Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 264: Chương 264: Không nể tình




"Ông ấy thật sự quá ngốc... Chỉ vì đưa tôi đi ra nước ngoài, tới học viện Âm Nhạc tốt nhất... chỉ vì ba tỷ..." Vy Hiên chậm rãi cười, giọng nghẹn ngào: "Ông ấy thành người có tội, cho dù ông ấy có dùng mạng ra bồi thường, ông ấy vĩnh viễn cũng không có cách nào thoát khỏi thân phận này..."

Vy Hiên không thể quên được lần cuối cùng gặp ba, ông vừa cười vừa nói, sẽ chuẩn bị cho cô một món quà giáng sinh đặc biệt.

Trên thực tế, cô thật sự nhận được món quà của ông, trọn đời khó quên.

"Ông ta chính là một hung thủ giết người!"Tập Chính Hãn luôn miệng chỉ trích: “Làm hại tôi bị truyền thông bám theo suốt mấy tháng! Nói tôi hãm hại bạn, nói tôi bỏ rơi vợ con... Nếu không phải vì ông ta, tôi làm sao có thể bị hại thảm như vậy chứ? Ông ta muốn chết, vì sao không lăn xa một chút? Cứ nhất quyết phải gây ầm ĩ như vậy sao? Ông ta căn bản là một lòng muốn hại tôi! Ông chết rất tốt, chết đáng đời!"

Đột nhiên, Vy Hiên giống như con mèo tức giận, lao về phía ông ta: “Tôi không cho phép ông nói về ông ấy như vậy! Không cho phép ông nói ông ấy!"

Tập Chính Hãn vội vàng tránh đi: “Đáng chết! Con đàn bà điên này! Mau cút ra" Ông ta đẩy Vy Hiên nhưng lại bị Tập Lăng Vũ ngăn cản, chắn trước mặt cô giống như một bức tường: “Đừng có động vào cô ấy!"

Tập Chính Hãn giận dữ: “Đến bây giờ mà con còn không biết rõ con dựa vào ai mới có được ngày hôm nay sao?" Ông ta giơ tay lên, ngón tay chọc mạnh vào ngực anh ta: “Không có ba, con chỉ có thể trở lại làm rác rưởi của con thôi! Con như vậy cũng không sao à?"

Tập Lăng Vũ cười lạnh: "Không sao cả."

"Được! Được! Rất tốt! Con cút ngay cho ba!"

"Đủ rồi đấy!" Bà cụ Tập quát lạnh một tiếng, lập tức lại ép khí thế của Tập Chính Hãn xuống: “Mẹ... Mẹ không thể cứ chiều nó mãi như vậy được..."

Bà cụ Tập trừng mắt: “Cái nhà này còn chưa tới phiên con làm chủ đâu!"

Trình Tương vừa thấy vậy thì trong lòng lập tức hoảng loạn, thấy chồng muốn đuổi thằng con hoang này đi, cố gắng lâu như vậy, bây giờ tuyệt đối không thể để cho bà già này tới làm hỏng chuyện được!

Trình Tương hạ quyết tâm, đột nhiên xông tới kéo tóc Vy Hiên: “Con khốn! Đều tại mày giở trò! Xem tao có đánh chết mày không!"

Vy Hiên không chú ý nên thật sự bị bà ta tát trúng hai cái! Tập Lăng Vũ chợt xoay người lại, sắc mặt biến đổi, còn lộ ra ý định giết người.

"Mẹ nó! Tôi giết bà!"

Anh ta giơ tay lên bà bóp chặt cổ của Trình Tương, hai mắt trợn trừng. Trong chớp mắt, anh ta muốn giết chết người phụ nữ này! Thật sự muốn vậy!

"Lăng Vũ! Dừng tay!"

"Con đúng là một đứa con bất hiếu, mau thả tay ra! Thả tay!"

Tập Lăng Vũ không nghe được, không nghe được gì nữa! Anh ta sao có thể tha thứ cho kẻ tổn thương bảo bối trong lòng mình chứ? Anh ta thậm chí còn muốn xé nát Trình Tương!

