Cú đánh khiến xương gò má của Diệp Vũ Đường gần như nát ra, anh ta đau đớn bụm mặt lăn lộn trên đất, hai mắt nổ đom đóm, khóc rống lên...
“Giết anh?” Diệp Sâm gần như rít qua kẽ răng: “Anh không đủ tư cách!”
Diệp Sâm đứng lên, nở nụ cười lạnh thấu xương, rút khẩu súng bên hông ra bắn hai phát vào chỗ xương bị gãy của Diệp Vũ Đường.
Đây là súng lục giảm thanh, không có tiếng động, chỉ có tiếng đạn bay vào không khí, máu bắn tung tóe, Diệp Vũ Đường đau đớn gầm lên...
Tiếng gầm đứt quãng và tuyệt vọng.
Ninh Ninh khẽ cắn môi không hiểu ba cậu đang làm gì?
Chỗ xương này là do cậu kêu người đánh gãy, ba cậu bắn thêm hai phát nữa chỉ khiến Diệp Vũ Đường đau hơn mà thôi, điều đó không cần thiết. Nếu bắn vào chỗ khác, cũng có thể khiến anh ta đau đến chết đi sống lại, không cần bắn gãy xương anh ta lần nữa.
Bạch Dạ cũng ngạc nhiên hỏi Ninh Ninh: “Ba cậu muốn làm gì?”
Ninh Ninh lắc đầu, chớp mắt đáng yêu, cười rạng rỡ nói: “Ý của ba tôi hình như là…”
Cậu bối rối chau mày, cố gắng tìm một từ thích hợp để miêu tả sự biến thái lạnh lẽo này: “Ừm, kỳ lạ thật!”
Diệp Sâm cất súng, mỉm cười quay đầu lại, gương mặt vẫn lạnh lùng tao nhã trong tiếng khóc lóc vật vã của Diệp Vũ Đường: “Bạch Dạ, có thể giúp tôi một việc không?”
Bạch Dạ thấy mình đã lỡ chân bước lên thuyền giặc. Anh ta có thể từ chối trong trường hợp này sao?
“Mời nói!” Bạch Dạ bước tới nói, Ninh Ninh cũng đi theo.
Diệp Sâm liếc mắt nhìn Diệp Vũ Đường nói: “Anh xem, anh hai của tôi bị người ta bẻ gãy xương, lại bị bắn hai phát, nghe nói anh là bác sĩ thiên tài, có thể phiền anh dạy tôi cách lấy đạn ra và nối xương lại không?”
Khóe mắt Bạch Dạ giật dữ dội, ngay cả sáu người áo đen từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt vô cảm cũng đưa mắt nhìn nhau.
Việc này đúng là kỳ lạ!
Hai ba con nhà này bắt tay với nhau đùa chết người ta. Sau đó, người nhỏ thì đứng bên cạnh cười hóng chuyện, còn người lớn thì rất lịch sự xin bác sĩ cứu người.
Cảnh tượng này không phải là khác lạ bình thường.
Ninh Ninh che miệng cười, ba, quả nhiên tâm lý của ba rất vặn vẹo. Cậu đã bắt đầu mặc niệm cho mẹ mình rồi.
Mẹ của cậu cũng là một người có bụng dạ đen tối khó dò, nhưng ba cậu hình như đã đạt tới đỉnh của chóp rồi!
Mẹ cậu đúng là không cùng đẳng cấp với ba cậu!
“Dạy anh?” Bạch Dạ lặp lại, hơi nhướng mày, Diệp Sâm nói là dạy anh, chứ không phải mời anh ta đích thân đến xử lý! Chà, rất tốt, rất lợi hại! Bạch Dạ rất lễ phép cúi đầu, cười hờ hững: “Tôi rất vui vì Diệp Tam thiếu mà phục vụ!”
“Nhưng mà không có dao giải phẫu, cũng không có kìm!” Ninh Ninh đặt ngón trỏ lên môi, đáng yêu nói, sau đó khó xử nhìn Diệp nhị thiếu: “Không có thuốc mê, sẽ đau lắm đấy!”
Ba, đúng là ngầu vãi chưởng!
Kế hoạch ban đầu của cậu là muốn gây ra vụ đụng xe giả, dọa Diệp nhị thiếu sống dở chết dở rồi bẻ gãy chân anh ta, sau đó sẽ chơi trò quay cò Nga với anh ta. Đương nhiên, chắc chắn là súng không có đạn. Nhưng cậu sẽ khiến anh ta nghĩ là trong súng có đạn, hù dọa anh ta một lần nữa, cuối cùng sẽ xem anh ta là bia ngắm bắn hai phát.
Chơi như vậy, Diệp Vũ Đường không chết cũng còn nửa cái mạng, sợ là cú sốc này sẽ khiến anh ta nhớ suốt đời.
Để sau này mỗi khi thấy mặt cậu anh ta sẽ đi đường vòng.
Nhưng không ngờ ba cậu lại càng tuyệt hơn, chẳng những bắn anh ta hai phát mà còn bảo Bạch Dạ ra tay dạy cách lấy đạn ra. Ha ha, sợ là Diệp nhị thiếu sẽ suốt đời không quên trải nghiệm này!
Dù không chết nhưng phỏng chừng cũng điên mất thôi!
Đây đúng là thủ đoạn ép chết người.
Ba à, ba ngầu! Cục cưng bái phục ba rồi!
Cậu chơi mạnh bạo, còn ba cậu lại chơi nham hiểm.
