Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 437: Chương 437: Tại sao lại ra nông nỗi như vậy




Lúc bước ra ngoài, bọn họ đều nhỏ giọng bàn tán. Vưu Thiên Ái chỉ ngồi vào vị trí của mình như thể không có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt của những người khác đều có vẻ kỳ quặc khi đi ngang Tưởng Cầm.

Tưởng Cầm cũng không để ý, cô đã đắc tội quá nhiều người, thật sự cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi đi phân tích tâm lý của bọn họ. Trái tim của người với người còn cách hai lớp da, có thời gian nghĩ vẩn vơ thì chi bằng bỏ công sức ra chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế.

Nhưng mà mấy ngày tiếp theo, Tưởng Cầm lại phát hiện ra thường xuyên có người tụm năm tụm ba xì xào bàn tán về cô, thấy cô đến gần, bọn họ đều tự động tản đi hết. Loại chuyện này xảy ra quá nhiều, cho dù Tưởng Cầm không để ý thì cũng khó tránh khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Trong buổi trưa, Tưởng Cầm vừa từ phòng dành cho nhân viên quay lại, lúc bước qua phòng nước, cô nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán bên trong.

“Không ngờ chứ gì? Cô ta chính là con gái của tổng giám đốc Tưởng đấy! Nghe nói còn ngồi tù nữa!”

“Nhìn không ra luôn đấy!”

“Phải đó, tôi cũng mới biết đây thôi, cũng sợ hết hồn! Mấy cô nói xem, rốt cuộc tại sao cô ta lại ngồi tù?” Có người hỏi người ngồi trong óc: “Thiên Ái, cô với cô ta là bạn cùng trường thì chắc cũng biết nhỉ!”

Vưu Thiên Ái không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cô ta nở nụ cười áy áy: “Các chị cũng biết em là bạn cùng trường với cô ấy thì đừng làm khó em nữa. Em nghĩ chắc cô ấy cũng không muốn để người khác biết được chuyện này đâu.”

Nghe cô ta trả lời như thế, những người trong phòng không ngừng khen ngợi: “Thiên Ái lương thiện quá.”

Đã sắp đến giờ rồi, bọn họ đều đi ra ngoài, chuẩn bị về làm việc, nhưng vừa ra đến cửa đã sững sờ. Nhìn thấy người dựa lưng vào tường mà nét mặt ai nấy cũng lộ ra vẻ bối rối, dù gì nói xấu sau lưng người ta cũng không phải chuyện gì hay ho. Tất cả đều giả vờ không nhìn thấy Tưởng Cầm, bọn họ nhanh chóng bỏ đi.

Vưu Thiên Ái nhìn thấy cô, cô ta chỉ lạnh lùng quay mặt đi nhưng lại bị Tưởng Cầm kéo tay lại.

Cô ta dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Có gì không?”

Giọng nói xa lạ, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho Tưởng Cầm khó chịu vô cùng, cô nhìn Vưu Thiên Ái rồi nói từ tốn: “Tôi không quan tâm cậu nói gì, bởi vì đó đều là sự thật, tôi cũng không thể giấu giếm cả đời, mà cũng chẳng có ý định giấu giếm! Điều tôi quan tâm là một Vưu Thiên Ái lương thiện tại sao lại thành ra như thế này!”

Vưu Thiên Ái hất tay cô ra, cô ta cười lạnh: “Cho dù tôi có trở thành người như thế nào thì cũng tại vì cô hết! Từ lúc cô cướp đi Thương Long thì tôi đã tự nói với chính mình, tôi không thể mềm yếu nữa! Tôi phải trả lại hết những tủi thân mà mình phải chịu cho cô!”

Tưởng Cầm gật đầu đáp: “Được, không thành vấn đề, cậu muốn trả thế nào thì tôi cũng chịu! Cậu có thể bỏ mặc tôi, bỏ mặc tình bạn giữa chúng ta, nhưng cậu không thể bỏ mặc thứ quý giá nhất của cậu luôn được!

“Tưởng Cầm, cô có tư cách gì mà dạy đời tôi? Cô đừng có quên, cô mới là người phản bội lại tình bạn của chúng ta!” Vưu Thiên Ái nhìn cô đăm đăm, cô ta nhếch môi, gằn từng câu từng chữ: “Đây chỉ là bắt đầu mà thôi.”

Cô ta quay người về vị trí làm việc của mình, đôi mắt khẽ híp lại, đôi môi mím chặt.

Đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, tiếp theo, cô ta sẽ trở nên nhẫn tâm, báo thù cô ta một cách nhẫn tâm!

Thân phận của Tưởng Cầm và những chuyện liên quan đến cô không còn là bí mật nữa, không chỉ phòng thiết kế mà tất cả những người trong Tưởng thị đều biết, mỗi khi nhắc đến Tưởng Cầm, bọn họ đều tỏ vẻ khinh thường, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vốn dĩ cô chẳng có bao nhiêu người bạn, bây giờ lại giống như có một bức tường vây quanh cô. Bọn họ đứng bên ngoài, còn cô lại đứng ở trong.

Cô tập trung vẽ bản thiết kế, có người đến gần mà cô vẫn không hay biết.

