Trong tin không nêu rõ là bệnh viện nào nhưng Vy Hiên vẫn có thể đoán ra đó là bệnh viện trung tâm thành phố.
Vì đó là bệnh viện hạng A và cũng cách đường chính gần nhất.
Trên đường đi cô liên tục gọi điện thoại cho anh nhưng đầu dây bên kia không ai bắt máy.
Vy Hiên lại gọi vào máy Tiểu Tần nhưng cũng không ai nghe.
Cô hoang mang lo sợ mà thúc giục tài xế taxi: "Bác tài, làm ơn hãy chạy nhanh hơn!"
"Cô gái à, tôi cũng muốn đi nhanh lắm chứ! Nhưng cô cũng thấy đấy, phía trước có mấy chiếc xe tải đang chắn ngang lộ kìa!"
Đôi mày Vy Hiên cau chặt, cô dứt khoát trả tiền rồi lập tức xuống xe.
Con đường không quá rộng giờ đây đang kẹt cứng bởi hai chiếc xe tải chạy phía trước, nhiều bác tài xế đã bắt đầu hạ cửa kính xe mắng nhiếc, tiếng còi xe vang lên inh ỏi nhưng hai người lái xe tải kia làm như đang cố tình chống đối nhau vậy, không ai nhường ai.
Chỗ này là tuyến giao thông quan trọng, đường cũng khá hẹp nên bọn họ vừa chặn ở đó thì mấy tuyến đường xung quanh gần như cũng trở nên tê liệt.
Vy Hiên không thể đợi thêm giây phút nào nữa, cô len qua dòng xe đi ngang qua lộ để sang con đường phía đối diện, quẹo qua vài ngã rẽ cuối cũng cũng trông thấy ánh đèn sáng rực của bệnh viện.
Canh vừa đúng lúc này thì Tiểu Tần gọi điện thoại tới: "Cô Phạm, thật ngại quá, tôi bây giờ..."
Vy Hiên vội vàng ngắt ngang lời cậu ta: "Anh ấy ở phòng bệnh số bao nhiêu?"
"Cô biết rồi sao?" Tiểu Tần cũng nhanh chóng trả lời: "Phòng điều trị đặc biệt ở lầu ba... Khi nào cô tới? Tôi chờ cô rồi đưa cô vào luôn."
"Tôi vào tới thang máy rồi." Vy Hiên vừa nói vừa đi vào thang máy, lúc cửa thang máy vừa mới mở ra thì Tiểu Tần cũng đã chạy tới.
Trong bệnh viện chỉ có một phòng điều trị đặc biệt này thôi, nói về sự yên tĩnh thì khỏi phải bàn. Vy Hiên chạy vào trong phòng, lúc cô chạy vào còn đụng trúng người cảnh sát tới để lấy lời khai.
Vừa ngước mắt thì thì cô liền thấy vị cảnh sát trẻ tuổi dẫn đầu bọn họ, anh mặc thường phục, dáng vẻ cao to anh tuấn, gọn gàng thành thục, anh hơi gật đầu tỏ ý chào cô, miệng nói: "Cô và vợ chưa cưới của anh Liên đúng chứ? Thật ngại quá, làm phiền lúc anh Liên nghỉ ngơi rồi."
Vy Hiên gật đầu xem như trả lời, cô lướt qua người anh rồi vội vã đi vào phòng bệnh.
Tiểu Tần cũng rất săn sóc đóng cửa lại chứ không đi theo vào trong.
Phòng nội trú bệnh viện trông như một phòng khách sạn cao cấp, người đàn ông nằm trên giường đang nhắm mắt, khuôn mặt anh trắng bệch, vẻ mỏi mệt bao trùm.
Anh khoác trên mình bộ đồ ngủ sọc màu xám, nằm yên trên giường như thể đang say giấc nồng, đôi môi bợt bạt hơi nhếch lên, trên đôi môi ấy là những vết nứt nẻ và những vệt máu đã khô lại.
Vy Hiên đứng ở cửa, chân cô như bị trói chặt lại, chẳng tài nào tiến đến dù chỉ một bước. Cô nhìn anh mà đôi mắt cay cay, nước mắt chỉ chực tuôn trào.
Có thể là do cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, hoặc do đã ngửi thấy một mùi hương lạ khác biệt với nơi đây mà đối mặt vốn khép chặt của anh từ từ mở ra, vào lúc nhìn thấy cô thì đôi lông mày anh hơi nhướng lên.
