Dương Vịnh Hy nghe xong ánh mắt chợt sáng lên, nét mặt căng thẳng lập tức dịu đi rất nhiều. Cô ta mỉm cười đứng dậy, cúi đầu nhìn giày trên chân, nói: ""Ðây là quà sinh nhật chồng chưa cưới tặng tôi, là anh ấy tự mình thiết kế, còn tìm một thợ đóng giày người Ý đặt làm, cả thế giới chỉ có một đôi này, không mua được."" Giọng điệu của cô ta lộ ra sự sùng bái với chồng chưa cưới của mình, đồng thời cũng có cảm thấy vượt trội vài phần.
Chồng chưa cưới của cô ấy chẳng phải là Mộ Dung Hoành Nghị đấy ư?
Tưởng Cầm có chút bất ngờ, chuyện lãng mạn cực hạn này lại xuất hiện trên người anh ta!
Dù thế nào thì Mộ Dung Hoành Nghị cũng không giống như người có thể thiết kế ra đôi giày xinh đẹp này, hơn nữa, lại còn tự mình thiết kế cho vợ chưa cưới của mình. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Dương Vịnh Hy, dường như cô ấy rất trân trọng món quà này. Tình cảm của cô ấy dành cho Mô Dung Hoành Nghị chắc cũng như vậy rồi.
Tưởng Cầm bỗng nhiên nghĩ, nếu Dương Vịnh Hy biết Mộ Dung Hoành Nghị ở trước mặt cô thô lỗ, điên cuồng, cô ta sẽ có cảm tưởng thế nào?
""Vậy à..."" Bạch Thương Long tỏ ra vô cùng thất vọng, có điều vẫn rất phong độ gật đầu với cô ấy, cảm ơn: ""Làm phiền cô rồi.""
""Không có gì."" Dương Vịnh Hy nói, ánh mắt lại hướng về phía Tưởng Cầm: ""Hi vọng anh và bạn gái anh cũng hạnh phúc.""
Tưởng Cầm nhướn mày, giác quan của phụ nữ nói cho cô ta biết, Dương Vịnh Hy đang công khai chủ quyền.
Cô ta hạ mắt, không phản ứng gì, kéo Bạch Thương Long về chỗ ngồi.
""Cả thế giới chỉ có một đôi..."" Bạch Thương Long nói thầm: ""Chồng chưa cưới của cô ấy quả thực rất yêu cô ấy."" Lúc nói ánh mắt khẽ liếc qua cô ta.
Tưởng Cầm muốn bật cười, Mộ Dung Hoành Nghị yêu Dương Vịnh Hy bao nhiêu cô không thể nào biết được, khi một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, sẽ không làm ra bất kì chuyện gì phản bội người phụ nữ đó.
Vịt quay đã được bưng lên bàn, không thể phủ nhận rằng vị của nó quả thực rất ngon. Sau khi ra tù dạ dày của Tưởng Cầm quả thực có chút xấu đi, ăn đồ mặn sẽ không thoải mái, nhưng vẫn nhịn không nổi sự hấp dẫn của vịt quay mà ăn không ít.
Bạch Thương Long rất săn sóc, thấy cô thích liền động tay lấy lát bánh cuốn lại rồi đưa qua cho cô. Tưởng Cầm nhìn anh ta, cũng không phí ý tốt của anh ta.
Lúc hai người tính tiền lại được báo là cô gái vừa nãy đã thanh toán cho rồi, Tưởng Cầm nhìn về phía cửa lớn, vừa nhìn liền thấy đôi giày cao gót da rắn xinh đẹp kia đang tao nhã bước xuống bậc thang.
Trên đường về, Bạch Thương Long nói bữa cơm này anh ta không mất tiền, cho nên lần sau phải mời cô lần nữa. Đêm qua Tưởng Cầm ngủ không ngon, lúc này mệt mỏi muốn ngủ, cũng lười nói lại. Bạch Thương Long cười nói, coi như cô đã đồng ý.
Xe dừng trước cửa của Tưởng Thị, Bạch Thương Long tắt máy, quay đầu nhìn Tưởng Cầm, cô đang ngủ rất say. Nghĩ nghĩ, anh ta không làm phiền cô mà nghiêng người nhìn cô ngủ.
Ánh mắt của anh ta tỉ mỉ miêu tả ngũ quan của cô, từ mắt đến mũi, rồi lại đến môi. Không tự chủ được mà nở nụ cười yếu ớt.
Xét về diện mạo mà nói thì cô không phải loại anh ta thích, quá đẹp. Cũng may là tính cách của cô khá lạnh lùng, dù đối với ai cũng không quá nhiệt tình, nếu không cô chắc chắn sẽ trở thành loại người đẹp luồn cúi quen thuộc, đàn ông khó mà chống đỡ được. Cho nên sự xinh đẹp của cô, thêm cả tính cách thì tốt. Thậm chí anh ta thấy tính cách của cô phải dễ chịu hơn một chút.
