Nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ của Mộ Dung Hoành Nghị tiến đến gần, Tưởng Cầm cảm thấy căng thẳng, cô rụt người về sau, nhưng không còn tìm được nơi nào để trốn nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại hy vọng anh đừng bước qua đây.
Tiếng bước chân ngừng lại.
Cô chậm rãi mở mắt ra, không ngờ Mộ Dung Hoành Nghị lại đứng trước mặt mình!
Cô sợ thót tim, ngẩng phắt đầu lên va vang phải thân bàn. Mộ Dung Hoành Nghị nhướn mày, ánh mắt anh trông có vẻ buồn cười.
“Tiếng gì thế?” Dương Vịnh Hy quay người lại, cô ta tò mò.
Tưởng Cầm giơ tay sờ đầu, một tay khác của cô đặt trên môi, ra hiệu cho anh đừng vạch trần.
Nhìn thấy cô sốt ruột như thế, Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi lên, thong thả quay mặt đi rồi nói với Dương Vịnh Hy: “Anh đá trúng góc bàn.”
“Ha ha, cẩn thận một chút chứ!” Dương Vịnh Hy lại cúi đầu đọc tạp chí, cô ta không hối anh, cũng không sốt ruột.
Mộ Dung Hoành Nghị ngồi xuống chiếc ghế da với vẻ nửa cười nửa không, anh lùi ghế ra sau mười mấy cm rồi nhìn xuống cô, lông mày nhướn lên như đang đợi cô giải thích.
Tưởng Cầm lúng túng quay mặt đi, cô nhấc tay chỉ vào túi giấy kế bên.
Mộ Dung Hoành Nghị thản nhiên dùng ngón tay mở bên mép ra, nhìn thấy thứ đồ bên trong mới trong đó, anh bèn hiểu ngay.
Anh khoanh tay nhìn cô với vẻ ung dung rồi nói: “Vịnh Hy, em để đồ của mình ở chỗ anh cũng được một thời gian rồi nhỉ? Nếu như không lấy về thì anh sợ sẽ bị chuột gặm hết.”
Tưởng Cầm sững sờ, rồi sau đó, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.
Mộ Dung Hoành Nghị đáng chết, rõ ràng là anh ta đưa cho cô kia mà, nói ai là chuột đấy hả?
Dương Vịnh Hy ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ta rất dịu dàng: “Mộ Dung, anh cũng biết nhà em đang sửa chữa, có vài món đồ đâu có chỗ để, hơn nữa, không gian nhà anh rộng như thế, đừng nhỏ nhen vậy chứ!”
Tưởng Cầm nghe mà cảm thấy ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ rằng Dương Vịnh Hy sống ở đó, nào ngờ…
Nhưng hình như những chuyện này lại chẳng liên quan gì đến cô cả, cô chỉ không muốn dính líu đến Mộ Dung Hoành Nghị nữa nên mới chạy ra trung tâm thương mại, mua một bộ y hệt như thế để trả lại cho anh ta.
Mộ Dung Hoành Nghị thản nhiên đồng ý, anh vẫn ngồi đó, không hề có ý rời khỏi nơi này.
Tưởng Cầm giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, giữ nguyên một tư thế quá lâu làm cơ thể của cô cứng đờ. Cô oán hận trừng mắt nhìn anh, anh ta lại càng có vẻ hứng thú hơn, đôi lông mày nhướn cao như thể nói cho cô biết, cô càng khó chịu thì anh ta lại càng vui vẻ.
Tưởng Cầm nên nghĩ đến chuyện đó từ sớm.
Dương Vịnh Hy dần dần nhấp nhổm ngồi không yên, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn đồng hồ trên tay rồi lại quay sang nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, anh đang cúi đầu đọc tài liệu, gương mặt trông có vẻ rất chăm chú. Nhưng nếu như nhìn kỹ thì không khó để nhận ra khóe môi anh đang nhếch lên.
