"Đúng vậy.” Cao Oa thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn con gái một cái, kéo tay cô ấy ngồi xuống: “Có một số việc mẹ cũng nên nói cho con biết…"
Dưới lầu, Phạm Vy Hiên lập tức gọi điện thoại về, bây giờ cô mới biết được Liên Cẩn Hành biết cô rời đi đã lập tức phái người đi theo, hơn nữa cách cô ở trấn trên, chờ mệnh lệnh của anh đưa người về bất cứ lúc nào.
Trong lòng Phạm Vy Hiên không khỏi cảm động, giống như cho dù cô làm gì thì so với anh cũng kém một chút, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn đứng gần trái tim cô nhất.
Đêm đó Kỳ Kỳ Cách nhìn thấy chiếc xe việt dã Hummer màu đỏ xuất hiện trước cửa nhà thì đôi mắt mở to: “Chiếc xe này thật là kỳ lạ!" Cô ấy nhìn xung quanh, chưa từng gặp qua ô tô nào có hình dạnh kỳ lạ như thế.
"Kỳ Kỳ Cách, không được đụng vào đồ của người ta."
Lúc này Cao Oa và Phạm Vy Hiên đi ra, tài xế lập tức nhận lấy hành lý của hai người đặt lên xe, sau đó mở cửa xe chờ mọi người lên xe.
Kỳ Kỳ Cách chui vào đầu tiên, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng vui vẻ của cô ấy: "Mẹ! Chị Phạm Vy Hiên, Hai người mau lên đây đi! Xe này thật là rộng!"
Phạm Vy Hiên cười, ánh mắt nhìn Cao Oa rất phức tạp.
Bà ấy quyết định chuyện này thật sự rất khó khăn. Rời đi chỗ này có nghĩa là rời khỏi vòng bảo vệ, độ tuổi của Kỳ Kỳ Cách bắt đầu tiếp xúc với chốn phồn hoa bên ngoài thì sẽ rất khó sẽ chống lại sự hấp dẫn. Nhưng cứ đặt cô ấy dưới cánh chim của mình sẽ thật sự tốt sao?
Sau khi chịu đựng sự tra hỏi, Cao Oa quyết giao quyền quyết định cho con gái, mà cô ấy tự tay mở ra cánh cửa đóng chặt bấy lâu nay.
Xe chạy ra khỏi thôn, nhanh chóng đi vào trong bóng đêm.
Ở trong xe, Kỳ Kỳ Cách sôi nổi hỏi cái này hỏi cái kia, tài xế rất có kiên nhẫn trả lời từng câu.
Phạm Vy Hiên và Cao Oa ngồi ở phía sau, Phạm Vy Hiên xoay đầu thấp giọng nói: "Tôi còn muốn cảm ơn bà… Tôi biết chuyện này khó khăn thế nào."
"Phạm Vy Hiên.” Cao Oa nhìn cô, không thể không nghiêm túc nói: "Tôi sẽ cố gắng, nhưng không chắc chắn thành công."
Phạm Vy Hiên cười khẽ: “Cảm ơn bà, chỉ cần có một kết thúc cho tia hy vọng duy nhất này. Kết quả thế nào thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Cao Oa nhìn cô gật đầu: "Chúng ta cùng cố gắng."
Đến sân bay đã có người đưa hộ chiếu tới, Kỳ Kỳ Cách lần đầu tiên đi máy bay, vừa hưng phấn lại sợ hãi.
Trong thời gian này Phạm Vy Hiên vẫn luôn đi đường, cô ngồi nghỉ ngơi trên ghế, không chịu nổi mệt mỏi. Cao Oa giúp cô kiểm tra qua, sắc mặt không tốt lắm, Kỳ Kỳ Cách muốn tìm Phạm Vy Hiên nói chuyện thì bà ấy ngăn lại.
"Mẹ, sao vậy?" Kỳ Kỳ Cách nhỏ giọng hỏi.
Cao Oa im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Tình trạng của cô ấy không tốt lắm."
Kỳ Kỳ Cách mở to mắt: “Mẹ có ý gì? Chị Phạm Vy Hiên bị bệnh sao?"
Cao Oa lắc đầu: “Là đứa bé."
Máy bay vừa hạ cánh, nhà họ Liên đã nhận được tin tức, Liên Ngọc Thành bước ra khỏi phòng nghỉ VIP, bà Liên đi theo sát bên cạnh đến cửa đón người.
"Đến rồi! Đến rồi!"
Bọn họ nhìn thấy mấy người đi tới, hai người phụ nữ mặc trang phục dân tộc thiểu số vô cùng dễ thấy. Bà Liên kích động không thôi: “Phạm Vy Hiên!"
Đến khi mấy người Phạm Vy Hiên đi tới, cô lập tức giới thiệu Cao Oa và Kỳ Kỳ Cách với bọn họ.
Liên Ngọc Thành không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn… Tôi không biết nên nói gì, cảm ơn bà nghìn dặm xa xôi đến đây."
Cao Oa cũng không lãng phí thời gian: “Nên đưa tôi đến gặp người bị thương đi."