Thấy cô vẫn cứ lặng thinh tại chỗ, anh giơ bàn tay phải lên hướng về phía cô.
"Đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?"
Cô đã nghe thấy giọng nói của anh, chất giọng ấy dù lạnh lùng không chút ôn hòa, nhưng đó lại như một viên thuốc an thần vậy, uống vào thì sẽ yên lòng, uống vào thì sẽ thôi không lo lắng nữa.
Ngay lập tức thì những lời trách móc ùn ùn kéo tới ngập đầu óc cô, chỉ chực được trút hết với anh, vậy mà cổ họng cô lại như nghẹn ứ lại khiến cô khó chịu vô cùng.
"Lại đây: " Giọng điệu của anh nghe có vẻ cam chịu.
Vy Hiên cúi gằm mặt, rốt cuộc cô cũng dứt khỏi sợi dây vô hình đang trói buộc bước chân mình, cô cất bước đi về phía anh, chân tay như cứng lại.
Anh vẫn vươn tay, như thể đang cố chấp điều gì.
Đôi mắt Vy Hiên đỏ lên, cô cắn môi, vươn bàn tay run run mà đặt lên tay anh.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt đong đầy niềm vui, nhưng sau đó anh lại trông thấy một vết đỏ nổi bật trên cổ cô, đôi mắt ấy thình lình se lại. Nhưng anh cũng không buông tay cô ngay mà còn siết chặt hơn nữa.
Máy sưởi trong phòng vẫn đang bật, xung quanh không hề lạnh chút nào nhưng người cô vẫn run lên bần bật.
Là sự sợ hãi khi nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra.
"Tiểu Tần nói cho em biết sao?" Anh hỏi.
Vy Hiên ngây ra một thoáng rồi mới lắc lắc đầu, cô nghiêng đầu nhìn anh, vành mắt đỏ rực: "Vì sao lại làm như vậy?"
"Làm gì cơ?" Anh đã biết nhưng vẫn hỏi lại, khuôn mặt có vẻ điềm nhiên: "Ý em là chuyện hôm nay tôi làm người hùng sao?"
Vy Hiên vô thức xiết chặt bàn tay, thấp giọng nói: "Anh có biết chuyện này nguy hiểm tới mức nào không?"
"Biết chứ, nếu làm không được thì sẽ bị cháy như quả cầu lửa." Sau đó anh còn ra vẻ trêu đùa nói: "Cảnh sát đã lần lượt thay nhau phê bình kiểm điểm tôi rồi, tôi còn không thể nhớ lần cuối bị dạy dỗ như vậy là khi nào."
Lúc nãy hình như cũng hết cả nửa tiêng đồng hồ chứ ít gì, suốt thời gian đó tên cảnh sát họ Địch kia cứ xụ mặt lằn nhằn.
Nghĩ lại cũng thấy thú vị thật.
Nhìn thấy Liên Cẩn Hành vô thức nhếch mép cười, Vy Hiên rốt cuộc không thể kìm nổi nữa: "Đó là một kẻ giết người biến thái! Gã đã giết mười mấy người rồi, thêm một hai người cũng không sao cả! Anh ở gần chỗ đó, bộ không nghĩ đến việc này sao? Lỡ đâu anh bị thương thì sao? Lỡ đâu súng đạn bắn trúng thì biết làm sao đây? Anh không hề suy xét chuyện đó hay sao?"
Ánh mắt Liên Cẩn Hành điềm nhiên, anh nhìn cô: "Tuy rắng mục tiêu là cứu đứa bé kia, nhưng tôi cũng đã suy xét kĩ rồi mới quyết định làm như vậy. Hơn nữa tình cảnh lúc đó đã là nước đến chân rồi, phía cảnh sát cũng sốt ruột vô cùng, chúng ta cũng không thể nào mạo hiểm tính mạng của cô bé được! Chưa nói đến áp lực từ phía dư luận sau khi thất bại, chính quy tắc nghề nghiệp cũng không cho phép họ được hành động theo cảm tính... Nhưng tôi khác họ, tôi không bị trói buộc bởi mấy cái nguyên tắc này, với cả tôi cũng chắc ăn là mình sẽ thành công... Em thấy không, tôi không phải suy nghĩ sốc nổi mà làm vậy, tôi cũng có kế hoạch mà!"