Nền giáo dục từ gia đình khiến cho Dương Vịnh Hy rất thức thời, chắc chắc cô sẽ không làm phiền người đàn ông khi người ấy đang làm việc, đề ra bất cứ yêu cầu gì. Bởi thế, cho dù đói đến mức bụng sôi rồn rột, cô cũng không hối thúc anh câu nào, nhưng tần suất lật tạp chí mỗi lúc một nhanh hơn, tiếng lật giấy vang lên soàn soạt.
Tưởng Cầm nằm bên dưới, cô dựa người vào cánh tay để chống đỡ, cánh tay đau nhức và tê rần. Cô ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, vừa khéo lại nhìn thấy anh đang nhìn mình, lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô cắn môi trừng mắt nhìn anh, hối thúc anh mau chóng rời khỏi đây trong im lặng.
Mộ Dung Hoành Nghị đặt tài liệu xuống, anh ta dựa vào lưng ghế, nở nụ cười như hồ ly.
Lần này anh ta đang rất vui vẻ, anh ta cúi đầu nhìn cô, thưởng thức vẻ nhếch nhác của cô, cảm giác này không hề thua kém cảm giác hưởng thụ trên cơ thể cô một chút nào.
Dương Vịnh Hy nhìn về phía anh, thấy anh không còn làm việc nữa mà đang cúi đầu nghĩ ngợi gì đấy, cô ta đóng tạp chí lại, đứng dậy đi về phía anh.
“Mộ Dung, bây giờ có thể đi được chưa?”
Nghe thấy tiếng bước chân về phía bên này của Dương Vịnh Hy, Tưởng Cầm biến sắc. Bây giờ cô đang nấp dưới bàn của Mộ Dung Hoành Nghị, cho dù có lý do đường hoàng thì cũng trở nên không có sức thuyết phục.
Tưởng Cầm hoang mang, cô cố gắng rụt người vào trong. Vào lúc này, đột nhiên Mộ Dung Hoành Nghị xích ghế lại gần bàn, chiếc bóng của anh hắt xuống che hết cả cơ thể của cô.
Mộ Dung Hoành Nghị cũng đứng dậy, không đợi cô ta đi đến gần mà anh đã ra đó: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Dương Vịnh Hy mỉm cười, cô ta dịu dàng gật đầu, chủ động khoác lấy cánh tay anh rồi đi ra ngoài cửa.
Lúc Mộ Dung Hoành Nghị quay người đi, anh liếc mắt nhìn về phía chiếc bàn, ánh mắt anh ta có vẻ lộ ra vẻ thần bí.
Cho đến khi hai người bọn họ đã rời khỏi đây, hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa thì Tưởng Cầm mới bò ra, cô đấm hai vai mình, rồi lại lau đi mồ hôi trên trán.
Cô sầu muộn muốn chết, rõ ràng mình không làm gì cả, thế mà sao phải trốn trốn tránh tránh như ăn trộm kia chứ?
Tưởng Cầm không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa, cô đứng dậy định bỏ đi, ánh mắt chạm trúng chiếc túi giấy ấy, những hình ảnh liên quan đến cảnh tượng ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu cô.
Cô thật sự…không phải cướp sao? Thật sự không trộm đi cái gì hết sao?
Thế thì quan hệ giữa cô và Mộ Dung Hoành Nghị lại là sao đây?
Với Dương Vịnh Hy, cô chính là một kẻ trộm, là kẻ trộm đã cướp đi chồng chưa cưới của cô ta. Nếu như sau này con trai và con gái của Dương Vịnh Hy biết được điều đó, bọn họ sẽ làm như thế nào? Có giống với cô năm ấy không?
Tưởng Cầm lập tức cảm thấy phiền muộn, bắt đầu từ bao giờ mà cô lại giống với Nhiễm Hiểu Tinh thế.
Cô hít thở thật sâu, không muốn nghĩ về vấn đề phiền não này nữa. Lúc cô mở cửa ra, cúi đầu định nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc thì chợt thấy có một người đang đứng bên ngoài, người đàn ông mà cô va phải chính là…
“Bạch Thương Long?” Tưởng Cầm ngẩn người nhìn anh ta: “Sao anh lại ở đây?”