Trình Tương tát hai cái vừa nhanh lại vừa ác. Vy Hiên chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong. Sau khi cô lấy lại tinh thần thì đã thấy Tập Lăng Vũ lao tới giống như phát điên vậy.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn hỗn loạn.

Vy Hiên không để ý tới đau đớn, xông tới ngăn lại: “A Vũ!"

Nhưng anh ta thậm chí cũng không nghe thấy tiếng cô nói. Quá căm hận đã khiến anh ta bị lạc trong vòng xoáy.

"A Vũ…"

Đột nhiên, thắt lưng cô bị giữ chặt, bị sức lực không thể bỏ qua kéo đi.

Vy Hiên kinh ngạc, quay đầu nhìn, lập tức bắt gặp đôi mắt nghiêm nghị.

Thấy vết thương trên trán cô, vẻ mặt người đàn ông đẹp trai lạnh lùng tới mê người đột nhiên bị giá lạnh bao phủ. Tiếp theo là gương mặt sưng đỏ của cô hiện rõ dấu ngón tay.

Bị tát à?

Liên Cẩn Hành thầm điều chỉnh hơi thở rồi kéo Vy Hiên ra phía sau, tiếp theo dùng một tay nắm lấy cổ tay của Tập Lăng Vũ với sức mạnh như thể sẽ lập tức bóp gãy nó vậy.

Tập Lăng Vũ quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, chờ đợi anh ta lại là một nắm tay thép đập mạnh lên trên mặt anh ta!

Một đấm này đã đánh cho Tập Lăng Vũ phải lùi lại hai bước, còn Trình Tương cũng nhân cơ hội chạy thoát được. Tóc bà ta rối bời, khiếp sợ khóc lớn: “Tôi làm sao có thể ở lại cái nhà này được nữa? Nó là muốn giết tôi..."

Bà cụ Tập thấy Liên Cẩn Hành thì cũng ngẩn người ra, sau đó quay đầu trừng mắt với Trình Tương với vẻ hung ác: "Cút vào cho tôi! Đừng ở chỗ này cho thêm mất mặt xấu hổ nữa!"

"Là cháu của bà muốn giết tôi - vì sao lại giống như tôi làm sai chứ?!" Trình Tương bất chấp mọi giá, la to.

"A Vũ..." Vy Hiên không chú ý tới những người đó, cô xông lên trước lại muốn xem thử Tập Lăng Vũ thế nào, nhưng bị Liên Cẩn Hành dùng một tay kéo lại.

Tập Lăng Vũ dùng mu bàn tay cọ vào chỗ mặt bị đánh đau, quay người sang.

Liên Cẩn Hành nhìn thẳng vào người thanh niên đối diện, lạnh lùng nói: "Biết tại sao tôi đánh cậu không? Bởi vì, cậu không thể bảo vệ tốt cho cô ấy."

Vy Hiên lập tức kéo anh lại, muốn ngăn cản: “Liên Cẩn Hành, tôi..."

"Cô không cần nói." Liên Cẩn Hành hiếm khi nổi giận, tâm trạng được che giấu lại bắt đầu táo bạo, nhảy nhót. Anh lại trừng mắt với cô. Nhưng vào lúc nhìn chằm chằm vào cô, lời anh muốn nói, chuyện anh muốn làm đều lặng lẽ bỏ xuống.

Bất kể anh có nói gì, làm gì, cũng chẳng ăn thua gì với cô.

Cho tới bây giờ, tại sao anh vẫn không nhớ được chứ?

Lời Liên Cẩn Hành nói đã chặn lại bước chân muốn xông tới của Tập Lăng Vũ, thấy vết thương trên mặt Vy Hiên, anh ta lập tức tỉnh táo lại.

Liên Cẩn Hành nói không sai, là anh ta không thể bảo vệ tốt cho cô, mới hại cô bị thương!

Lúc này, Tập Chính Hãn đi qua, thật sự nặn ra một nụ cười khó coi: “Tổng giám đốc Liên, đã làm cho ngài chê cười rồi..."