"Được!"
Vợ chồng nhà họ Liên đưa Phạm Vy Hiên và mẹ con Cao Oa quay về biệt thự.
Trên đường đi, Kỳ Kỳ Cách ngồi trong xe rộng rãi nhìn cao ốc chọc trời bên ngoài, thưởng thức dòng xe như nước trong thành phố, đông đúc chen nhau, sầm uất hoàn toàn khác xa thảo nguyên.
Sắc mặt Phạm Vy Hiên vẫn tái nhợt hỏi thăm tình hình Liên Cẩn Hành, lông mày nhíu chặt lại.
Bà Liên nhìn cô, không khỏi đau lòng nắm lấy tay cô: “Phạm Vy Hiên, trong thời gian này con vất vả rồi."
"Con không sao, quan trọng là Cẩn Hành." Trong lòng Phạm Vy Hiên cũng chỉ có anh.
Bà Liên thở dài, có lẽ bà đã chịu nhiều đả kích, niềm tin con trai được chữa khỏi cũng dần mất đi.
"Mẹ.” Phạm Vy Hiên nắm tay bà, khích lệ cười một tiếng: “Đừng từ bỏ, mọi chuyện sẽ tốt thôi, nhất định sẽ ổn."
Bà Liên ngơ nhìn cô, vành mắt đỏ lên, nghẹn ngào: "Đúng vậy, Phạm Vy Hiên, con nói đúng! Nhất định sẽ ổn thôi."
Liên Ngọc Thành ngồi ở phía trước nghe hai người nói chuyện, cũng thở dài một tiếng.
Xe dừng lại, người giúp việc và Liên Thủ Vọng đứng ở cửa, Liên Thủ Vọng nhìn thấy Phạm Vy Hiên thì trong ánh mắt tràn đầy khâm phục: "Đứa nhỏ, con nên là người nhà họ Liên!" Sự kiên trì trên người Phạm Vy Hiên làm cho Liên Thủ Vọng không thể không bội phục!
Phạm Vy Hiên nói vài câu với ông cụ, không kịp chờ đi ra sân sau, bước chân càng đi càng nhanh, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh.
Cô đi qua cầu, đúng lúc điều dưỡng mở cửa ra.
Cửa vẫn chưa đóng lại được nhẹ nhàng đẩy ra, người trên giường khẽ nâng mắt lên, nhìn trần nhà một lúc lâu mới ra tiếng: "Phạm Vy Hiên."
Giọng anh vẫn vô cùng kiên trì, Phạm Vy Hiên cười đi tới nắm lấy tay anh, áp mặt lên cánh tay anh: “Em xin lỗi làm cho anh đợi lâu như vậy…"
Liên Cẩn Hành còn gầy gò hơn so với trước khi cô đi, khuôn mặt lõm vào, vành mắt hiện xanh đen, có cảm giác như da bọc xương.
Cô đau lòng rớt nước mắt: “Sao anh lại gầy như thế?"
Liên Cẩn Hành nhìn qua, muốn ngẩng đầu giúp cô lau nước mắt cũng không làm được, anh chỉ có thể mở to mắt nhìn cô, một lúc lâu mới mở miệng: "Anh vẫn luôn chờ em trở về."
Mỗi một ngày có thể mở mắt ra là một chuyện may mắn.
Anh rất sợ mình không tỉnh lại, không kịp nói câu tạm biệt.
"Anh đừng nói vậy!" Phạm Vy Hiên cắn môi, lau nước mắt nói: "Em có mời một bác sĩ đến…"
Liên Cẩn Hành nhắm mắt lại nói: "Phạm Vy Hiên, học cách chấp nhận hiện thực không phải là chuyện xấu… Anh đã chấp nhận rồi, em cũng đừng ôm hy vọng nữa."
Không đợi anh nói xong thì mép giường "Bịch" một tiếng.
Anh đột nhiên mở mắt ra, Phạm Vy Hiên ngất xỉu trên mặt đất.
"Phạm Vy Hiên!"
Cửa mở ra, đúng lúc bà Liên và Cao Oa đi vào, sau khi nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi: “Phạm Vy Hiên… Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Cao Oa căng thẳng: “Mau đưa cô ấy ra ngoài đi!"
Bà Liên lập tức gọi điều dưỡng bế Phạm Vy Hiên ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối Liên Cẩn Hành nhìn thấy, hai mắt bắt đầu đỏ lên, sắp hiện cả tơ máu…
Anh căm thù sự bất lực của mình.
Bên ngoài phòng Phạm Vy Hiên có tiếng nói chuyện.
Cô mở to mắt, ngây người ra, một lúc lâu mới phản ứng lại.
Cô đứng dậy cúi đầu nhìn một cái, tay xoa bụng nhỏ mới hơi yên tâm.
Lúc này, bà Liên mở cửa ra thấy vậy thì lập tức đi tới: "Ôi, sao con lại đứng dậy làm gì? Mau nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi!"
"Mẹ, Cao Oa đâu?"
"Bà ấy ở chỗ Cẩn Hành."