Rốt cuộc hôm nay là ngày gì thế này? Đầu tiên là Vưu Thiên Ái chợt vào công ty, rồi lại gặp mặt Bạch Thương Long bên ngoài phòng làm việc của Mộ Dung Hoành Nghị!
Bạch Thương Long liếc mắt nhìn vào bên trong, rồi lại quay sang nhìn cô với ánh mắt thản nhiên, anh ta giơ chìa khóa trong tay lên: “Có người phải chịu trách nhiệm cho hành vi sai trái của mình.”
Đột nhiên Tưởng Cầm tỉnh táo lại, cô nhìn anh ta rồi hỏi:”Sao anh điều tra ra anh ta thế?”
Anh ta nhìn cô với vẻ buồn cười: “Tiểu thư à, trên đời này còn có một thứ tên là bảng số xe hơi.”
Tưởng Cầm mím môi, lướt ngang qua anh ta để đi ra ngoài: “Nếu như đã tìm được rồi thì anh cứ đợi ở đây đi.”
Thấy cô muốn bỏ đi, Bạch Thương Long lập tức bám theo: “Này, em không đi với tôi à?”
Tưởng Cầm nhướn mày hỏi lại như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Tại sao tôi phải ở đây với anh?”
“Thế nào nhỉ, em cũng là người trong cuộc đúng không! Đợi lát nữa nếu như anh ta không chịu thừa nhận, em cũng có thể làm chứng cho tôi.” Bạch Thương Long nói hùng hồn, anh ta đi theo Tưởng Cầm, trông có vẻ rất ung dung, không giống với một người đang đi đòi nợ một chút nào.
Thời gian nghỉ trưa sắp sửa chấm dứt, có người lục tục đi về phòng, Tưởng Cầm không muốn khiến người ta chú ý đến mình, cô không khỏi bước nhanh hơn. Đến lúc đi vào trong thang máy thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy gò má cô ưng ửng đỏ, Bạch Thương Long xem xét trái phải, đột nhiên anh ta kề sát lại gần cô, nhìn đôi mắt cô đăm đăm rồi nói: “Khi nãy…tại sao em lại đi ra từ phòng làm việc của anh ta thế?”
Tưởng Cầm quay đầu đi, cô chỉ nói hai chữ: “Công việc.”
“Ồ? Thế à?” Bạch Thương Long phì cười, anh ta lại lùi về sau: “Em vừa mới đến Tưởng thị chưa được bao lâu, với chức vị hiện tại của em, còn chưa đến nỗi có thể tiếp xúc trực tiếp với BOSS đâu chứ?”
Lời nói của anh ta có vẻ mờ ám, khiến cho gò má của cô càng đỏ hơn. Tưởng Cầm khẽ nhíu mày rồi quay lại nhìn anh ta: “Hôm nay anh đến đòi nợ hay là đến điều tra tôi?”
“Ha ha.” Bạch Thương Long bật cười, anh ta hờ hững nhúng vai: “Trước lúc gặp em thì đúng là đến đây đòi nợ thật, nhưng sau khi gặp em thì những thứ này không còn quan trọng nữa.”
Tưởng Cầm đã miễn nhiễm với lời tỏ tình thỉnh thoảng của anh ta từ lâu rồi, đợi đến khi cánh cửa thang máy mở ra, cô đi vào trong trước: “Tôi phải đi làm, tốt nhất là anh đừng theo tôi.” Thái độ lạnh lùng của cô đậm vẻ cảnh cáo.
Bạch Thương Long không bám theo mà kéo cô lại, anh ta hỏi ngay: “Này, em ăn cơm chưa?”
“Không liên quan đến anh.”
Tưởng Cầm vùng vẫy thật mạnh nhưng anh ta nắm tay cô quá chặt, lôi lôi kéo kéo trong công ty như vậy thì chẳng hay ho một chút nào, cô không khỏi trừng mắt, gằn giọng nhất nhá từng câu từng chữ: “Bạch Thương Long, anh đừng quá đáng! Anh nghĩ rằng tôi không dám làm gì anh à? Thế thì anh xem thường tôi quá rồi đấy!”
