Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

Chương 110: Chương 110




“Nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng làm. Mấy tuần trước tao đã gặp đứa bé kia!” Ông Diệp hừ lạnh, khi đó, ông ta cho rằng chỉ là trùng hợp, bây giờ....

“Mày đổi thư ký, tao đề nghị để Vân Nhược Hi làm. Con bé có năng lực, có thể ở bên cạnh chăm sóc mày, mà mày lại từ chối, đưa người phụ nữ kia vào MBS…bởi vì cô ta là mẹ của đứa bé này..” Ông Diệp lạnh lùng chỉ Trình An Nhã trong bức ảnh, cố nén giọng nói run rẩy: “Rốt cuộc cô ta là ai?”

Diệp Sâm vừa muốn trả lời thì điện thoại bỗng vang lên, cắt ngang bầu không khí giữa hai ba con.

“Anh nói gì?” Diệp Sâm hoàn toàn thay đổi sắc mặt, cúp máy, nhanh chóng đi ra ngoài.

“Diệp Sâm, mày đứng lại, mày đi đâu?” Ông cụ Diệp gào lên.

Diệp Sâm quay đầu lại, toàn thân toát lên sát khí tiêu điều: “Tốt nhất ông nên cầu nguyện cho Diệp Vũ Đường lớn mạng!”

Bãi đậu xe nào đó ở khu Đông Lâm.

Ninh Ninh mở máy tính lên xâm nhập vào hệ thống theo dõi của cả tòa nhà, tắt hệ thống camera!

Bạch Dạ không khỏi thán phục thao tác điêu luyện của cậu. Sở Lỵ và Hắc J cũng là những thiên tài máy tính, nhưng họ không có thiên phú như vậy mà bọn họ được đào tạo trong trại huấn luyện đặc công.

Còn Ninh Ninh, rất rõ ràng là thiên phú.

Chiếc máy tính lạnh lẽo trên tay cậu dường như được rót thêm sự sống, tuy không bước chân ra khỏi cửa nhưng vẫn có thể làm được những gì cậu muốn.

“Tôi hỏi này, cậu phát hiện ra mình có thiên phú đối với máy tính từ khi nào vậy?” Bạch Dạ không nhịn được tò mò hỏi.

“Năm tuổi!” Ninh Ninh nói, cậu nhóc nghiêng đầu mỉm cười, chớp mắt đáng yêu nói: “Bộ máy tính đầu tiên của tôi là do tôi lắp đấy. Lúc đó mẹ tôi vừa phải đi học vừa phải nuôi tôi, cuộc sống rất thiếu thốn, tôi chạy tới chợ máy tính thu gom vật liệu, tự mình lắp bộ máy tính đầu tiên, linh kiện tôi tự lắp còn tốt hơn ở chợ máy tính gấp mấy trăm lần.”

“Giỏi!” Bạch Dạ cười khen, bỗng chốc ánh mắt anh ta lóe lên: “Đến rồi!”

Hai chiếc xe chạy vào bãi đậu xe, vừa dừng lại, Diệp Vũ Đường đã bị ném ra ngoài, người đàn ông kêu gào thảm thiết, vừa che cái đầu đã bị thương vừa hét lên: “Các người là ai? Muốn làm gì?”

“Các người có biết tôi là ai không? Tôi là cậu hai của MBS, sau này sẽ là tổng giám đốc của MBS. Nếu các người dám đụng đến tôi, nhà họ Diệp sẽ không tha cho các người!”

Sáu người đàn ông bước xuống xe, nhất thời cả bãi đậu xe tràn ngập hơi lạnh.

Đồ đen, trang phục chiến đấu, mạnh mẽ, khí sát tiêu điều.

Mỗi hành động của bọn họ khiến cả bãi đậu xe bị bao trùm toàn bởi khí thế đen tối.

Diệp Vũ Đường hoảng sợ lùi về sau, anh ta bị dọa đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, ánh mắt khủng hoảng.

Tuy sáu người kia không nói lời nào nhưng lại khiến anh ta sợ vỡ mật.

Khí sát bức người này không phải giả vờ, cũng không thể tu luyện trong một sớm một chiều.

Mà là được tôi luyện qua vô số cuộc chiến chết chóc.

Nhân vật xã hội đen bình thường không thể so sánh được.

Rõ ràng Diệp Vũ Đường chỉ là một con hổ giấy. Ngày thường anh ta chỉ biết ăn chơi mua vui, vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung, thường xuyên đặt chân đến những nơi phi pháp, cũng từng đi đến chợ đen, từng thấy người của giới hắc đạo.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta gặp người có sát khi mạnh đến vậy

Ác liệt, bức người.

“Xin các người tha cho tôi, các người muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho các người. Đừng giết tôi, đừng giết tôi...” Diệp Vũ Đường liên tục lăn lộn, ôm bắp đùi một người đàn ông khóc lóc cầu xin.

Vốn dĩ anh ta đang say sưa trong quán bar, chờ Nguyễn Thúy Ngọc báo tin vui cho mình, ai biết được sáu gã đàn ông to con bất ngờ xông vào, trói anh ta lại đây.

Dọc theo đường đi, anh ta sợ đến hồn vía lên mây.

Tiếng kêu gào vừa rồi chỉ để dọa bọn họ, ai ngờ chẳng có tác dụng gì.

Diệp Vũ Đường run như cầy sấy.

