Ninh Ninh sờ đầu, cười lúng túng, rất muốn lấp liếm cho qua. Chậc chậc, tư duy của ba cậu đáng gờm thật, nhanh như vậy đã nối hai chuyện với nhau rồi?
Cậu còn muốn kéo dài thêm mấy ngày, đợi sau khi mẹ cậu tỉnh lại cậu sẽ thừa nhận. Nếu cậu không nói, không nhận cũng được, giữ mối liên lạc qua mạng như vậy cũng tốt.
Đáng tiếc...
Haiz...
Lúc ở bệnh viện, cậu đã nói không biết bọn họ có phải là ba con không? Bây giờ thì hay rồi, lúc trên mạng mình còn gọi ba rất thân thiết nữa đấy.
Đây chẳng khác nào đào hố tự chôn mình, cảm giác này, ừ…thật là hỏng bét!
“Nói, có phải không?” Diệp Sâm gằn giọng, sắc mặt kích động, giơ tay hốt hết suất ăn gia đình và Co ca về phía mình: “Không nói không cho ăn!”
Ninh Ninh cạn lời!
o(╯□╰)o!
Ba, ba buồn cười quá đi!
Không nói không cho ăn?
Ba có thấy hành động này ngây thơ lắm không? Ba à, rốt cuộc sao ba lại giống hệt trẻ nít thế kia?
Chuyện này khiến Ninh Ninh nhớ lại lúc ở nhà trẻ Luân Đôn, hai đứa bé đánh nhau. Đứa đứa khác cầm que kem vẫy cờ cổ vũ, lúc đó nó hô ai thắng thì ăn, không thắng thì không cho ăn!
Hành động này của ba cậu, chẳng khác gì hành động của mấy đứa bé trong nhà trẻ kia…
Cậu đoán, có lẽ do ba quá kích động mất bình tĩnh, cậu nên thông cảm mới đúng.
Ừ, không thể cười!
Làm vậy là không có đạo đức.
Dường như Diệp Sâm cũng thấy hành động của mình đúng là không giống với phong cách thường ngày của Diệp thiếu gia, vì vậy anh bình tĩnh ho khan hai tiếng, bình tĩnh buông tay đang cầm suất ăn gia đình ra.
Ninh Ninh nhíu mày, ặc... Đây là cho cậu ăn?
Cậu nhóc vươn tay, lấy ra một miếng chân gà, nhìn Diệp tam thiếu, tự hỏi ba có giật lấy đùi gà không cho cậu ăn không?
Sắc mặt Diệp Sâm phiếm hồng, không biết là lúng túng hay xấu hổ. Anh quay đầu lại thấy hai nhân viên mê trai đang ngây ngốc nhìn ba con bọn họ, cực kỳ hối hận. Anh không nên dẫn con đến chỗ này mới phải.
“Rốt cuộc có phải không?” Diệp Sâm hỏi, lần này anh bình tĩnh hơn nhiều. Tiếc đứt ruột vì hành vi vừa rồi, chỉ mong Ninh Ninh mất trí nhớ, quên đi cảnh tượng vừa rồi.
Anh còn muốn để lại hình tượng anh minh oai nghiêm trong lòng con trai đấy!
“Không phải chú đã biết rồi sao?” Ninh Ninh ngoác miệng ra, cắn đùi gà, uống co ca.
“Chú muốn nghe chính miệng con thừa nhận!” Diệp Sâm kiên trì.
Đúng là cố chấp.
“Hình như nick Trời đất bao la mẹ là lớn nhất là của con!”
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Diệp Sâm vẫn thấy cảm giác sung sướng trào dâng, anh nhào tới ôm Ninh Ninh vào lòng, dùng hành động trực tiếp nhất biểu đạt tâm trạng hưng phấn của mình. Ninh Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị, đùi gà đang cầm trong tay run lên, suýt chút nữa đã rớt xuống đất.
Ặc…Ba, ba đừng kích động!
Bình tĩnh đi, bĩnh tĩnh đi!
Diệp Sâm ôm chặt Ninh Ninh vào lòng, tất cả cảm giác kích động, biết ơn dâng trào, quả thật là mừng như điên…
Khuôn mặt luôn u ám và lạnh lùng của anh tràn ngập sự vui mừng...
Niềm vui reo hò trong lòng, tay Diệp Sâm hơi run run…
Anh đã sớm nhận định đây là con trai của mình, nhưng chưa được xác nhận thì trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Lỡ như trùng hợp thật thì sao? Anh sẽ cực kỳ thất vọng, thái độ của Diệp Sâm đối với tình cảm gia đình đều thận trọng hơn bất kỳ ai.
Anh dè dặt, không dám thể hiện tình cảm của mình, bởi vì anh sợ hết lần này đến lần khác nó sẽ bỏ anh mà đi. Cảm giác đó đáng sợ cỡ nào.
