Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 449: Chương 449: Tôi có làm gì sai sao




Giống như phối hợp với sự tức giận của Vưu Thiên Ái, làn sóng bất bình càng ngày càng cao, chị Lâm cực kỳ tức giận: “Thảo nào xu hướng gần đây cứ không bình thường, chính là do cô ấy đã hủy hoại danh tiếng của chúng ta, ai mà không biết còn nghĩ rằng tất cả những người trong bộ phận thiết kế của chúng ta đều dựa vào người khác mà được thăng chức đó.”

Hai bên đều lên tiếng phụ họa, trừng mắt nhìn Tưởng Cầm, cũng không thể phân biệt rõ ràng ở trong mắt rốt cuộc là bởi vì Vưu Thiên Ái chịu nỗi oan với sự bất công này hay là hai người đàn ông xuất sắc đều coi trọng một cô con gái nghèo túng đã từng ngồi tù.

“Làm cái gì vậy? Sao lại không đi làm, không muốn làm thì nộp đơn từ chức đi.” Trưởng bộ phận Tiêu xuất hiện ở cửa ra vào, mắt trừng lên, khó có được mà bạo phát một lần. Nghiêm Túc đứng sau lưng của anh ta, khuôn mặt lạnh lẽo.

Ngay lập tức trong phòng làm việc đã yên tĩnh trở lại.

Trưởng bộ phận Tiêu đi vào nhìn hai người kia một chút, mày nhíu lại: “Hai người đi với tôi vào phòng làm việc.”

Vưu Thiên Ái tức giận quay người lại, đi vài bước liền khó chịu khóc thút thít, lại rước được ánh mắt đồng tình của nhiều người. Nhìn vào bóng lưng gầy gò của cô ta, Tưởng Cầm không thay đổi biểu cảm mà đi theo, thậm chí còn có suy nghĩ vò đã mẽ không sợ rơi, cùng với việc để cho xung quanh chất vấn Thiên Ái không bằng cô cứ ôm lấy tội danh này vào người thì tốt hơn.

Đi đến cửa, Nghiêm Túc lại kéo cô ta lại.

Cô ta ngẩng đầu lên đối diện với đôi mày rậm đang cau lại của Nghiêm Túc, anh ta nói: “Là cô làm, chính là cô đã làm, không phải cô làm thì dù ai có hất nước bẩn cũng vô dụng thôi, cô đừng quên nếu như cô sơ suất chỗ nào thì chính là đánh vào mặt của tôi đó.”

Nói xong thì buông cô ta ra, bước vững vàng vào bộ phận thiết kế. Cho dù đám người chị Lâm có nhìn không vừa mắt cũng vẫn không dám bàn ra tán vào ở trước mặt của anh ta. Nghe nói Nghiêm Túc có chút bối cảnh, chỉ là không biết bối cảnh này mạnh tới bao nhiêu mà thôi.

Tưởng Cầm cắn môi, chậm rãi ngoáy nhìn lại, đi theo trưởng bộ phận Tiêu vào phòng làm việc.

Không thể thiếu tiếng khóc sướt mướt của Vưu Thiên Ái, các loại thề thốt, trái lại là Tưởng Cầm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Trưởng bộ phận Tiêu vuốt trán, dây thần kinh giật giật: “Chuyện này đến đây là dừng lại đi, tôi không muốn có người lợi dụng nó để làm ra âm mưu lớn, truyền đi thì cũng chỉ làm xấu mặt của bộ phận thiết kế chúng ta thôi. Về phần thi đấu… Thiên Ái à, cô vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị lại một phần thiết kế nữa đi.”

Ánh mắt của anh ta nhìn Vưu Thiên Ái là ánh mắt đồng tình cũng là bất đắc dĩ, giống như là đám người lúc nãy. Anh ta cũng cho rằng Thiên Ái mới là người chịu oan uổng, cô ta mới là vô tội, Tưởng Cầm nghĩ vậy.

Vưu Thiên Ái khóc lóc: “Cuộc thi cũng chỉ còn lại có hai ngày nữa, sao có thể làm kịp đây? Hơn nữa tại sao lại muốn cho tôi đổi, tôi có làm gì sai sao?”

Trưởng bộ phận Tiêu lườm Tưởng Cầm một chút, cố ý nói: “Quyết định này là của tổng giám đốc đưa ra, cô vẫn nên chấp nhận thì tốt hơn.”