Phạm Vy Hiên nghe vậy thì lại muốn đi ra ngoài: “Con đi xem anh ấy một chút."
"Phạm Vy Hiên, bác sĩ Cao Oa nói con cần thiết phải nghỉ ngơi, không được vất vả!"
"Mẹ, con không sao."
"Không được.” Bà Liên rất kiên trì, sau khi ngăn cô lại thì ép cô quay lại giường, bà nhìn cô thì nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Phạm Vy Hiên, nhà họ Liên thiếu nợ con."
Phạm Vy Hiên bật cười: “Mọi người thiếu nợ con gì chứ? Mọi người không nợ gì cả, vì Cẩn Hành nên con cam tâm tình nguyện làm tất cả."
Cô càng nói, bà Liên càng không nén được đau lòng.
Phạm Vy Hiên không thay đổi được bà Liên nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng trong lòng cũng không yên tâm, thừa dịp bà Liên rời đi, cô lén rời đi phòng đi đến sân sau.
Kỳ Kỳ Cách ngồi trên cây cầu nhỏ, tập trung tinh thần nhìn máy tính bảng trong tay.
Phạm Vy Hiên đi tới: “Kỳ Kỳ Cách?"
"Ồ, chị Phạm Vy Hiên, sao chị lại đến đây làm gì?" Kỳ Kỳ Cách vội vàng đứng dậy, lo lắng đi tới: “Hiện tại chị cần phải nghỉ ngơi!"
Cô lắc đầu: “Không cần, chị đến xem Cẩn Hành."
"Anh Liên đã có mẹ em chăm sóc, chị đừng quan tâm nữa, mau về phòng đi!" Kỳ Kỳ Cách đi tới đỡ cô rất cẩn thận, làm Phạm Vy Hiên cảm thấy buồn cười: “Chị thật sự không sao, cho chị gặp anh ấy một chút đi."
Cuối cùng giọng điệu mang theo sự cầu xin.
Kỳ Kỳ Cách nhìn cô mím môi, nhỏ giọng nói: "Chị Phạm Vy Hiên, không phải em không cho chị gặp anh Liên, là anh ấy không muốn gặp chị."
Phạm Vy Hiên sửng sốt, sau đó bật cười: “Chị không tin."
Cẩn Hành không muốn gặp cô? Nói đùa gì vậy?
Kỳ Kỳ Cách dùng sức gật đầu nói: "Chính miệng anh ấy nói với em, trong thời gian mẹ em chữa trị cho anh ấy, không muốn nhìn thấy chị."
"Vì sao?" Rốt cuộc Phạm Vy Hiên không cười nổi, trong lòng siết chặt lại giống như tảng đá rơi.
"Em cũng không biết…" Kỳ Kỳ Cách nói, lại thúc giục cô rời đi: “Mẹ em cũng dặn dò nhất định phải nói chị nghỉ ngơi, không được vất vả! Chị Phạm Vy Hiên, chị đừng làm cho em khó xử! Mẹ em thật sự sẽ mắng em đó!"
Phạm Vy Hiên cắn môi, nhìn qua căn phòng kia, do dự mãi mới xoay người đi lên cầu gỗ.
Cô có thể đoán được nguyên nhân anh muốn gặp mình, anh không cần phải như thế, nhưng cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.
Lúc này bà Liên chạy tới nhìn thấy cô, lo lắng đỡ cô: “Phạm Vy Hiên, sao con lại chạy tới chỗ này! Không phải mẹ nói con không được đi lung tung sao?"
Phạm Vy Hiên ngẩng đầu, cười khẽ: "Vâng, mẹ, con biết rồi."
Bà Liên nhìn cô, trong lòng thở dài cũng không trách cứ nữa.
Bà đỡ cô về phòng nằm trên giường, đắp chăn cho cô, Phạm Vy Hiên bỗng hỏi: "Mẹ, có phải không giữ được đứa bé đúng không."
Động tác của bà Liên cứng lại: “Phạm Vy Hiên…"
"Mẹ, mẹ cứ nói thật cho con biết đi, con không yếu ớt như thế, cho dù kết quả thế nào thì con cũng sẽ chấp nhận." Lúc này Phạm Vy Hiên rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn trăng sáng trên đỉnh đầu.
Bà Liên cụp mắt xuống, chậm rãi ngồi xuống nắm tay cô, bà cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống.
Bà khóc một trận mới nói: "Con đừng nghĩ gì cả, điều dưỡng cơ thể hai ngày, sau đó đến bệnh viện làm phẫu thuật."
Phạm Vy Hiên không nói chuyện, nhắm mắt lại xoay người: “Mẹ… Con muốn ngủ một lát."
Bà Liên biết trong lòng cô nhất định rất đau khổ, lại không thể giúp được gì. Bà nhìn cô chịu đựng đau đớn giống như cắt thịt thì yên lặng đi khỏi phòng.
Lúc cánh cửa đóng lại, Phạm Vy Hiên co người trong chăn, nước mắt nhanh chóng ướt gối đầu lại không thể khóc thành tiếng…