Một tay Phạm Vy Hiên nâng má, khuỷu tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhìn phía Tập Lăng Vũ. Anh vừa trẻ tuổi lại cao ráo, hoàn toàn không hợp với tiệm bánh bao chỉ có thể chứa khoảng mười người này, nhưng anh không ngại, sau khi gọi món xong thì thức ăn được đưa lên.
Hai lồng bánh bao, hai bát cháo gạo kê, mấy đĩa dưa muối, nhìn thì đơn giản nhưng lại rất kích thích vị giác.
Phạm Vy Hiên muốn hỏi công việc của anh, nhưng cô thấy anh ăn rất ngon miệng nên tạm thời không quấy rầy.
Xem ra anh rất đói bụng.
Cô nhìn Tập Lăng Vũ, vô thức khuấy cháo trong chén, trong lòng băn khoăn suy nghĩ.
"Sao vậy, mấy ngày không gặp nên phát hiện tôi càng đẹp trai hơn đúng không?" Anh cắn một miếng bánh bao, mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Phạm Vy Hiên gật đầu: "Đúng vậy, đẹp trai hơn rồi."
Chính xác là càng có sức hấp dẫn hơn.
Tập Lăng Vũ cười, tỏ vẻ vui sướng: "Đừng nhìn nữa, mau ăn đi. Tôi đã sớm một lòng một dạ với em rồi, trốn cũng không thoát được!"
Phạm Vy Hiên bật cười, có lẽ bầu không khí ấm áp trong tiệm bánh bao bình dân dễ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Phạm Vy Hiên tạm thời gỡ tảng đá trong lòng xuống, nhẹ giọng nói: "Vũ này, tôi muốn nói với cậu một chuyện."
"Chuyện gì?" Anh uống một hớp cháo, vẫn rất thơm, hài lòng cong môi, sau đó ngẩng đầu lên.
"Tôi..." Phạm Vy Hiên định nói cho anh biết chuyện cô đồng ý quay quảng cáo, nhưng Tập Lăng Vũ vừa nhìn tới phía sau lưng cô thì bắt đầu cứng ngắc, cuối cùng híp mắt lại, ý cười trong mắt biến mất, chỉ còn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Phạm Vy Hiên thấy được sự thay đổi của anh, theo tầm mắt anh quay lại nhìn.
Chiếc tivi cũ ở quầy đang chiếu một đoạn quảng cáo.
Phạm Vy Hiên hiểu ra, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại nhìn anh.
Tập Lăng Vũ không nói gì, nhanh chóng uống nốt bát cháo, bỏ đũa xuống, cầm lấy khăn giấy thô ráp lau miệng qua loa: "Tôi phải đến công ty ngay, mọi người đều đang chờ tôi mở cuộc họp..."
Phạm Vy Hiên bình tĩnh nhìn anh ta: “Vũ, nói chuyện được không? Mấy phút là được."
"Không được." Anh lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình thường, đứng lên nói: "Thật sự không kịp rồi, tôi phải lập tức trở về."
Phạm Vy Hiên còn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành cắn môi dưới, gật đầu: "Được rồi, khi nào cậu rảnh thì gọi cho tôi."
"Được."
Tập Lăng Vũ vội vàng đến trước quầy đưa mấy tờ năm trăm nghìn, cũng không đợi lấy tiền thừa đã quay đầu bước đi.
Phạm Vy Hiên nhíu mày lại, xuyên qua cửa kính dính đầy dấu tay dầu mỡ nhìn theo bóng lưng anh.
Tập Lăng Vũ không về nhà mà đến công ty.
Anh vô cùng tức giận, lập tức đẩy cửa phòng làm việc của Tập Chính Hãn, đang định chất vấn ông ta thì bỗng sửng sốt.
Người ngồi bên trong là Trình Tương.
"Sao bà lại ở đây?" Anh không hề khách sáo hỏi.
Trình Tương không thay đổi nhìn anh, không nhanh không chậm nói: "Mấy ngày nay sức khỏe của ba cậu không tốt lắm, không thể đến công ty được nên bảo tôi thay ông ấy giám sát hai ngày."
Tập Lăng Vũ nhíu mày: "Sức khỏe không tốt?" Sau đó anh cười giễu cợt, nói: "Sao vậy, rốt cuộc ông ta chán ghét loại hoa tàn hết giá trị sử dụng như bà nên ra ngoài tìm phụ nữ, sau đó buông thả quá độ đúng không?"
Trình Tương tức giận đến đỏ mặt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Đi công tác vất vả như vậy, cần gì phải đến công ty, cậu vẫn nên về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi."
"Ở nhà sao tốt bằng công ty được!" Tập Lăng Vũ ngồi đối diện bà ta, nghĩ đến bà ta hận mình, vì thế dịch ghế về phía trước một chút.
Sắc mặt Trình Tương không tốt, cũng không muốn lãng phí thời gian với anh nên dứt khoát nói: "Ba cậu đã sắp xếp rồi, tạm thời giao công việc của cậu cho Hạc Minh. Cậu cứ về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi tính sau."
