Tập Lăng Vũ bật cười, cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói: “Ông ấy chính là người bị mắc vi rút viêm gan B, năm ngoái biến chứng, từ viêm gan B sang xơ gan. Trong thời gian điều trị, chịu tác dụng phụ của thuốc đã gây rối loạn chức năng miễn dịch, mới đến bước không thể cứu như ngày hôm nay.”
Trình Tương nghe vậy, bất động thanh sắc nói: “Mấy bác sĩ này đều có giấy chứng nhận, tôi không biết cậu rốt cuộc muốn nói cái gì!
Tập Lăng Vũ nhìn bà ta, nụ cười trên môi càng mở rộng: “Tôi từ chỗ bảo mẫu trong nhà nghe nói, thời gian ông ấy bệnh bà thường xuyên đích thân xuống bếp.”
Hô hấp của Trình Tương dần dần thay đổi: “Thân là vợ của ông ấy, tôi đương nhiên phải quan tâm ông ấy, chăm sóc ông ấy rồi! Mặc dù... cuối cùng cũng không thể giúp được ông ấy, nhưng tóm lại so với con trai cái gì cũng không làm là cậu thì đã tốt hơn nhiều rồi!”
Tập Lăng Vũ bật cười ra tiếng, anh ta lại ngồi trở lại ghế, khoang hai tay nhìn bà ta, ánh mắt mang theo sự dò xét, càng lúc càng thâm thúy nhìn bà ta: “Đừng khiêm tốn như vậy, bà đã giúp một việc lớn, bà không ngại vất vả mỗi ngày chạy đi khắp các tiệm thuốc khác nhau, mua về các thoại thuốc đông y, đích thân sắc thuốc cho ông ấy. Loại tinh thần này, tôi cũng sắp cảm động rồi.”
Trình Tương cũng không kìm được mà tức giận nói: “Cậu đang nghi ngờ tội hạ độc sao? Vậy cậu đi hỏi thím Vương đi, mỗi lần tôi đều sợ xảy ra sơ sót, sau khi đích thân nếm thử, mới kêu bà ta vào đưa cho Chính Hãn! Nếu như thật sự có độc, tôi còn có thể đứng ở đây sao?”
Tập Lăng Vũ cụp mắt, độ cong trên môi khiến người khác ta cảm thấy bất an: “Senecio, Hoàng Dược Tử, cây Ma Hoàng, Nhất Diệp Thu... mấy loại thuốc này nhìn bề ngoài thì không có gì, nhưng đều có tác dụng phụ với gan! Vào lúc này cho ông ấy ăn mấy thứ này, không khác gì cho ông ấy uống thuốc độc.”
Sắc mặt của Trình Tương bắt đầu tái đi, lại nghiến răng, phủ nhận: “Tôi làm sao mà biết được? Ông ấy có cảm sốt, còn phong thấp, lại không thể uống thuốc tây, tôi chỉ đành mua ít thuốc đông y về từ từ điều dưỡng cho ông ấy! Tôi đâu biết sẽ có tác hại với gan? Cậu nói như vậy, chính là đang đổ oan cho tôi!”
Tập Lăng Vũ khẽ cười: “Bà vừa rồi nói pháp luật, rất khéo, tôi cũng tin pháp luật luôn công bằng.”
Trình Tương đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt vụt qua tia sợ hãi, nhưng rất nhanh lại trấn định lại: “Có chứng cứ thì cứ đi kiện tôi đi!”
Tập Lăng Vũ vẫn điềm nhiên nhìn bà ta: “Tôi biết bà vì con trai bà, ngay cả ngồi tù cũng không sợ.”
Trình Tương lúc này cũng xé mặt nạ xuống, không tiếp tục kiêng kỵ: “Cuộc họp hội đồng quản trị sáng ngày mai, cậu chuẩn bị bị đá khỏi công ty đi!”