Lúc này Tưởng Cầm đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt của anh ta, cầm phần tác phẩm dự thi thuộc về mình ở trên bàn, xé tan nát.

Trưởng bộ phận Tiêu ngây ngẩn cả người, Vưu Thiên Ái cũng quên đi thút thít, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô.

“Tôi sẽ chuẩn bị tác phẩm dự thi một lần nữa.”

Nói xong, cô đẩy cửa đi ra ngoài.

Trưởng bộ phận Tiêu không ngờ đến là Tưởng Cầm sẽ có một màn như thế, anh ta cau mày, biểu cảm rất khó hiểu.

Tổng giám đốc cũng đã giải vây giúp cho cô rồi, hành động này của cô lại muốn chứng minh cái gì đây chứ? Hơn nữa nếu như tổng giám đốc biết được, vậy có thể sẽ cho là mình ép cô hay không.

Trưởng bộ phận Tiêu suy nghĩ một chút, mình tuyệt đối không thể gánh vác chuyện này được, anh ta an ủi Vưu Thiên Ái vài câu, sau khi để cô ta rời đi thì liền nhanh chóng gọi điện thoại báo cáo cho Mộ Dung Hoành Nghị.

Sau khi Mộ Dung Hoành Nghị nghe xong, sắc mặt bình tĩnh, rốt cuộc là người phụ nữ này đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh cũng đã xác nhận sự trong sạch của cô rồi, cô lại làm như vậy là muốn gây khó xử cho mình sao.

Lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi qua cho cô.

“Đang ở đâu?” Giọng nói của anh âm trầm đến phát lạnh.

“Về nhà.” Tưởng Cầm trả lời lại một cách tóm tắt, thậm chí cũng không hề chột dạ tí nào.

Anh nhướng mày cười lạnh: “Bây giờ vẫn là thời gian làm việc, vậy mà cô lại trốn việc, muốn tôi sa thải cô đúng không?”

“Anh sẽ không!” Tưởng Cầm đã đi ra khỏi công ty, vừa đi vừa nói: “Nếu như anh đuổi việc tôi, chẳng khác nào thừa nhận mình vừa mới đưa ra phán đoán sai lầm, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng uy phong của tổng giám đốc anh.”

Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm nheo mắt lại, nghe thấy giọng điệu chắc chắn của cô, giống như là đã nhìn thấu anh vậy.

Anh rất không thích!

“Tưởng Cầm, tôi ra lệnh cho cô lập tức trở về công ty, đến phòng làm việc của tôi ngay.” Sự nghiêm khắc của anh đã cho thấy anh đang rất tức giận.

Tưởng Cầm lại cười, chậm rãi nói: “Cho tôi hai ngày, tôi muốn thiết kế ra một tác phẩm nữa, hai ngày sau tôi sẽ tùy ý anh xử lý.”

Nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn chằm chằm vào điện thoại, có chút không dám tin, là anh sai lầm rồi đó ư? Cho cô sự trong sạch, cô liền coi chính mình có quyền để làm trái lại lời của anh.

Lồng ngực của anh đang phập phồng, anh lại gọi điện thoại qua cho cô, điện thoại đã bị tắt máy.

Chết tiệt!

Mộ Dung Hoành Nghị ném điện thoại lên trên bàn, chuyển động cái ghế da, mặt hướng ra cửa sổ sát đất, gương mặt với đường cong hoàn mỹ trông rất căng thẳng.

Đúng lúc này Dương Vịnh Hy đi đến, hiếm khi nhìn thấy anh nổi giận, đầu tiên là cô ta sửng sờ, sau đó nhẹ nhàng đi tới dịu dàng hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không vui à?”

Mộ Dung Hoành Nghị không nói chuyện, môi mỏng nhếch lên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh đang bị lửa giận, cuồng loạn, điên cuồng bao trùm, duy nhất chỉ không có bóng dáng của cô ta.

Trong lòng của Dương Vịnh Hy siết chặt, nhanh chóng cúi người xuống ôm lấy anh, gương mặt chôn ở lồng ngực của anh, giống như nghe thấy tiếng tim đập của anh thì mới có cảm giác yên tâm, giọng nói hạ thấp xuống, có một loại khàn khàn không rõ ràng: “Mộ Dung, em rất sợ hãi.”