Liên Cẩn Hành căn bản không nể mặt ông ta, hỏi thẳng: "Chuyện gì đã xảy ra với mặt vợ chưa cưới của tôi?"

Tập Chính Hãn nghẹn lời, ánh mắt lẩn tránh, ấp a ấp úng. Dù sao ông ta cũng không thể nói là vợ mình đánh được!

Lúc này, bà cụ Tập cũng đứng ra giảng hòa: “Tôi là bà nội của Lăng Vũ, vừa rồi là một hiểu nhầm thôi, anh có thể hỏi cô Phạm."

Bà cụ nói xong nhìn về phía Vy Hiên, ánh mắt có chút cảnh cáo: “Cô Phạm, cô mau giải thích với ngài Liên đi, bằng không ngài ấy sẽ hiểu nhầm Lăng Vũ mất."

Liên Cẩn Hành đột nhiên lạnh mặt, giọng nói cũng lạnh tới cực điểm: “Cô ấy có nói hay không, muốn nói gì đều không cần người khác dạy."

Bà cụ Tập thoáng biến sắc, tất nhiên có chút sượng mặt, nhưng bà cụ vẫn có thể phân rõ nặng nhẹ, cười: “Ngài Liên nói phải."

Vy Hiên thật sự không muốn lại có bất kỳ dính dáng nào với người nhà này nữa. Cô cúi đầu, nhíu chặt mày: “Đi thôi, đừng nói nữa."

Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt nghiêm lại, giọng nói có chút lạnh lùng nhưng không được phép người khác nghi ngờ: “Phạm Vy Hiên, cô có nhận thức rõ được thân phận của mình không? Cô là người của Liên Cẩn Hành tôi. Cô bị người ta bắt nạt mà không lên tiếng chính là đang dung túng cho bọn họ đánh vào mặt tôi đấy!"

Vy Hiên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh.

Thật lâu sau, cô mới chậm rãi gật đầu một cái: “Tôi hiểu rồi."

Giao cho anh làm, không cần phải nói gì nữa cả. Cô bị bắt nạt, anh tất nhiên sẽ đòi lại công bằng - đây chính là lời anh muốn nói, chuyện anh muốn làm.

Liên Cẩn Hành rời tầm mắt, nhìn ba người đối diện mỗi người một vẻ mặt: “Tổng giám đốc Tập, hẳn ngài nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ."

Tập Chính Hãn biết là mình đuối lý, bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Ông ta cắn răng rồi xoay người lại, giơ tay lên, liên tục tát mạnh Trình Tương năm sáu cái, đánh tới Trình Tương đặt mông ngồi dưới đất, kinh ngạc ôm mặt.

Tập Chính Hãn quay người sang, lại cung kính cúi lưng, hạ thấp đầu trước mặt Liên Cẩn Hành: “Tổng giám đốc Liên, xin lỗi, là tôi quản giáo không nghiêm, tôi thay vợ tôi xin lỗi."

Từ trước đến nay Tập Chính Hãn đều là người tâm cao khí ngạo, đây vẫn là lần đầu tiên ăn nói khép nép như vậy, càng không cần phải nói đối phương còn trẻ tuổi, thừa sức làm con trai của ông ta.

Liên Cẩn Hành đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn: “Người ông nên xin lỗi… không phải là tôi."

***

Tập Chính Hãn ngẩn người ra. Ông ta đã cúi đầu trước anh, không ngờ anh lại không nể mặt như vậy!

Ông ta cắn chặt răng, cứng rắn ngẩng đầu lên, lại đến trước mặt Vy Hiên, xiết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn cúi đầu: “Cô Phạm, thật xin lỗi."

Vy Hiên chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó không nói một lời đã quay đầu bước đi.

Cô không phải là thánh nhân, cô biết tức giận, biết thương tâm, sau khi ông ta nói ba mình như vậy, cô không có cách nào nói với vẻ khí thế "Không sao".

Cô làm không được.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Tập Lăng Vũ, cô ngước mắt lên, nhìn anh ta một lát với ánh mắt phức tạp rồi chuyển tầm mắt đi.