"Ha ha..." Tập Lăng Vũ cười, tiếng cười giống như lưỡi dao mài trên bề mặt kim loại, vô cùng sắc bén: "Muốn đá tôi đi sao? Trình Tương, bà không có bản lĩnh đó đâu!"
Anh nói thẳng ra, lập tức chọc giận Trình Tương.
Bà ta đập bàn "Bụp" một tiếng: "Tên của tôi là để cậu gọi chắc? Không biết lớn nhỏ! Mẹ cậu dạy cậu như vậy sao? À... Cũng không thể trách bà ấy, đồ sao chổi như cậu đã sớm khắc chết mẹ mình rồi..."
Trình Tương vô cùng phách lối mắng chửi, trong mắt hiện lên sự điên cuồng khác thường—— bà ta đang chọc giận anh.
Mẹ và Phạm Vy Hiên là điểm yếu của Tập Lăng Vũ, trước kia mỗi lần cậu ta xảy ra mâu thuẫn với Tập Chính Hãn đều bởi vì hai người phụ nữ này.
Một người là anh ta nhớ; một người là anh ta yêu.
Cho nên Trình Tương đoán chắc anh sẽ tức giận, sau đó bất chấp mọi thứ!
Nụ cười của Tập Lăng Vũ mang theo sự giễu cợt, giống như đang vào mùa rét lạnh, nhanh chóng đóng băng.
"Nghe nói cậu rất thân thiết với Phạm Vy Hiên, lần này có thể đàm phán thành công với Hoàn Vũ là vì cô ta thì thầm bên gối với Liên Cẩn Hành. Ha ha, Phạm Vy Hiên nhìn có vẻ im hơi lặng tiếng, nhưng quyến rũ đàn ông lại rất nhanh! Không chỉ mê hoặc được Liên Cẩn Hành, còn làm nữ chính trong quảng cáo nội địa của Hoàn Vũ..." Trình Tương vui vẻ nói, nhất là sau khi bà ta nhìn thấy vẻ mặt anh dần u ám, thì quyết định đổ thêm dầu vào lửa!
"Lăng Vũ, dù sao tôi cũng là mẹ trên danh nghĩa của cậu, tôi là trưởng bối nên khuyên cậu một câu: Có thể chơi đùa với phụ nữ, nhưng tuyệt đối đừng coi là thật. Huống chi, ba cô ta là Phạm Nghệ cũng là hung thủ giết mẹ cậu …"
Tập Lăng Vũ đột nhiên đứng dậy, mặc dù Trình Tương đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn hoảng sợ.
"Cậu... Cậu muốn làm gì? Cậu đừng nghĩ trong phòng không có ai nhìn thấy thái độ kiêu ngạo này của cậu thì có thể làm chuyện sai trái!" Bà ta tạo tư thế phòng thủ, dưới cơn tức giận của Tập Lăng Vũ còn nói bóng gió về hành vi của anh.
Bà ta lơ đãng liếc mắt nhìn thời gian.
Tập Lăng Vũ chỉ đứng đó, hai tay để ở cạnh bàn bàn, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ác độc, chậm rãi tới gần bà ta.
Trình Tương vẫn rất sợ anh, cơ thể không khỏi dựa sát vào thành ghế nhưng bà ta nghĩ tới anh hai Trình Đông nên cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu muốn làm gì? Đừng quên ở đây là công ty, không tới lượt cậu làm bậy!"
Vì con trai Hạc Minh nên bà ta có thể trả giá bất cứ thứ gì, muốn đánh muốn chửi cũng được!
Không ngờ Tập Lăng Vũ lại cười nhẹ một tiếng, cũng không hề tức giận.
Anh lại ngồi xuống.
"Bà đã thay ba tôi ngồi ở đây, tôi cũng nên báo cáo với bà một chút." Anh từ từ nói: "Tôi theo đội công trình ở Berlin hơn một tuần, có lẽ cũng sắp hoàn thành, chỉ chờ hạng mục bên này chính thức khởi động."
Trình Tương ngây người.
Berlin gì, đội công trình kia là sao, bà ta nghe không hiểu! Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là vì sao Tập Lăng Vũ lại đột nhiên thay đổi thái độ! Không phải anh ta nên nổi giận lôi đình sao?
Đây là tình huống gì vậy?!
Lúc bà ta đang sửng sốt thì có người đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Giống như canh chuẩn thời gian, Trình Đông dẫn theo hai vị giám đốc của Danh Sáng, vừa đi vào vừa nói: "Giám đốc Chu, giám đốc Lý... Mời vào! Chúng ta vào trong rồi nói!"
Trình Đông quay đầu lại, nhìn Tập Lăng Vũ bình tĩnh từ từ đứng dậy thì ngẩn người, lại nhìn về phía em gái!
Trình Tương cũng kinh ngạc một chút, sau đó ảo não đứng dậy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Giám đốc Chu, ngọn gió nào đưa hai vị tới đây vậy?"