Anh ta gật đầu, khẽ cười: “Tập Chính Hãn năm đó vứt bỏ vợ con, gián tiếp hại chết mẹ tôi, kết cục ngày hôm nay gặp phải, cũng coi như báo ứng rồi! Tôi còn để tâm công ty làm cái gì chứ? Tôi ngược lại thấy đáng thương cho con trai bà, nếu như nó biết mẹ nó vì nó làm ra tất cả những chuyện này...”
Nhắc đến Tập Hạc Minh, phản ứng của Trình Tương cực kỳ lớn: “Cái đồ ma quỷ, không cho phép cậu tiếp cận con trai tôi! Năm đó, là mẹ cậu không có bản lĩnh, không giữ được đàn ông, cơ thể thì suy nhược, dăm ba hôm lại chạy đến bệnh viện, người đàn ông nào sẽ thích một phụ nữ trên người đầy mùi thuốc chứ? Cuối cùng chết đi, còn muốn trách người khác sao?
Tập Lăng Vũ cuối cùng cũng không lên tiếng, môi mím càng chặt.
“Người chăm sóc Chính Hãn nhiều năm như vậy là tôi! Người cùng ông ấy vượt qua khó khăn cũng là tôi! Tôi đã cho tuổi xuân tuyệt nhất của mình cho ông ấy, cho cái nhà này, còn sinh cho ông ấy một đứa con trai ưu tú như vậy! Công ty và tiền của ông ấy, theo lý nên thuộc về mẹ con chúng tôi! Cậu đã làm được cái gì, dựa vào đâu mà quay về tranh với chúng tôi chứ?”
Trình Tương híp mắt lại, nhìn anh ta nói từng câu từng chữ: “Nếu như không phải vì cậu, Hạc Minh sẽ không sớm như vậy đi ba! Tất cả chuyện này, cũng đều nên tính lên đầu cậu! Không phải tôi!”
Tập Lăng Vũ vẫn không nói một lời, môi mím chặt nhả ra, dần dần cong lên.
Trình Tương cuối cùng cũng không chịu thua, bà ta nói: “Cậu cứ kiện tôi đi, vì con trai tôi, tôi có bị sao cũng chả sao cả. Ngược lại là cậu, trước đây bị ba cậu coi như rác rưởi quét đi, sau này cũng không thay đổi được sự thật này!”
Nói xong, bà ta điên như điên dại bước ra.
Mãi đến khi cửa đóng lại, trong phòng mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Tập Lăng Vũ châm đuối thuốc, hút một hơi, chậm rãi nói: “Cậu đều nghe rõ rồi chứ?”
Phòng riêng trong văn phòng, cửa được đẩy ra, sắc mặt của Tập Hạc Minh tái nhợt từ trong bước ra.
Tập Lăng Vũ hút thuốc, nhìn cậu ta, nói: “Nói thật, tôi khá ngưỡng mộ cậu, có một người một lòng một dạ vì cậu. Không giống tôi, vĩnh viễn đều là rác rưởi.”
Anh ta mỉm cười tự giễu, đối với người từ bé đến lớn, từ được nghe nhiều nhất, sớm đã chai sạn rồi.
Trình Tương lên xe, sau đó lập tức gọi cho Trình Đông, nhưng gọi liên tiếp mấy lần cũng không ai nghe.
Bà ta tức giận đập điện thoại, lập tức khỏi động xe, trực tiếp lái đến chỗ ở của Trình Đông.
Sau khi đến, bà ta lên lầu, ấn chuông dồn dập.
Không lâu sau, cửa mở ra.
Nhiếp Vịnh Nhi quấn khăn tắm, đầu còn ướt đứng ở cửa: “Bà Tập, có chuyện gì không?”
Nhìn thấy cô ta, Trình Tương sững người, lập tức hiểu ra chuyện gì, thấp giọng mắng anh hai háo sắc vài câu, sau đó nói: “Tránh ra, tôi muốn tìm giám đốc Trình.”