Cô không có cách nào lật ra vết sẹo lại liếm vết thương cho nhau được. So với A Vũ, sợ rằng bất kỳ một người xa lạ nào tới cũng thỏa đáng hơn.

Tập Lăng Vũ cũng nhìn cô, chỉ nhìn thôi.

Anh ta hiểu cô, vẫn luôn hiểu cô.

Tập Chính Hãn tức giận đến mức mặt căng lên và đỏ bừng. Ai cũng có thể không để ý tới ông ta, duy nhất chỉ có người nhà họ Phạm là không được! Cho dù bọn họ có làm nô lệ cả đời cho ông ta cũng không quá đáng!

"Tổng giám đốc Tập.” Liên Cẩn Hành thản nhiên nói: "Chuyện hôm nay, tôi coi như chưa từng xảy ra." Anh nhìn chằm chằm vào Tập Chính Hãn, mắt hơi híp lại rồi ghé sát bên tai ông ta khẽ nói: "Nhớ kỹ, về sau Phạm Vy Hiên cũng không phải là người ông có thể chọc được đâu. Danh Sáng của ông có thực lực mấy đi nữa thì tôi cũng có cách đuổi ông ra khỏi giới bất động sản!"

Liên Cẩn Hành đi rồi, Tập Chính Hãn tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Mãi đến khi anh lên xe rồi mới chửi ầm lên: "Khi ông đây phát triển trong ngành, còn không biết nó ở chỗ nào đâu! Nó tưởng nó là ai chứ? Dám nói chuyện như vậy?"

Tập Lăng Vũ không nhìn theo nữa mà nheo mắt lại, thoáng cười giễu cợt: “Chỉ dựa vào anh ta là Liên Cẩn Hành."

Anh ta xoay người, nụ cười trên mặt chợt biến mất, mí mắt rũ xuống. Anh ta chậm rãi bước vào cửa lớn.

Tập Chính Hãn trừng mắt nhìn anh ta. Trình Tương vẫn còn khóc nức nở phía sau. Vừa rồi Tập Chính Hãn đánh rất mạnh, mặt cũng đã sưng phù. Tập Chính Hãn nghe được lại thấy phiền lòng, mắng: "Khóc cái gì mà khóc! Còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Mau cút vào trong đi!"

Ông ta chán nản đi vào trong. Sắc mặt bà cụ Tập cũng thâm trầm, liếc nhìn Trình Tương, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh rồi đi vào theo.

Người nhà họ Tập lạnh lùng, làm cho Trình Tương hận vô cùng, chỉ có chút tình cảm vợ chồng với Tập Chính Hãn cũng bị mấy cái tát này đánh cho không còn!

Trên đường, Vy Hiên tỳ trán lên cửa sổ, không nói một lời.

Liên Cẩn Hành lái xe, cũng không nói một câu.

Hai bên im lặng, bầu không khí giống như bức tường dựng thẳng ở giữa hai người, không ai có cách nào vượt qua được.

Trong lúc chờ đèn xanh, mười ngón tay của anh nắm chặt vô lăng, môi khẽ mím lại, quai hàm căng ra.

Khi đèn đỏ chuyển thành xanh, chiếc xe khởi động, bầu không khí yên tĩnh trong xe cũng theo đó mà có chút thay đổi. Anh hỏi với vẻ không để ý: "Đánh cô mấy lần?"

Vy Hiên thất thần, sau khi kịp hiểu ra mới lắc đầu: "Quên rồi."

Cô quên rồi, không muốn nhớ lại, càng không muốn để anh dính dáng vào làm bẩn người.

"Nghĩ đi!" Anh không khỏi cao giọng, càng siết chặt vô lăng hơn: “Đánh cô mấy lần, bây giờ nghĩ lại đi, nghĩ đến khi nhớ ra mới thôi!"

Vy Hiên nhíu mày: “Chính là không muốn nhớ nữa."

"Ngại mất mặt à?"Liên Cẩn Hành hơi nhếch môi, vừa lái xe rẽ vào cửa bệnh viện vừa nói: "Vậy sao lúc đó không đánh lại cho tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.