Tập Lăng Vũ híp mắt, nhìn vẻ mặt của hai anh em nhà họ Trình này thì lập tức hiểu rõ.
Hoá ra là muốn ngáng chân anh.
Giám đốc Chu nói: "Chúng tôi nghe nói ông Tập bị bệnh nên qua đây thăm ông ấy một chút, đúng lúc tiện đường nên qua thăm công ty một chút."
Trình Tương lập tức đau lòng nói: "Ông Tập nhà chúng tôi làm việc quá vất vả nên mới kiệt sức. Tôi đã khuyên ông ấy rất nhiều lần, không thể bởi vì công việc mà khiến sức khỏe xấu đi được! Cho nên tôi lập tức gọi Hạc Minh từ nước ngoài trở về, gánh vác một phần công việc cho ba nó."
Tập Lăng Vũ nghe vậy thì cong khóe miệng lên.
Hai người đối diện chỉ lắng nghe, giám đốc Chu quay đầu nhìn về phía Tập Lăng Vũ đối diện bà ta, cười hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Trình Tương mím chặt môi, trừng mắt nhìn Tập Lăng Vũ một cái. Anh đi tới, không kiêu ngạo không tự ti lễ phép gật đầu với hai người: "Chú Chu, bác Lý..." Sau đó anh trả lời: "Một tuần trước, cháu đến Berlin một chuyến, hôm nay vừa trở về, muốn tìm ba để báo cáo nhưng hiện tại chỉ có thể báo cáo với bà Tập mà thôi."
Giám đốc Chu khen nói: "Lăng Vũ à, gần đây làm việc rất tốt! Chú có nghe bà nội nhắc đến cháu."
Giám đốc Chu đi tới vỗ vai anh ta, khen ngợi: "Cứ từ từ, trước tiên phải đi theo ba cháu học hỏi cho tốt, có vấn đề gì thìcó thể gọi cho chú và chú Lý."
Tập Lăng Vũ cười: "Cháu mong còn không được!"
Hai anh em Trình Tương và Trình Đông thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ với Tập Lăng Vũ thì sắc mặt đầy vẻ lo lắng, nặng nề đến đáng sợ.
Sau khi trò chuyện một lúc, Tập Lăng Vũ đưa hai người ra ngoài.
Trình Đông lập tức đi tới hỏi: "Sao lại như thế? Không phải đã nói em nhắn tin cho anh xong thì anh sẽ lập tức đưa người đến sao?"
Mục đích là muốn hai vị giám đốc này thấy Lăng Vũ nổi giận điên cuồng, đến lúc đó, sao bọn họ có thể đồng ý giao công ty cho một kẻ điên?
Trình Tương thu lại nụ cười cứng ngắc, tức muốn hộc máu nói: "Sao em biết được bây giờ cậu ta lại có thể bình tĩnh như thế? Em cố gắng chọc giận cậu ta, nhưng cậu ta lại không trúng chiêu thì em có cách gì chứ?"
Trình Đông cũng cảm thấy khó tin: "Chẳng lẽ cậu ta đã nhìn ra sao?"
Trình Tương ngồi xuống ghế, bực bội nói: "Hiện tại nói chuyện này có ích gì chứ? Phải nhanh chóng nghĩ cách mới được!" Bà ta ngẩng đầu lên hỏi: "Bà cụ vẫn chưa biết chuyện... Anh đã ký với Nhiếp Vịnh Nhi đúng không?"
Trình Đông tràn đầy tự tin: "Yên tâm đi! Bà ta còn đang chăm sóc cho con trai mình, làm gì có thời gian lo lắng những chuyện này!"
Trong mắt Trình Tương có chút bất an: "Chúng ta phải nắm chắc thời gian, em sợ chuyện Chính Hãn ngã bệnh bị điều tra ra được..."
Trình Đông an ủi nói: "Không sao, chúng ta chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy, nhất định sẽ thành công!"
Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Trình Tương vẫn gật đầu.
Hợp tác với Hoàn Vũ là công việc ưu tiên hàng đầu của Danh Sáng, cho nên Tập Chính Hãn đặc biệt thành lập một tổ nhỏ, phụ trách công việc liên kết giai đoạn đầu với Hoàn Vũ.
Tổ trưởng bên này đang mở cuộc họp với toàn bộ thành viên trong tổ, mới tiến hành được một nửa thì có người không khách sáo đẩy cửa phòng ra, cánh cửa đập vào tường rồi bật lại tạo ra tiếng động lớn.
Tập Lăng Vũ đi vào, vẻ mặt u ám.
"Tổng giám Tập, anh..."
Tập Lăng Vũ nhấc chân đá đá ghế của tổ trưởng, thì thầm một tiếng, người phía sau lập tức hiểu ý, nhanh chóng ngồi sang bên cạnh nhường chỗ cho anh.
Tập Lăng Vũ ngồi xuống, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt, lập tức mọi người im lặng như tờ.