Cuối cùng Mộ Dung Hoành Nghị cũng đã bị cô ta lôi lại lực chú ý, cúi đầu xuống nhìn người phụ nữ ở trong ngực, ánh mắt cứng đờ mới dịu đi được một chút.

Đưa tay lên nhẹ nhàng xoa lưng của cô ta, lại trở về vẻ lười biếng như thường ngày: “Sao vậy?”

“Sợ anh không cần em nữa.” Cô ta nói rất nhỏ, hai tay cuộn lại chặt hơn.

Khóe môi của anh cong lên: “Đừng cả ngày cứ suy nghĩ lung tung.”

“Không!” Cô ta lắc đầu: “Em rất sợ, sợ anh yêu người khác, không muốn làm người yêu với em nữa… như vậy em sẽ điên mất.”

Anh do dự một chút, vẫn dỗ dành cô ta: “Không có đâu.”

Anh không quen dỗ dành phụ nữ, cũng không thích, nhưng mà Dương Vịnh Hy đối với anh quả thật có ý nghĩa rất khác biệt.

Dương Vịnh Hy ghé vào trong ngực của anh cắn môi không nói tiếp nữa, cho dù anh nói sẽ không, nhưng bất an trong lòng của cô ta vẫn đang từ từ khuếch tán.

Ánh mắt sợ hãi bắt đầu bị sự kiên định và hung ác nham hiểm thay thế, cô ta biết cô ta nhất định phải xua đuổi hết tất cả những người phụ nữ xuất hiện trong thế giới của cô ta và anh.

Tưởng Cầm xin nghỉ hai ngày, có nhiều tin đồn về bộ phận thiết kế bắt đầu rộ lên, chuyện ăn cắp tác phẩm vẫn bị bàn luận rất ồn ào, từ đầu đến cuối sắc mặt của trưởng bộ phận Tiêu đều trông rất khó coi, Vưu Thiên Ái thì lại trầm mặc không hề đề cập đến việc này một chữ.

Bắt đầu thời gian nghỉ trưa, người trong phòng làm việc dần dần đi hết sạch, chị Lâm đảo mắt một vòng rồi đứng dậy đi đến trước bàn của Vưu Thiên Ái, cười nói: “Thiên Ái à, tuần này có rảnh không vậy, cùng nhau đi dạo phố đi.”

Vưu Thiên Ái nâng mắt lên mỉm cười nói: “Được đó.”

Chị Lâm lại cười, giống như vô ý nói: “Hồi đầu tuần này tôi vừa mới nhìn trúng một cái váy, đáng tiếc là quá đắt, có giá trị tận mấy triệu bạc, tôi lại không có tiền để mua…”

Vưu Thiên Ái lại rủ mắt xuống: “Nếu như thích thì tôi tặng cho chị là được rồi.”

“Thật hả? Vậy thì tốt quá đi!”

Chị Lâm lại nói vài lời cảm kích, ngâm nga bài hát, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển hài lòng rời đi.

Nụ cười nở trên mặt của Vưu Thiên Ái lập tức biến mất, cây bút chì nắm ở trong tay lại “rắc” một tiếng, bị cô ta bẻ gãy.

Tối đêm thứ hai xin phép nghỉ, Tưởng Cầm nhận được điện thoại của Mộ Dung Hoành Nghị, cô nhíu chặt lông mày, không vui nói: “Đây là điện thoại trong nhà của tôi.”

Nói cách khác, cô liên lạc với anh cũng chỉ có điện thoại chuyên dụng nội bộ, nếu không thì cô sẽ có một loại cảm giác như là cuộc sống cá nhân đang bị nghiền ép.

“Cô Tưởng, tôi nhắc nhở cho cô một câu, điện thoại di động của cô tắt máy rồi.” Giọng nói của anh mang theo ý cười làm cho người ta thấy phát run.

Tưởng Cầm gãi mái tóc ngắn, vẻ mặt bực bội: “Có việc thì nói nhanh đi, tôi vẫn đang gấp lắm.”

Đầu dây bên kia là âm thanh hít thở sâu của anh, giống như đang cố gắng đè nén cái gì đó, nửa ngày sau anh mới cười nói: “Đến Ngọa Long Các đi, tôi muốn gặp cô.”