Bà ta muốn bước vào, Nhiếp Vịnh Nhi lại giơ tay chặn cửa: “Xin lỗi, bà Tập, giám đốc Trình không ở nhà, anh ấy dặn tôi, không thể tùy tiện để người lạ vào.”
Trình Tương chỉ vào mình, tức giận: “Cô nhìn cho rõ! Tôi là người ngoài? Cô tránh ra cho tôi!”
Bà ta đẩy Nhiếp Vịnh Nhi ra, đi vào trong: “Anh hai!”
Đi vào trong phòng mới phát hiện, Trình Đông quả thực không có ở đây.
Nhiếp Vịnh Nhi dựa vào cửa, vô tội nói: “Tôi đã sớm nói anh ấy không có ở đây mà...”
Trình Tương quay đầu nhìn cô ta, chất vấn: “Anh ấy đi đâu rồi?”
Nhiếp Vịnh Nhi không trả lời mà hỏi ngược: “Bà cũng biết tính khí của giám đốc Trình, anh ấy đi đâu, sao có thể nói với tôi chứ?”
Trình Tương nhíu mày, anh hai háo sắc không phải giả, nhưng làm việc quả thực cẩn thận, cho nên, lời này của Nhiếp Vịnh Nhi ngược lại cũng không giả.
Bà ta nhìn Nhiếp Vịnh Nhi như đang cảnh cáo: “Đầu tiên là Tập Lăng Vũ, bây giờ lại quấn lấy anh hai tôi, đều là mẹ chồng của tôi chỉ thị sao? Cô đi nói cho bà già đó biết, bà ta bây giờ làm cái gì cũng đều không có tác dụng! Vẫn là kêu bà ta bớt bớt lại đi, mau chóng về quê của bà ta mà an hưởng tuổi già đi!”
Nói xong, bà ta đá cửa rời khỏi.
Nhiếp Vịnh Nhi đứng bên cửa liếc mắt nhìn, sau đó xoay người đi vào nhà tắm, thấy người trong bồn tắm vẫn ngủ say, bèn rời khỏi.
Cô ta gọi điện thoại, giọng nói bình tĩnh nói: “Trình Tương đi rồi... Lượng thuốc đủ để ông ta ngủ đến ngày mai...”
Cửa lớn nhà họ Tập có người gõ cửa, Trình Tương ngồi trong phòng khách, day trán, không nhẫn nại nói: “Đều chết hết cả rồi sao? Không nghe thấy có người gõ cửa sao?!”
Bảo mẫu vội vàng chạy từ nhà bếp ra, mở cửa lớn: “Bà cụ...”
Bà cụ Tập tức giận đùng đùng đẩy bảo mẫu ra, đi vào tròn, đến phòng khách nhìn Trình Tương chằm chằm, không nói hai lời giơ tay tát: “Tiện nhân này!”
Trình Tương bị đánh không kịp phòng bị, nhìn thấy bà ta thì sững sờ, sau đó, rất lâu chưa từng tức giận, lúc này triệt để bạo phát!
“Cái bà điên này vậy mà dám đánh tôi?” Bà ta giống như phát điên, bật dậy xông vào bà cụ.
Bà cụ Tập bị bà ta va phải, đầu đập vào góc bà, đau đến mức hét lên: “Aiya---”
Trình Tương nhào tới, cưỡi lên người bà cụ, giơ tay tát trái tát phải: “Tôi đánh chết cái bà điên này! Từ lúc tôi bước vào nhà các người, bà chỗ nào cũng nhìn tôi không thuận mắt... Bây giờ con trai bà chết rồi, bà còn đến tìm tôi gây phiền phức?! Nói cho bà biết, tôi nhịn bà đủ lâu rồi!!”
Bà cụ Tập muốn phản kháng, nhưng bị bà ta đè, hai tay chỉ có thể liều mạng cào vào mặt bà ta: “Là cô giết chết con trai tôi!”
