại vào lúc này, không muốn nhớ lại nữa,
Vy Hiên gọi điện và nói với Tuyết Chi rằng cô ấy đã trở về nước, sau khi Tuyết Chi phát giận xong, cô ấy liền vui vẻ hẹn cô cùng đi lấy sợi dây chuyền với mình vào ngày mai.
Cô đến cửa hàng trang sức đúng như đã hẹn, nhưng Tuyết Chi vẫn còn chưa đến.
Vy Hiên ngồi trên ghế sofa, tiện tay lật xem tạp chí, trên những trang giấy đầy những món đồ trang sức đẹp đẽ, cô xem một cách tỉ mỉ, lật từng trang một.
"Cô là... Phạm Vy Hiên?"
Có một giọng nói ngập ngừng xuất hiện trên đỉnh đầu cô.