Đồng thời anh ta cũng sẽ không quên người phụ nữ nhỏ bé này chỉ mới hai mấy tuổi, lúc cô ngủ so với tuổi thật còn trẻ hơn. So với người gần 30 tuổi như anh ta, cô quả thực quá trẻ. Trẻ tuổi có phạm sai lầm, anh ta nên tha thứ cho cô mới phải.
Sau khi Dương Vịnh Hy đưa điểm tâm cho Mộ Dung Hoành Nghị xong, anh ta cẩn thận đi tiễn cô. Ra đến cửa chính liền thấy được chiếc Audi bị đâm đến biến dạng của Bạch Thương Long và Tưởng Cầm trên xe.
Anh ta đứng lại, mím môi, mắt dần tối lại.
""Mộ Dung?""
Dương Vịnh Hy nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy được hai người trong xe, trên gương mặt dịu dàng nở nụ cười như hiểu ra, nói: ""Cô gái kia là nhân viên của Tưởng Thị nhỉ, em với cô ấy đúng là có duyên, trước đó từng gặp ở trong phòng làm việc của anh, vừa nãy lúc ăn cơm cũng gặp.""
Cô ta nói bâng quơ ý muốn hóa giải cuộc gặp gỡ đáng xấu hổ lần đầu tiên giữa mình và Tưởng Cầm.
""Hửm?"" Mộ Dung Hoành Nghị thờ ơ đáp lại.
""Cô ấy thấy đôi giày trên chân em đẹp nên muốn hỏi xem em mua ở đâu. Ha ha...em nói với cô ấy là anh tặng em, cả thế giới chỉ có một đôi."" Nói rồi Dương Vịnh Hy cười nhẹ nhàng: ""Nhìn ra được bạn trai của cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt.""
Mộ Dung Hoành Nghị lại cười: ""Bạn trai?""
""Vâng, người đàn ông kia tự mình nói mà.""
Mộ Dung Hoành Nghị quay đầu, rất thản nhiên vươn tay đặt lên vai Dương Vịnh Hy, hôn lên trán cô ta, cười nhẹ nói: ""Vậy thì phải chúc phúc cho họ rồi.""
Tưởng Cầm bận rộn vì cuộc thi thiết kế kia mấy ngày liền. Có lẽ vì gần đây Dương Vịnh Hy xuất hiện thường xuyên nên Mộ Dung Hoành Nghị cũng không gọi nữa, điều này khiến cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Mạc Hoài còn đang nằm viện, bệnh tình đã được kiểm soát, nhưng những thương buôn vẫn thỉnh thoảng đến bệnh viện đòi tiền, khiến bệnh viện không thể không ra mặt mời bọn họ chuyển viện để tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân khác và gia đình của họ.
Nghe thím bảo mẫu nói mấy ngày này bà mua đồ ăn về xong luôn thấy người lạ lảng vảng xung quanh, Tưởng Cầm biết việc này không thể kéo dài thêm nữa, để đòi được tiền thì những người đó có thể làm ra bất kì chuyện gì.
Sau khi Tưởng Mạc Hoài bán cổ phiếu của mình, thân phận cũng không còn được như trước, nào còn ai sẵn sào mạo hiểm cho ông ta vay tiền vào thời điểm này, họ hàng tránh mặt, thậm chí vay ngân hàng cũng bị từ chối vì khủng hoảng tín dụng. Cho nên Tưởng Cầm có thể nghĩ đến, cũng chỉ là anh ta.
Do dự cả buổi sáng, Tưởng Cầm vẫn hạ quyết tâm đến phòng làm việc của Mộ Dung Hoành Nghị.
Nhìn thấy cô ta, Mộ Dung Hoàng nghị nâng mắt, dựa vào ghế, ánh mắt luôn khiến cô ta cảm thất ngột ngạt, từ lúc cô ta vào cửa đã trói chặt lấy cô ta.
""Tôi..."" Tưởng Cầm mím môi, do dự mở miệng: ""Sản phẩm vì chuyện đạo nhái trước đó Tưởng Thị bán ra đã lỗ không ít tiền, theo hợp đồng bọn họ nên được một phần tiền bồi thường.""
Mộ Dung Hoành Nghị không lên tiếng, vẫn nở nụ cười lạnh lùng.
""Giờ anh là tổng giám đốc của Tưởng Thị, hẳn là...""
Không đợi cô ta nói xong, Mộ Dung Hoành Nghị đánh gãy lời của cô ta, rủ đôi mắt tối đen như mực, hơi cong môi, hiện lên vẻ phong tình mê người. Anh ta dùng giọng trầm thấp dễ nghe nói: ""Tôi nhận cục diện rối rắm này từ tay Tưởng Mạc Hoài, thay đổi từng chút hình ảnh của Tưởng Thị, tốn bao nhiêu công sức cô có biết không? Cô muốn tôi trả những món nợ của ông ta, chuyện này có phải ép người quá đáng không?