Giọng anh có vẻ thả lỏng hơn nhiều, nhưng về phần Vy Hiên thì cô lại càng kích động hơn, cô đứng ngay trước giường anh, giọng trách móc: "Kế hoạch của anh là đổ xăng lên khắp người mình sao? Không phải tôi phản đối việc anh cứu người, nhưng có cứu người thì cũng phải ưu tiên sự an toàn của bản thân trước chứ! Còn anh thì sao? Anh làm vậy khác gì tự thiêu chứ?"
Nói đến những lời này thì Vy Hiên đã tức giận đến mức rơi lệ, hai tay cô càng xiết chặt hơn.
Chỉ cần nghĩ đến cái cảnh tượng rất có thể đã xảy ra vào lúc đó thì cô chẳng tài nào kìm được cơn giận trong lòng mình.
Người này trông có vẻ rất khôn khéo, chẳng thèm bận tâm đến những chuyện xung quanh, nhưng tại sao anh lại làm chuyện nguy hiểm như vậy chứ? Chẳng lẽ là...
Một ý nghĩ dần hiện lên trong đầu cô.
Xung quanh Liên Cẩn Hành như bị bao phủ bởi một màn sương trắng, khuôn mặt anh trông càng bợt bạt hơn song đôi mắt ấy lại trở nên tăm tối vô cùng, trông chẳng khác gì bầu trời u tối lúc đêm khuya, đôi lúc chợt có ánh sáng vụt qua, sắc bén như lưỡi dao.
Anh điềm tĩnh nhìn cô, miệng giải thích: "Tôi không hề kích động chút nào, cũng không phải chỉ suy nghĩ sốc nổi không thôi." Dù là vì không muốn cô phải suy nghĩ quá nhiều hay là vì không muốn cô cứ phải áy náy thì anh cũng phải phủ định ý nghĩ đó của cô. Nhưng nếu để tìm một cái cớ giải thích cho hành động cứu người bộc phát đó của anh, thì chỉ có...
"Cô bé bị bắt cóc kia có một người anh trai, lúc đó anh ta cũng có mặt..." Anh dửng dưng nói: "Cậu nhóc đó chỉ mới tám chín tuổi gì đó, vậy mà lại dám la hét với tên khốn nạn kia: Thả em gái tôi ra, tôi mới là anh trai đây, bắt tôi đây này!" Liên Cẩn Hành bật cười, anh lắc đầu nói: "Em không biết lúc đó thằng bé đó trông ngầu cỡ nào..."
Rồi đột nhiên anh sững cả người lại.
Cơ thể ấm ấp đang kề sát bên anh, cơ thể ấy còn đang run rấy song lại vẫn kiên quyết ôm chầm lấy anh, cứ như thể đang muốn truyền cho anh chút sức mạnh nào đó, là dũng khí để đối mặt quá khứ chăng? Hay là niềm hy vọng để đón nhận tương lai? Hết thảy chúng đều là những thứ cô từng nhận được nơi anh, giờ đây cô muốn mang theo cả phần của mình để trao trả lại cho anh.
Đôi mi Liên Cẩn Hành thoáng run run, rồi ngay sau đó đôi mắt anh cũng trở nên dịu dàng, khuôn mặt căng cứng của anh giờ phút này cũng đã thả lỏng lại.
Anh hưởng thụ sự ấm áp dịu dàng này trong một thoáng rồi mới bình tĩnh mở miệng: "Đừng nghĩ là bây giờ tôi đang phải nằm trên giường bệnh thì không làm gì được em... Em có chắc là bây giờ muốn trêu chọc tôi như vậy không?"
Vy Hiên không nói lời nào, cổ họng cô cứ như đang bị thít chặt, song dáng dấp khi ôm chầm lấy anh vẫn không mảy may thay đổi chút gì. Cô giờ đây không muốn phải suy nghĩ thêm gì cả, chỉ đơn giản là trao cho anh một vòng ôm thôi.
Liên Cẩn Hành híp mắt lại, anh đột nhiên vươn tay đỡ lấy gáy của cô, ra sức ép đôi môi cô lại gần...
Nụ hôn này của anh mang vẻ gì đó giận dữ, đó là cơn giận của một người đàn ông!
Vào thời khắc sinh tử quyết định giữa anh và tên giết người hàng loạt kia, anh cũng đã từng nghĩ đến cái giả thuyết rằng có lẽ mình sẽ chết đi, bởi vì trên đời này không có gì là chắc ăn tuyệt đối cả.