Nhưng lần này, kể từ khi gặp Ninh Ninh trong bệnh viện, anh đã có ý nghĩ đây là con trai của anh, bất luận thế nào cậu bé cũng sẽ không bao giờ rời xa anh, sẽ mãi mãi thuộc về anh.
Anh ước ao đây là con trai anh!
Anh cầu nguyện Chúa sẽ ban cho anh một phần mười lòng thương xót đã ban cho người khác.
Bao nhiêu năm sống làm bạn với bóng tối và thù hận, dù sao cũng phải ban cho anh một chút ấm áp mới công bằng đúng không?
Trước khi có được sự xác nhận của Trình An Nhã, Diệp Sâm đã cầu nguyện, đây là lần đầu tiên một người không tin chúa như anh cầu xin sự ban ơn của họ.
Anh biết như vậy rất ngu, nhưng hết cách rồi, khi niềm hy vọng của con người đang đối mặt với sự sụp đổ, thì Chúa là niềm hy vọng duy nhất của chúng ta.
Ai cũng vậy.
Mặc kệ bạn yếu đuối, hay mạnh mẽ.
Được sự xác nhận của Ninh Ninh tương đương với sự xác nhận của Trình An Nhã.
Đứa trẻ này là một thiên tài, kiểm soát hầu hết các giao dịch nội gián mạng trên toàn cầu. Làm việc tàn nhẫn, dứt khoát. Đứa trẻ như vậy không thể vô duyên vô cớ gọi anh là ba trên mạng như vậy được.
Số lần bọn họ tán gẫu không nhiều, nhưng Diệp Sâm vẫn có thể phân biệt tốt xấu được.
Anh cũng cảm nhận được, con trai cũng rất thích anh.
Quá tốt rồi!
Thật sự quá tốt rồi!
Niềm vui sướng, hạnh phúc đến quá đột ngột khiến người khác trở tay không kịp, nơi mềm mại nhất trong tim đột nhiên bị người khác gõ mạnh vào hết lần này đến lần khác.
Hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi, như một chú chim bồ câu trắng bay qua, để lại hương thơm khắp nơi, đó là hương thơm của sự thân thuộc và hy vọng.
Hạnh phúc, quá nhiều, sẽ làm vỡ tung lớp màng mỏng trong tim, điên cuồng thét gào.
Diệp Sâm cảm thấy tất cả vinh hoa cùng may mắn trong đời cộng lại cũng không nhiều bằng niềm hạnh phúc mà thân thể mềm mại trong lòng này mang lại cho mình.
Đây gọi là tình cảm ruột thịt sao?
Khiến anh không khỏi yêu thương, chiều chuộng.
“Chú bóp con đau quá!” Ninh Ninh vỗ vai anh, bộ ngực phập phồng dữ dội của Diệp tam thiếu nói cho cậu biết anh đang rất vui sướng.
Nhưng, sung sướng là một chuyện, đau đớn lại là chuyện khác.
Cơ thể cậu nhỏ như vậy sao có thể chịu được sự giày vò của ba cậu chứ. Cậu cũng không muốn bị người khác bẻ thành hai khúc.
Hai người phục vụ đứng cách đó không xa, cứ nhìn chằm chằm hai ba con bọn họ.
Nhìn họ ôm nhau, hai mắt cô ta ngập tràn hình trái tim. Đáng yêu quá đi. Ba con yêu thương nhau. Đáng yêu quá, đáng yêu quá…Thế là trong đâu cô ta không ngừng hiện lên những suy nghĩ đen tối.
Sau đó thấy Diệp Sâm có thể ôm một đứa trẻ đang yêu như vậy, thậm chí cô còn không sờ được. Cô gái nhỏ siết chặt tay, tức giận nguyền rủa…
Một đứa bé đáng yêu cỡ nào!
Đáng thương cho Diệp Sâm, ăn một bữa KFC mà bị người khác khinh bỉ N lần!
“Xin lỗi, xin lỗi...” Diệp Sâm vội vàng buông Ninh Ninh ra, hốc mắt đỏ bừng vì kích động nói: “Đau không?”
Ninh Ninh lắc đầu, nhìn ba chăm chăm, tạm thời gác đùi gà thơm phức qua một bên: “Chú vui thật sao?”
“Con không vui sao?” Diệp Sâm sốt sắng hỏi. Anh sợ cậu nhóc không hài lòng anh.
Hình tượng, hình tượng rất quan trọng.
“Vui chứ!” Ninh Ninh híp mắt thành trăng lưỡi liềm, gật đầu thật mạnh. Cậu rất vui, vui không tả xiết.
Tâm trạng đang căng thẳng của Diệp Sâm đột nhiên được thả lỏng. Anh cười toe toét như một cậu bé mới lớn. Ninh Ninh vừa cảm động lại vừa đau lòng. Tuy cậu không điều tra quá khứ của ba mình, nhưng từ trong nhóm nói chuyện, cậu bé cũng biết, nhất định ba cậu đã phải chịu rất nhiều đau khổ.