Giọng điệu nhẹ nhàng pha chút lãnh đạm của người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí căng thẳng bên ngoài phòng mổ.
Giọng điệu rõ ràng thân thiện như vậy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự kiêu ngạo tột cùng!
Bác sĩ tức giận chỉ vào Bạch Dạ, tức đến nỗi không nói nên lời.
Nhục nhã, đây tuyệt đối là nhục nhã!
“Ninh Ninh...” Ba Trình thấy Ninh Ninh trở về, thở hắt ra. Ninh Ninh kéo tay ông, khẽ vỗ. Bạch Dạ ngang nhiên đi vào phòng mổ trước mặt bác sĩ và đám y tá.
Diệp Sâm như bị trời trồng, hai mắt trợn trừng không tin nhìn gương mặt nhỏ giống hệt anh kia.
Đầu óc linh hoạt từ trước tới giờ bỗng trống rỗng.
Hoá đá!
Bác sĩ và đám y tá thấy Bạch Dạ nghênh ngang đi vào cũng vội vàng đi theo, chẳng mấy chốc cửa phòng phẫu thuật đã khép lại.
Ngoài hành lang chỉ còn lại Diệp Sâm, Ninh Ninh và ba Trình.
Ninh Ninh chỉ thoáng liếc nhìn Diệp Sâm, khóe môi khẽ cong lên, sau đó cậu ngồi bên cạnh ba Trình, dịu dàng trấn an ông: “Ông ngoại, chắc chắn mẹ sẽ không sao đâu. Nếu ông ngoại mệt thì nghỉ ngơi một lát đi. Sau khi phẫu thuật xong cháu sẽ nói cho ngoại biết.”
“Ninh Ninh, người đàn ông kia là ai, cậu ta có thể cứu được An Nhã sao?” Ba Trình rất lo lắng.
Ninh Ninh gật đầu, cậu còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng phẫu thuật bật mở ra, một y tá bước ra nói với Ninh Ninh: Bạch Dạ nói bốn tiếng sau sẽ trả lại cho cậu bé một người mẹ khỏe mạnh, lành lặn.
Rốt cuộc Ninh Ninh và ba Trình cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng cũng giãn ra.
“Quá tốt rồi!”
“Ông ngoại, mẹ giải phẫu rất lâu mới xong. Ông ngoại về nhà trước đi, đợi sau khi mẹ tỉnh lại cháu sẽ gọi điện cho ông!” Ninh Ninh mỉm cười nói.
Ba Trình nhìn Diệp Tam Thiếu, lại nhìn Ninh Ninh, biết cháu trai mình có chuyện muốn nói với người đàn ông đó nên gật đầu, lấy chìa khóa Ninh Ninh đưa cho: “Mẹ con tỉnh dậy phải gọi điên nói cho ông ngay đấy?”
Ninh Ninh gật đầu, lúc này ba Trình mới yên tâm về nhà.
“Con... Con là con trai của Trình An Nhã?” Diệp Sâm nghe được giọng nói run rẩy của mình, gương mặt điển trai ngập tràn kinh ngạc.
Anh không nhịn được nhìn về phía phòng phẫu thuật, sau đó lại nhìn Ninh Ninh, cảm giác cả người đang lơ lửng.
Diệp Sâm nghĩ phải tìm thứ gì đó đập mạnh vào đầu để anh tỉnh táo hơn một chút.
Nếu bây giờ bạn nói cho anh ấy biết, một giây nữa sẽ tận thế, phỏng chừng Diệp Tam Thiếu cũng sẽ gật đầu xác nhận.
“Xin chào, con tên là Trình Ninh Viễn!” Ninh Ninh tao nhã giới thiệu tên của mình như một quý ông nhỏ vô cùng lịch sự, vô cùng nho nhã.
Cậu bé rất thích Diệp Sâm!
Rất thích, cực kỳ thích!
Có thể là máu mủ tình thân, cũng có thể là tính cách quá giống nhau mà kể từ sau lần trò chuyện kia Ninh Ninh đã rất thích Diệp Sâm.
Hôm nay lại thấy Diệp Sâm lo lắng cho mẹ cậu như vậy, vốn cậu đã cho anh chín điểm, lúc này cậu lại quyết định rất nhanh.
Cho anh điểm tuyệt đối.
Có thể nói ngoài Trình An Nhã ra, trong lòng cậu nhóc Diệp Sâm cũng đạt điểm tối đa.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Sâm tự lẩm bẩm.
Một Diệp Sâm tao nhã lạnh lùng từ trước tới nay nhất thời ngây ra.
Kinh ngạc, mờ mịt, căng thẳng, phức tạp…vô số tâm trạng phức tạp đan xen trong đầu anh. Diệp Sâm luống cuống tay chân, ngay cả chính anh cũng không biết có phải mình đang nằm mơ không?
Khuôn mặt tươi cười tao nhã của cậu nhóc không ngừng lắc lư trước mặt Diệp Sâm. Tim anh đập như trống bỏi, hai tay siết chặt lại, tại sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao anh có cảm giác vừa ngủ dậy đã có thêm một đứa con trai lớn như vậy rồi?
Diệp Sâm thấy mình sắp điên rồi, sốc đến độ phát điên.
Chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra bọn họ chắc chắn là ba con. Mức độ giống nhau này, nếu nói không có quan hệ máu mủ, chỉ là trùng hợp người có đầu óc tuyệt đối sẽ không tin!
Quả thật anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh nhớ rõ từ trước tới giờ anh chưa từng dính dáng đến Trình An Nhã!
Nếu anh và Trình An Nhã từng có một cuộc tình, anh sẽ không thể nào quên. Người phụ nữ kia rất đặc biệt, nhiều năm sau gặp lại nếu nói không hề có ấn tượng chỉ là tự lừa dối thôi.
“Con mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi!”
Ninh Ninh hỏi gì đáp nấy, để Diệp Sâm có thời gian nhớ kỹ lại.
Bảy tuổi, bảy năm trước, anh còn đang du học ở Mỹ. Anh ở nước ngoài, toàn gặp người đẹp ngoại quốc, quả thật anh cũng có trở về thành phố A để tảo mộ mẹ. Thời gian đó, mỗi ngày tâm trạng của anh đều hụt hẫng đến cực điểm, trong lòng ngập tràn thù hận.
Làm gì có khả năng đi trêu chọc ong bướm?
Dù Diệp Sâm có suy nghĩ nát óc anh cũng không nghĩ ra được tại sao hạt giống của anh lại lọt ra ngoài?
Là trùng hợp sao?
Đệt!
Ngay cả anh cũng không tin lý do vớ vẩn này.
Trong nháy mắt, anh nhớ tới lần đầu tiên gặp Trình An Nhã, người phụ nữ nhìn thấy anh như chuột gặp mèo, co giò bỏ chạy, tại sao chứ?
Nếu bọn họ không quen từ trước tại sao cô phải trốn?
Anh nhớ rất rõ, Trình An Nhã lúc đó, trong đôi mắt to tròn long lanh ngập tràn sợ hãi.
Anh tự nhận bản thân mình đẹp trai hơn người, nhưng cũng đâu phải là kiểu quái thai, tại sao cô lại sợ hãi, trốn tránh anh?
Trừ khi cô đã biết anh từ trước rồi!
Chả trách, có mấy lần cô thất thần nhìn anh. Cũng có mấy lần khi cô phát hiện anh đang nhìn cô, lập tức hoang mang tột độ như thể sợ anh phát hiện được bí mật gì.
Lẽ nào bọn họ đúng là người quen cũ.
Đứa bé trước mắt này đúng là con trai của anh sao?
Chết tiệt, rốt cuộc người phụ nữ kia đang che giấu anh điều gì?
“Ba con là ai?” Diệp Sâm hỏi.
“Có người nói mẹ con chưa kết hôn mà đã có con. Con là đứa con hoang, còn về ba con sao?” Ninh Ninh bày ra vẻ mặt mê hoặc lòng người: “Không rõ!”
Hơi thở Diệp Sâm nghẹn lại, cảm giác tim như bị tảng đá lớn đè lại, thở không nổi.
Cậu bé nói rất hờ hững, nhưng anh lại thấy áp lực nặng nề.
“Con là con trai của chú!” Gần như khẳng định.
Tuy Diệp Sâm không thông minh quá mức như Ninh Ninh, nhưng cũng cao hơn người bình thường gấp mấy lần. Bởi việc này có quá nhiều chỗ đáng ngờ.
Cuộc điện thoại hôm đó, cậu bé cố tình gây hiểu lầm.
Trình An Nhã xảy ra chuyện. Lẽ nào Trình An Nhã không có bạn bè nào khác sao? Tại sao đứa bé này lại gọi ngay cho anh, bảo anh đến ổn định cục diện.
Trình An Nhã cùng lắm cũng chỉ là thư ký của anh, không thân không thích tại sao cậu bé lại gọi điện cho anh?
Ninh Ninh mỉm cười: “Lẽ nào chú không biết mình có con trai hay không à?”
Ninh Ninh biết rõ anh từng bị đụng xe, quên mất một khoảng trí nhớ nhưng lại cố ý nói như vậy. Con nói này ba à, tại sao ba mất trí lại chỉ quên mỗi mẹ thôi?
Nhân phẩm này!
Tuyệt!
Diệp Sâm bị cậu chặn họng không nói được câu nào. Quả thật anh không nhớ, nhưng khuôn mặt này quá giống anh!
“Con có rảnh không?” Diệp sâm đột nhiên hỏi.
Ninh Ninh nhíu mày dường như rất rảnh. Nhưng anh muốn làm gì? Cậu bé phát hiện, thật ra suy nghĩ của người ba này rất khó đoán.
“Chúng ta đi làm giám định ba con!” Diệp Sâm ngạo nghễ nói. Chuyện này không làm rõ anh không cam lòng. Dù sao cũng đang ở bệnh viện, nói trùng hợp giống nhau đúng là nhảm nhí, anh không tin.
Nhưng nếu nói bọn họ là ba con, anh lại hoàn toàn không nhớ gì về Trình An Nhã.
Vậy thì được, cứ để khoa học chứng minh mọi việc. Bởi đây là bằng chứng xác thực nhất.
Ninh Ninh im lặng, ba, ba đúng là phái hành động!