Trong thoáng chốc ấy, ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu anh chính là: Không thể hoàn thành điều mình hằng mong muốn hóa ra sẽ nuối tiếc dến vậy sao?
Lúc này có người mở cửa bước vào, người đó sững sờ đứng ngoài cửa một lát rồi lập tức quay người lại nói: "Bác sĩ, tổng giám đốc Liên đang ngủ rồi, tôi thấy hay là để chút nữa khám sau đi..."
Nghe thấy tiếng của Tiểu Tần, Vy Hiên như bị tạt một gáo nước lạnh vào người, cô tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cô vội vàng giãy giụa lùi về sau vài bước rồi đưa tay lên tính chùi môi, một ánh mắt sắt bén từ đối diện chợt đâm về phía cô: "Em mà dám lau thì tôi sẽ hôn tiếp."
Cánh tay định lau môi của cô chợt cứng lại, cuối cùng đành phải thả xuống, cô ngây ra tại chỗ mà lòng vẫn còn giận dỗi.
Đây không phải lần đầu Liên Cẩn Hành hôn cô, cho nên giây phút kìm lòng không đậu ban nãy vẫn còn lâu mới đủ để xóa nhòa cơn giận của cô về hành vi mạo hiểm cứu người kia!
Máy sưởi trong phòng vẫn chạy phát ra âm thanh "ong ong", chiếc máy tạo độ ẩm trên tủ đầu giường là đang phun ra làn sương trắng làm nhòe đi tầm mắt của cô.
Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy, từng giây từng phút trôi đi bầu không khí càng trở nên gượng gạo hơn.
Lúc này chợt có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp sau đó thì người cũng đẩy cửa bước vào: "Cẩn Hành."
Dương Mạn Tinh vội vàng đi tới, ngay khi nhìn thấy Vy Hiên thì cô ta ngây ra một chốc, cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi mau chóng lướt qua cô đi về phía Liên Cẩn Hành: "Cẩn Hành! Sao lại xảy ra chuyện như thế chứ? Anh điên rồi hay sao? Bộ thích ra oai làm người hùng chơi trội lắm hả?"
Cô ta vừa bước vào liền mở miệng mắng cho anh một trận, Liên Cẩn Hành chỉ biết bất lực nhếch nhếch môi: "Trước khi cô tới thì tôi đã bị ăn mắng mấy lần rồi, tôi biết lỗi rồi có được chưa!"
Dương Mạn Tinh trừng mắt: "Đáng lắm!"
Vy Hiên nhìn thoáng qua hai người họ, cô mang chóng thu dọn những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nói: "Tôi đi về trước đây, hai người cứ từ từ trò chuyện đi.", rồi không đợi Liên Cẩn Hành kịp giữ lại cô đã vội vàng bước ra khỏi phòng.
Dương Mạn Tinh nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của Liên Cẩn Hành thì tỏ vẻ buồn cười nói: "Đừng nói với tôi là anh đang dùng chiêu khổ nhục kế nha, nếu đúng vậy thì anh cũng thật là kém quá."
Liên Cẩn Hành bực bội lườm cô một cái: "Tôi mà tẻ nhạt vậy sao!"
Cô nhún vai: "Mong là không phải."
Vy Hiên vừa bước ra ngoài thì đã thấy người đang đứng tựa vào tường kia, cô sững sờ rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: "Tôi đi trước, tạm biệt."
"Vy Hiên, từ từ đã."
Chương Thanh Đình tiến lên vài bước tới bên cạnh cô, anh nhìn cô cười nhẹ: "Em đừng căng thẳng, anh chỉ muốn nói em nghe một tin tốt thôi." Anh ngưng một lát, trên môi vẫn giữ vẻ cười vui, nói tiếp: "Mạn Tinh mang thai rồi, lúc cô ấy nằm viện thì đã phát hiện ra."
Vy Hiên ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên nhưng lời nói ra lại vô cùng chân thành: "Chúc mừng."
Đối với hai người họ thì đây chính là kết quả tốt nhất.
Chương Thanh Đình cũng nhận lấy lời chúc của cô, anh "Ừm" một tiếng rồi lại nhìn cô, chậm rãi nói tiếp: "Tôi cảm thấy như bây giờ... Cũng khá tốt."