Tưởng Cầm viện lý do: ""Nhưng những người này đều là những người tiêu thụ của Tưởng Thị, dù là gặp vấn đề gì thì cũng nên để công ty giải quyết! Không thể nói những lỗi lầm này đều đổ lên người ba tôi được!""
Mộ Dung Hoành Nghị không nhanh không chậm nói: ""Ha ha, đúng vậy, bọn họ là bên tiêu thụ. Có điều người hiện tại bọn họ tìm là Tưởng Mạc Hoài, sao tôi lại phải can thiệp vào?""
Thấy anh ta nói rõ không muốn xen vào, Tưởng Cầm siết chặt tay, nhìn chằm chằm anh ta nói: ""Đừng quên, ba tôi vẫn còn 1/3 cổ phần, còn là cổ đông của công ty!""
Mộ Dung Hoành Nghị cười, nghiêng người về phía trước, có ý tốt nhắc nhở: ""Vậy cô có thể bảo ông ta bán tiếp! Như thế là có tiền bồi thường những người kia rồi!""
Trừng mắt anh ta, sắc mặt Tưởng Cầm hơi đỏ, ngực cũng đã phập phồng lên xuống. Một lúc sau cô ta mới hỏi: ""Rốt cuộc, anh muốn thế nào mới có thể giải quyết?""
Nghe cô ta hỏi vậy, trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị cuối cùng cũng hiện ra một tia vui vẻ.
Anh ta đứng dậy đi đến trước mặt cô, nhìn khuôn mặt cố gắng giả vờ kiên cường này, trầm ngâm lên tiếng: ""Đừng nói tôi không hiểu nhân tình, nếu, chuyện này lấy danh nghĩa cá nhân của cô vay tiền tôi thì tôi có lẽ sẽ cân nhắc, cho cô mượn một ít...""
Tưởng Cầm cắn chặt răng, trong lòng thầm mắng anh ta là gian thương, rõ ràng là vấn đề của công ty, giờ không hiểu tại sao lại vứt cho mình cô! Ghê tởm hơn chính là những bên tiêu thụ kia giống như là đã bàn bạc xong, vốn không nghe những lí do thoái thác, cắn chặt muốn Tưởng Mạc Hoài tiền mất tật mang, không trả tiền thì sẽ làm loạn, gọi cảnh sát cũng không có tác dụng!
Nắm tay siết chặt khẽ run.
Một lúc lâu sau cô nói: ""Được, coi như tôi hỏi vay anh!""
Mộ Dung Hoành Nghị cười, vươn tay vuốt ve má cô ta, Tưởng Cầm vô thức lùi ra sau, tránh đi sự đụng chạm của anh ta. Mộ Dung Hoành Nghị thấy sự phản kháng của cô liền nheo mắt đôi mắt sắc bén tràn ngập hàn ý.
Buông tay xuống, anh ta chậm rãi nói: ""Vay tiền không thành vấn đề, nhưng cô dùng gì để thế chấp?""
Tưởng Cầm ngẩn ra, vấn đề này lại chưa từng nghĩ đến.
Mộ Dung Hoành Nghị khẽ hừ một tiếng, liếc cô ta một cái: ""Chắc là cô sẽ không dùng chính mình chứ?"" Tiến lại gần cô ta, giọng nói từ tính quanh quẩn bên tai: ""Cô cho là thân thể của mình đáng bao nhiêu tiền?""
Thân thể Tưởng Cầm kéo căng, anh ta vẫn luôn không tiếc lời làm nhục, không hề buông tha cho bất kỳ cơ hội nào.
""Thế này đi."" Anh ta lùi lại một bước, giọng điệu như đặc xá, lạnh giọng nói: ""Lấy biệt thự nhà họ Tưởng làm thế chấp đi.""
Biệt thự?
Tưởng Cầm nhíu mày, lấy biệt thự thế chấp thì mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thấy được sự do dự của cô ta, Mộ Dung Hoành Nghị cười lạnh nói: ""Tôi sẽ không cưỡng cầu, cô có thể nghĩ biện pháp khác, cơ hội tôi cũng chỉ có thể cho cô lần này thôi."" Nói rồi, anh ta xoay người ngồi xuống ghế, không ngẩng đầu lên nữa.
Tưởng Cầm rối rắm hết lần này đến lần khác, cuối cùng âm thầm hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: ""Được, lấy nó thế chấp đi.""
Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi nâng mắt, khuôn mặt tuấn mỹ gợi lên nụ cười: ""Vậy thì đơn giản hơn rồi, không cần cô phí tâm nữa, tôi sẽ sắp xếp.""
Sau khi Tưởng Cầm rời đi, anh ta không nhanh không chậm cầm điện thoại lên: ""Ừ, nói với bọn họ, sau khi nhận tiền có thể dừng tay được rồi...""
Ngắt điện thoại, Mộ Dung Hoành Nghị vui vẻ đứng dậy rót cho mình một ly rượu, lắc ly, nhấp một ngụm, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ.
Cũng nên để cho bọn họ tận hưởng mùi vị không có nhà để về rồi.