Như vậy cũng tốt, nỗi đau trên bàn mổ của mẹ đã trả lại cho Diệp nhị thiếu gấp trăm lần rồi.
“Dao mỗ à?” Bạch Dạ hấp háy mắt, rút từ bên hông ra một cây dao giải phẫu nhỏ: “Là người kinh doanh súng đạn, lúc nào trên người cũng mang theo súng, để phòng thân. Là một bác sĩ, đương nhiên sẽ mang theo dao phẫu thuật bên người, cũng để đề phòng những chuyện bất ngờ.”
Ninh Ninh, Diệp Sâm im lặng. Rõ ràng là anh ta cố ý làm vậy. Anh xem ngoài đường có bác sĩ nào mang theo dao giải phẫu bên người đâu?
Bạch Diệp cười, huơ con dao mổ trong tay, rồi đút tay vào trong quần áo, khi rút tay ra, trong tay đã có một hàng dao giải phẫu, không thiếu cái nào.
Hai ba con lại im lặng!
Bạch Dạ cười hơ hơ giải thích: “Trước đây trong trại huấn luyện đặc công có một lần chúng tôi làm nhiệm vụ mô phỏng, vào rừng rậm Châu Phi tác chiến với một nhóm sát thủ. Trong bốn tiếng phải phá vòng vây. Tôi cùng tổ với Jason, anh ấy bất cẩn bị bắn bốn phát. Anh có biết tôi đã lấy cái gì để giải phẫu cho anh ta không? Là dao quân dụng đó…việc này khiến Jason sợ đến mức mỗi lần thấy tôi là anh ta lại đi đường vòng trong hơn nửa tháng. Từ đó, anh ta yêu cầu tôi dù đi đâu cũng phải đem dụng của giải phẫu theo. Cũng chính vì vậy, năm ngoái Sở Ly mới có thể sống sót!”
Thật ra Bạch Dạ là bác sĩ riêng của bọn họ. Mấy năm mới ra đời, bọn họ chỉ là đám nhãi nhép, họ giao dịch và đàm phán dưới sự giám sát của một nhóm ông trùm vũ khí và trùm ma túy quốc tế, đôi khi gặp xui xẻo ăn vài viên đạn là chuyện bình thường.
Một khi xảy ra chuyện, tất cả các bệnh viện lớn đều phải phong tỏa tìm kiếm, nhất định không thể đến bệnh viện lớn, điều kiện của các phòng khám tư nhân lại không tốt, bởi vì một khi đàm phán chiếm địa bàn, Bạch Dạ nhất định phải ở gần đây.
Sẵn sàng cứu người bất cứ lúc nào, cảnh hỗn loạn và chém giết trong những năm đầu đời khiến anh ta hình thành thói quen luôn mang theo dao phẫu thuật bên người.
Bây giờ bọn họ đã đứng trên đỉnh thế giới, những người khác đều mơ ước được đến gần, đương nhiên Bạch Dạ cũng không cần cứu người bất kỳ lúc nào nữa. Nhưng thói quen nhiều năm khó mà bỏ được.
Cũng nhờ vậy mà năm ngoái mới có thể cứu được Sở Ly.
Diệp Vũ Đường một lần nữa sợ đến hồn vía lên mây. Anh ta muốn chết ngay lập tức, tại sao không để cho anh ta chết quách cho xong?
Kỹ thuật của Ninh Ninh và Diệp Sâm vô cùng tốt, khiến anh ta đau như dao cắt nhưng lại vô cùng tỉnh táo cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Dạ dạy Diệp Sâm làm cách nào lấy đạn ra, âm thanh kia khiến người anh ta sởn cả tóc gáy.
Mồ hôi và máu chảy khắp mặt đất, cả đời Diệp nhị thiếu chưa bao giờ chật vật hay sợ hãi như vậy...
“Đừng mà... Cứu mạng với...”
“Ồn quá!” Ninh Ninh cười tủm tỉm ngồi xổm trước mặt Diệp Vũ Đường, rất ôn hòa nói: “Diệp nhị thiếu, Diệp tam thiếu là rất muốn cứu ông, ông hô cứu mạng làm gì, ông phải cảm ơn chú ấy!”
“Không muốn nó cứu, đưa tôi đi bệnh viện, đưa tôi đi bệnh viện...” Diệp Vũ Đường đưa tay muốn chụp tay Ninh Ninh, hoảng sợ cầu cứu.
Ninh Ninh nghĩ thầm, Diệp Vũ Đường này là sợ đến nỗi bụng đói ăn quàng, hay là ngây thơ quá mức?
Đưa anh ta đi bệnh viện ư?
Đó là việc sau khi phẫu thuật xong!
Nhất định phải phế bỏ hai chân của anh ta trước đã!
“Thật ra tôi cũng rất có hứng thú với phẫu thuật, Bạch Dạ, anh dạy tôi được không?” Ninh Ninh mím môi cười, rút một con dao phẫu thuật nhỏ huơ huơ trước mặt, cười đáng yêu nói.
Diệp Sâm lạnh lẽo liếc nhìn: “Không được!”
“Tại sao không được?”
“Con còn quá nhỏ!”
“Vậy thì sao?”
“Những chuyện tanh tưởi như vậy, không thích hợp với con!”
Diệp Sâm không muốn cậu bị nhiễm những thứ xấu xa này, nhưng anh không biết sự xấu xa của con trai được di truyền từ anh hơn nữa còn là theo xu thế măng mọc quá tre.