“Không có thời gian.” Cô trả lời với giọng điệu rất thoải mái.

“Tưởng Cầm, đừng để tôi nói lần thứ hai.”

Mộ Dung Hoành Nghị có chút tức giận, vậy mà anh sắp quên mất ở trong mắt của cô xuất hiện việc thỏa hiệp đã là chuyện của lúc nào rồi, Tưởng Cầm của bây giờ đã tỉnh táo đến mức quá đáng, giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Cảm giác này khiến cho toàn thân của Mộ Dung Hoành Nghị không được tự nhiên, cô nên là vật ở trong túi của anh, cô ngạt thở hay là thở dốc tất cả đều phải thay đổi theo suy nghĩ của anh.

Tưởng Cầm trầm mặc.

Cô biết lúc này Mộ Dung Hoành Nghị đã gọi điện thoại đến cho cô, đối với anh mà nói là đã kiềm chế đến mức cực hạn, nếu như cái tên này điên cuồng lên thì sẽ không để ý bất cứ cái gì cả, cô cũng không thể chạm vào bãi mìn trong thời khắc mấu chốt này.

Cắn cắn môi, cô nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, cho tôi một ngày nữa đi, ngoại trừ ngày hôm nay, lúc khác sẽ theo ý anh…”

Cô chưa nói xong, Mộ Dung Hoành Nghị lại cười lạnh thành tiếng: “Quên nói cho cô một chuyện, hai ngày nay cô xin nghỉ phép, ban giám đốc đang thương lượng xem xem có cần phải cắt giảm UT và tạo lại một thương hiệu mới cho giới trẻ hay không, tôi đang lo lắng xem có nên đồng ý hay không đây.”

“Mộ Dung Hoành Nghị, anh đã đồng ý với tôi rồi!” Mặt Tưởng Cầm đỏ lên, tay cầm điện thoại cũng dùng sức.

“Cho nên?” Anh vẫn thờ ơ giống như là một thợ săn, một giây trước đã ném mồi nhử ra rồi, chỉ đợi con mồi mắc câu thôi.

Tưởng Cầm cắn răng, giống như ở trong người đang bị thả một con quái thú đang liều mạng va chạm, vùng vẫy đến nỗi toàn thân đều đang dùng lực.

“Nửa tiếng sau tôi sẽ đến đó.”

Quăng điện thoại xuống, cô trở về phòng ném chiếc áo len ở trên người xuống, túm lấy một chiếc áo len dày và mặc vào người. Tóc đã sắp muốn chạm vai, cô cũng lười phải để ý, cứ để cho chúng mọc lên như là cỏ dại.

Đón xe đi đến Ngọa Long Các, cô đi bộ đến cửa nhà của Mộ Dung Hoành Nghị, dùng sức nhấn chuông cửa, thẳng cho đến khi bên trong truyền đến tiếng nói hơi giận: “Cô có thù với nó hả?”

Tưởng Cầm bĩu môi cười lạnh: “Dù sao thì anh cũng có tiền mà, cho dù bị tôi phá hư đi nữa thì anh cũng sẽ không đau lòng đâu.” Nói xong cô lại ấn càng hung tợn hơn.

Cửa mở ra.

Tưởng Cầm bước vào, ngửi thấy hương thơm của hoa anh thảo ở hai bên, những gì tích tụ trong ngực cũng cảm thấy thoải mái được một chút.

Cô nghĩ điều duy nhất khiến cho cô cảm thấy thoải mái khi ở đây có lẽ là hương thơm này.

Đi lên lầu, đẩy cửa phòng của Mộ Dung Hoành Nghị ra, anh đang ngồi trong phòng khách, hai chân bắt chéo lại với nhau, trong tay đang nắm chặt một ly rượu, liếc mắt dò xét cô.

Tưởng Cầm đã ở lì trong nhà hai ngày, bộ dạng trông nhợt nhạt, đầu tóc rối bời, bởi vì thức đêm cho nên vẻ mặt hơi tối tăm, chỉ mặc cái áo len và quần bò, trên chân mang theo một đôi giày bata màu vàng. Mặc dù là trông trẻ trung, nhưng mà lại không thích hợp với hẹn hò như thế này, nhìn như thế nào cũng giống như là đang xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.