Anh ta nhìn cô, rõ ràng là cô đang uy hiếp mình, nhưng có nhìn thế nào thì cũng thấy giống một con mèo hoang đang múa vuốt, ngoại trừ chọc cười ra thì không còn tác dụng gì nữa cả.
Anh cười cười rồi kéo cô lại gần mình: “Tôi còn chưa ăn này, đi ăn với tôi đi, tôi có thể không cần em làm chứng.”
“Không đi!” Cô hờn dỗi quay đầu đi.
“Được rồi, thế thì chúng ta cùng đi tìm Mộ Dung Hoành Nghị vậy.”
Cô sầm mặt xuống: “Muốn đi thì anh đi một mình đi.”
Bạch Thương Long kéo cô đến gần mình, anh ta bật cười: “Dù sao tôi cũng chỉ quen có một mình em ở đây thôi, em có cần phải tuyệt tình với tôi như vậy hay không?”
“Anh…” Tưởng Cầm còn định nói thêm gì nữa, nhưng lúc ánh mắt của cô lướt đến người phía sau lưng anh ta thì khựng lại ngay.
Vưu Thiên Ái đứng cách bọn họ không xa, ánh mắt tổn thương và phẫn nộ của cô ta dán chặt vào người bọn họ. Còn Nghiêm Túc lại đứng bên cạnh cô ta, nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên.
Tưởng Cầm mở miệng: “Thiên Ái…”
Đến bây giờ Bạch Thương Long mới để ý thấy người đằng sau lưng, anh ta quay người lại nhìn Vưu Thiên Ái, phản ứng như thể nhìn thấy một người bạn đã lâu không gặp.
“Thiên Ái? Cô cũng đến tìm Cầm sao?”
Chỉ một câu đơn giản thôi mà đã đẩy Tưởng Cầm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tưởng Cầm nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc: “Bạch Thương Long, tại sao anh không nói thật?”
Bạch Thương Long chớp mắt làm ra vẻ vô tội: “Tôi nói sai gì sao?”
Vưu Thiên Ái phải ráng lắm mới có thể kềm chế cơn tức giận đang sục sôi trong lòng mình, cô ta chỉ cúi đầu, nói với người bên cạnh mình: “Đàn anh, Chúng ta đi thôi.”
Cô ta nhanh chân đi lướt qua hai người bọn họ, lướt sượt qua vai Tưởng Cầm, cơn hận từ trước đến nay chưa từng có hằn lên trong đôi mắt cô ta. Tưởng Cầm đứng lặng người, cô không giải thích bất kỳ câu nào. Nghiêm Túc cũng không lên tiếng, anh ta lạnh nhạt lướt mắt nhìn cô và Bạch Thương Long.
Tưởng Cầm đi đến lối thoát hiểm trước mặt, Bạch Thương Long cũng nối gót theo sau, cô nhìn thẳng mặt anh ta, gương mặt không bộc lộ buồn vui, mà cũng có thể hiểu là cô dần dần trở nên khép kín, hiểu cách giấu kín cảm xúc rồi.
“Anh cố ý đúng không?” Cô hỏi.
Bạch Thương Long cười rồi nói: “Chẳng phải cắt đứt sớm thì tốt hơn sao? Nếu như không yêu nữa thì cần gì phải làm hao phí tình cảm của cô ấy.”
Cô than thở: “Nói không yêu là không yêu, anh cũng tuyệt tình thật.”
Bạch Thương Long lấy thuốc lá ra châm một điếu rồi đưa cho cô, Tưởng Cầm nhìn anh ta, cô rút ra một điếu, anh ta lập tức châm thuốc cho cô.
Cô rít sâu một hơi, lợi dụng khói thuốc để làm tê liệt thần kinh của mình. Ít nhất thì, bây giờ có thể không cần nghĩ cách đối mặt với Thiên Ái nữa.