“Đó là ông ta đáng chết!” Trình Tương hoàn toàn bị kích thích, điên cuồng hét lên: “Mấy năm nay, ông ta ở bên ngoài tìm bao nhiêu phụ nữ, tưởng tôi không biết sao? Tôi chẳng qua vì con trai mà nuốt cục tức này mà thôi! Ha ha--- Chết rồi thì tốt! Đây là báo ứng của ông ta!”
Bà cụ Tập tức điên, hai chân cũng liều mạng giãy giụa: “Người phụ nữ rắn rết! Cô hại chết con trai tôi, tôi bắt cô phải đền mạng!”
Trình Tương dù sao còn trẻ, cộng thêm oán hận nhiều năm, ra tay lực đạo rất nặng, giơ nắm đấm lên, đấm vào đầu của bà cụ Tập!
“Á... Tiện nhân cô... á...” Bà cụ Tập dần dần kiệt sức, chỉ có thể miễn cưỡng đánh.
Bảo mẫu lập tức chạy đến, muốn kéo hai người ra, Trình Tương ngẩng đầu hét: “Cút!”
Bảo mẫu bị dọa sợ, đứng ngây ra không dám bước tới, chỉ có thể đứng đó lo lắng, dưới tình thế khẩn cấp, bèn chạy đi gọi điện thoại.
Trình Tương vừa đánh vừa cười, oán hận nhiều năm cuối cùng cũng được xả ra: “Tôi là tiện nhân, con trai bà là cái gì hả? Vì 3 tỷ cỏn con, ngay cả tính mạng của vợ cũng không quan tâm! Bà biết sau khi vợ của ông ta chết, ông ta đã nói gì với tôi không... Ông ta nói, chết rồi cũng tốt, bộ dạng bệnh tật nhìn mà phiền! Ha ha... Loại đàn ông vừa tồi tệ vừa tuyệt tình này, đáng đời ông ta có ngày hôm nay! Muốn trách, thì trách bà không dạy ra gì!”
Bà cụ Tập sắp tức chết, một tay giơ lên cản bà ta, một tay khác cấu vào mặt của bà ta: “Tiện nhân! Đi chết đi!”
“Á---” Trình Tương ăn đau mà hét lên một tiếng, giơ tay lau, lòng bàn tay có máu dính.
Bà ta tức giận tát bà cụ Tập một cái: “Tôi chết bà cái bà điên!”
“Á! Cứu mạng...” Bà cụ Tập cơ thể sớm đã kiệt sức, sắc mặt tái nhợt lúc này cũng trở nên sưng tấy, hô hấp khó nhọc, cánh môi cực kỳ run rẩy.
Bảo mẫu quay lại nhìn thấy, còn không ngăn cản sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Lúc đó cũng không quản nhiều như thế, lao đến cản Trình Tương lại: “Bà chủ! Mau dừng tay! Cứ như thế này sẽ xảy ra án mạng đó!”
“Buông tay ra! Cái bà điên này chưa từng coi tôi là người, suốt ngày ở trước mặt chồng tôi bơm chọc, hại tôi bị đánh! Tôi hôm nay phải giết chết bà ta!”
Trong lúc giằng co, Trình Tương đã hất đổ tất cả bộ ấm chén trên bàn xuống, đập vào người bà cụ Tập.
Bà cụ Tập đã hoàn toàn kiệt sức, nằm ở đó ra sức hít thở.
Lúc này, cửa lớn đột ngột bị đẩy ra, nhìn thấy người đến, bảo mẫu thở phào một hơi, thầm vui mừng vì cậu cả có thể đến nhanh như vậy!
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, sắc mặt của Tập Lăng Vũ lập tức thay đổi, bước vài bước tới, đỡ bà cụ Tập đang hấp hối dậy: “Bà nội?”
Nghe thấy giọng nói của cháu trai, bà cụ Tập mở mắt ra, lập tức gào khóc: “Lăng Vũ! Là người phụ nữ này đã giết chết ba cháu!”
Tập Lăng Vũ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Trình Tương tàn nhẫn vô cùng.