Người bình thường đối mặt với một người đàn ông mặc đồ đen lạnh như băng như vậy đều sẽ cảm thấy trái tim như vọt ra ngoài, cực kỳ hoảng sợ, chứ đừng nói chi anh ta trong một lúc lại phải đối mặt với số người đàn ông như vậy, sát khí mạnh đến nỗi anh ta không dám lơ là.

“Cầu xin các người tha cho tôi, tha cho tôi...”

Anh ta không biết mình đã chọc ai, Diệp Vũ Đường nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, ở thành phó A này ai có gan dám trói anh ta.

Ngày thường anh ta quen làm việc xấu, cũng có tiếng trong giới, đương nhiên là tiếng xấu, nhiều người trong giới ngầm nếu nhường được thì nhường, tất cả chỉ vì nể mặt nhà họ Diệp nhưng vì như vậy mà lòng tự mãn của Diệp Vũ Đường tăng lên vùn vụt.

Diệp Vũ Đường cho rằng với địa vị của nhà họ Diệp ở thành phố A, có thể một tay che trời, muốn làm gì cũng được. Đây điển hình là con ông cháu cha, ngu dốt, nhát gan, chỉ biết dựa vào thế lực gia đình.

“Sao người này nhát gan thế nhỉ?” Bạch Dạ xem thường, gương mặt lạnh lùng lóe lên vẻ chán ghét, ra tay với kiểu người này đúng là sỉ nhục anh ta.

Chặc chặc, đẳng cấp này kém bỏ xừ!

Làm bia đỡ đạn anh ta còn chê, nếu một phát bắn chết Diệp Vũ Đường chắc chắn sẽ hạ thấp phong cách của anh ta.

Ninh Ninh nghiêng đầu, nhếch khóe môi, tắt máy tính, xuống xe. Cậu sẽ lần lượt đòi lại sự khuất nhục của ba, nỗi đau của mẹ. Kịch hay mới bắt đầu, cậu không khiến anh ta nổi điên thì cậu không xứng là con trai của bọn họ.

Ba cậu kiêng dè anh ta nhưng cậu thì không!

Bạch Dạ mỉm cười theo cậu xuống xe, may là bãi đậu xe này ít người, bọn họ cũng đóng toàn bộ bãi đậu xe, chơi cho đã!

“Này, Diệp nhị thiếu, nhận ra tôi không?” Ninh Ninh mỉm cười chào hỏi, chậm rãi đến gần Diệp Vũ Đường. Cậu bé cười tao nhã cỡ nào, hệt như cô dâu mười tám tuổi gặp mặt mẹ chồng, thêm vào đó là khuôn mặt trẻ con non nớt cảnh tượng này vô cùng đáng yêu.

Diệp Vũ Đường trợn tròn mắt, là cậu?

Thằng nhóc lớn mạng kia đến trả thù?

“Mày...” Diệp Vũ Đường chỉ vào Ninh Ninh, ngón tay run rẩy, lăn trên đất hai vòng, co giò muốn bỏ chạy.

Ninh Ninh hơi nghiêng đầu, hai người mặc áo đen lập tức chặn trước mặt anh ta, Diệp Vũ Đường đụng phải bả vai cứng rắn của người áo đen, bật trở lại, ngã mạnh xuống đất, xấu hổ bò về phía trước.

Những người áo đen còn lại nhanh chóng di chuyển, tạo thành một vòng tròn.

“Diệp nhị thiếu, súng đạn không có mắt, ông chớ lộn xộn!” Ninh Ninh rút khẩu súng lục bỏ túi giấu bên hông Bạch Dạ cười đáng yêu: “Tôi không biết bắn, và tôi cũng chưa từng chạm vào súng. Lỡ tay bóp cò thì không hay lắm.”

Nòng súng đen ngòm nhắm ngay Diệp Vũ Đường!

Bạch Dạ im lặng, ý định ban đầu của anh ta không phải vậy, bất đắc dĩ, khí thế không bằng người, quên đi, đứa nhỏ Ninh Ninh này sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc thế giới này, huấn luyện sớm cũng tốt.

Diệp Vũ Đường sợ tới mức không dám nhúc nhích nữa, luống cuống tay chân, “Đừng giết tôi, đừng giết tôi... Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi…”

“Rác rưởi!” Bạch Dạ khinh thường phun ra hai chữ, nếu không phải là Diệp Vũ Đường, chỉ sợ Ninh Ninh đã bắn chết anh ta rồi bỏ đi, sao còn đứng đây nhiều lời với anh ta nữa? Người đàn ông này là rác rưởi, nên cầu xin lòng thương xót trước.

Một người đàn ông lớn như vậy lại khóc lóc cầu xin một đứa bé mà không biết mất mặt sao?

“Hạng người này sống trên đời chỉ làm mất mắt đàn ông!” Bạch Dạ lạnh lùng nói, tựa hồ nhìn anh ta thêm một cái cũng thấy bẩn mắt. Anh ta khoanh tay trước ngực đứng sang một bên xem kịch.

“Tôi đồng ý, ông ta không nên sống!” Ninh Ninh nói xong, ném lại khẩu súng lục vào tay Bạch Dạ, anh ta tiến lên vài bước, nghiêng đầu bảo người mặc đồ đen tránh ra, Diệp Vũ Đường sợ đến nỗi bủn rủn tay chân, liên tục lùi về sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.