Ngón tay dài khẽ gõ xuống mặt bàn, đến lúc này cô mới giật mình ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy một đôi mắt mắt bình tĩnh và dịu dàng.

“Sao không đi ăn cơm?” Anh hỏi cô.

“Căn tin đông người quá.” Câu trả lời tưởng chừng như tùy tiện của cô lại khiến cho Nghiêm Túc hiểu ý cô ngay.

Anh nhìn cô rồi nói: “Bọn họ càng nói xấu cô, càng muốn coi cô làm trò cười cho mọi người để chứng tỏ mình đúng đắn. Bởi thế, cô chỉ có thể làm đến mức tốt nhất mới có thể khiến cho bọn họ ngoan ngoãn im miệng lại.”

Nghe anh nói thế, Tưởng Cầm giật mình, cô nhìn anh, cánh môi mấp máy tựa như muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng chẳng nói nên lời.

Cô không phải là người giỏi biểu đạt ý nghĩ của mình, vào giây phút này, không ngờ cô lại muốn khóc.

Hóa ra cô đơn trong bức tường quá lâu cũng sẽ thấy tịch mịch.

Nhưng cô là Tưởng Cầm, cô tuyệt đối không thể rơi nước mắt yếu đuối trước mặt người khác một cách dễ dàng được. Cô ngẩng cao đầu mỉm cười với Nghiêm Túc, lần này nụ cười của cô vô cùng xán lạn.

“Tôi biết tôi nên làm thế nào rồi, cảm ơn anh.” Lời cảm ơn của cô xuất phát từ tận đáy lòng, đây là sự chân thành duy nhất mà cô nhận được trong Tưởng thị.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Nghiêm Túc cũng chẳng nói gì, anh ta đảo mắt nhìn xuống bản thiết kế của cô rồi hỏi: “Chuẩn bị ra sao rồi? Có tự tin không?”

Qua cuộc chuyện trò ban nãy, tâm trạng của Tưởng Cầm đã tươi tỉnh hơn nhiều, cô nở nụ cười hiếm hoi: “Tự tin thì có, chỉ sợ quá mức thôi.”

Khóe môi Nghiêm Túc khẽ cong cong, anh ta quay người vừa đi vừa nói: “Người mà tôi dẫn dắt tự tin quá mức cũng là lẽ hiển nhiên.”

Tưởng Cầm khựng lại, nụ cười trên gương mặt càng trở nên tươi tắn hơn.

Khi nãy anh ấy đang cười à?

Xem ra Nghiêm Túc cũng không phải một người luôn luôn nghiêm túc.

Cô cúi đầu tiếp tục tập trung vào bản thiết kế của mình, không hề để ý đến ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo mình.

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chăm chú vào nụ cười mỉm trên gương mặt cô, sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng đến đáng sợ.

Từ trước đến nay anh ta chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này cười…dâm đãng như thế với ai.

Ánh mắt anh ta toát ra vẻ lạnh lùng, anh ta xoay người bỏ đi. Xem ra gần đây anh ta đối xử với cô quá từ bi rồi nên mới khiến cho nụ cười như thế xuất hiện trên gương mặt cô.

Sai lầm thì phải sửa chữa.

Sau khi trở về phòng làm việc, anh ta lập tức gọi một cuộc…

Tâm trạng trở nên thoải mái hơn nhiều, anh nhìn đồng hồ trên tay rồi im lặng chờ đợi.

Thấy đã sắp đến giờ, anh ta mới đứng dậy quay ngược về phòng thiết kế, tâm trạng phấn khởi một cách lạ lùng. Anh ta muốn nhìn xem vẻ mặt của cô, phải đặc sắc lắm mới đúng, anh ta không thể bỏ qua được.

Trong phòng thiết kế, lúc nhận được điện thoại của Lưu Bình, Tưởng Cầm sững sờ: “Không thể nào…Anh ta đã đồng ý với tôi rồi.”

Cô bỏ điện thoại xuống định đi ra ngoài, thế nhưng lại bị cản đường: “Tưởng Cầm, tôi đã dùng hết giấy rồi, cô đi lấy một ít về đây cho tôi.”

Tưởng Cầm tỏ vẻ kiên nhẫn: “Chị Lâm, bây giờ tôi có việc gấp, chừng nào về tôi sẽ lấy cho chị.”

Chị Lâm cười lạnh: “Cô coi đây là đâu? Có việc gấp nói đi là đi, thế chẳng phải cứ vài ba ngày lại có người trốn việc sao? Cho dù cô có là con gái của tổng giám đốc Tưởng thì cũng không thể không tuân thủ chế độ của công ty được.”

Sau khi nói dứt lời, chị ta thong thả nói: “Huống hồ chi, bây giờ công ty không mang họ Tưởng.”

Trong điện thoại, Lưu Bình cũng chỉ biết khóc, Tưởng Cầm không có tâm trạng thảo luận vấn đề chế độ với chị ta, cô quay người bỏ đi. Chị Lâm thấy mình bị phớt lời bèn tức giận quát mắng, chị ta kéo cánh tay cô lại rồi trừng mắt nhìn cô: “Tưởng Cầm, cô đừng có không phép không tắc như thế!”

Thấy chị ta vẫn quấn riết lấy mình, Tưởng Cầm nhíu mày lại, rút cánh tay ra mà không buồn suy nghĩ, cô hất chị ta ra. Chị Lâm đi giày cao gót, nhất thời không đứng vững nên va vào cái bàn bên cạnh, chị ta hét lớn: “Tưởng Cầm, cô dám ra tay với tôi trong công ty à? Tôi phải đi tố cáo với trưởng bộ phận! Hừ! Người đã từng ngồi tù đúng là hung hăng thật!”

Bước chân của Tưởng Cầm dừng phắt lại, vết thương đã khép miệng nứt ra, bây giờ máu tươi đang tuôn đầm đìa, cô cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh cứ như đang dán chặt trên người mình, có muốn hất cũng hất không ra.

Vưu Thiên Ái ngồi ở đằng sau, mười đầu ngón tay đan vào nhau, chống lên cằm, cô ta thong thả quan sát cảnh tượng trước mặt với khóe môi cong cong. Cô ta biết, Tưởng Cầm đã quen với ánh mắt của mọi người, chỉ không biết cô có thích ánh mắt này hay không.

Đến khi Tưởng Cầm đứng lại, khí thế của chị Lâm lại tăng thêm ba phần. Chị ta đi đến xoay cô lại rồi nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ: “Đi cửa sau cũng phải biết giới hạn, không phải ai cũng có thể vào phòng thiết kế đâu! Rất nhiều người đều nỗ lực nhưng lại không có cơ hội, điều này rất bất công với bọn họ! Tôi không hiểu nổi lại sao một công ty ưu tú đến thế lại phạm phải sai lầm thấp kém như vậy? Thật đúng làm người ta phải thất vọng!”

Tưởng Cầm không giải thích cũng không phản kích, cô chỉ đứng lặng tại chỗ, tiếp nhận ánh mắt kỳ quặc của những người xung quanh.

Chị Lâm lại cười cười, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi nói: “Bộ phận thiết kế cần có môi trường thoải mái mới đúng, bây giờ vì ai đó mà phiền muộn thì còn trông mong gì cảm hứng sáng tác?”

Tưởng Cầm cắn răng, hai tay siết lại thật chặt, cô cố gắng tự nhủ với lòng phải nhẫn nại, cần phải nhẫn nại mới được! Không thể trở thành loại người mà bọn họ muốn!

Vưu Thiên Ái cầm ly lên, nhẹ nhàng thổi hai chiếc lá nổi trên mặt nước, cô ta nhấp khẽ một ngụm. Đây là trà mà ba mua về từ Vân Nam, hương vị cũng được lắm.

Chị Lâm đứng trước mặt Tưởng Cầm, hai tay ôm ngực, hất cằm lên cao: “Tưởng Cầm, nói thẳng ra là cô đã làm nhơ nhuốc hình tượng của phòng thiết kế, khiến cho chúng tôi cảm thấy không thoải mái.”

Dần dần, những tiếng người phụ họa cũng vang lên: “Đúng đấy, bây giờ chỉ cần ra ngoài thôi là đã có người hỏi đến chuyện của cô ta rồi, phiền chết đi được.”

“Đúng đấy, có phải chuyện gì vinh quang lắm đâu, bị người trong bộ phận khác hỏi mãi, cứ như chỗ của chúng ta là nhà tạm trú không bằng.”

Những tiếng than oán vang vọng bên tai mãi không dứt, Tưởng Cầm cứ tưởng mình lại đứng ở bục dành cho bị cáo, tiếp nhận thẩm án. Những ánh mắt chán ghét, phỉ nhổ và không thân thiện ấy đều dán chặt lên người cô, vừa hung hãn lại vừa vô tình.

Cô đã quên mất mình đã vượt qua như thế nào, bị kéo lên tòa trong lúc ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đẩy vào trong xe cảnh sát. Chỉ còn nhớ tiếng khóc kềm nén của Lưu Bình, cô đã nghĩ rằng đó là vì sợ bị người khác nhận ra, đường đường là vợ của tổng giám đốc Tưởng mà lại có một cô con gái phạm pháp. Lúc ấy cô đã hiểu rồi, cô không thể thoát khỏi tội danh này, vĩnh viễn cũng phải trả giá vì sai lầm của mình.

Thật ra cô yếu đuối hơn suy nghĩ của mình đôi chút. Bởi vì cô vẫn sẽ thấy đau.

Vào lúc này, trưởng bộ phận thiết kế đi đến, vừa nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài cửa thì vội vàng bước nhanh lên trước: “Tổng giám đốc, sao anh lại…”

Mộ Dung Hoành Nghị giơ tay, ngăn không cho trưởng bộ phận nói tiếp nữa.

trưởng bộ phận lập tức im lặng,

bối rối đứng bên cạnh anh, trong lòng cảm thấy lo lắng và ngạc nhiên, không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, cấp dưới có gây ra phiền phức cho mình hay không. Nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể căng thẳng đứng bên cạnh tổng giám đốc mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.