Ánh mắt Diệp Sâm quét qua hai bàn tay đang nắm vào nhau của Vương Duệ và Trình An Nhã, mày khẽ cau lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần tức giận, An Nhã nhanh chóng giật tay Vương Duệ ra, bình tĩnh đứng lên.
Vài vị thư ký quan sát sắc mặt đáng sợ của tổng giám đốc, trong lòng kinh hãi.
Khi Trần Doanh Doanh nhìn thấy Diệp Sâm, trong mắt cô ta hiện lên một tia sáng xanh mờ nhạt, giống như một con chó sói đói nhìn thấy đồ ăn ngọt, phô ra mặt tốt nhất của cô ta, ánh mắt như quyến rũ.
Dựa vào điều đó!
Thật là một buổi biểu diễn hấp dẫn!
“Tổng giám đốc, Vương thiếu đến rồi!”
“Vương thiếu, nếu anh đến để trêu chọc thư ký của tôi, mời về, còn cô, Trình An Nhã, trong lúc làm việc, mong chuyên nghiệp một chút, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt!” Diệp Sâm nói với vẻ mặt trầm xuống, bước vào văn phòng chủ tịch.
Trình An Nhã run rẩy, anh mới trêu hoa ghẹo nguyệt ấy?
Trần Doanh Doanh chế nhạo Trình An Nhã bị mắng, giày cao gót bước đi một cách đầy kiêu hãnh.
Người phụ nữ nhàm chán!
Nếu Diệp Sâm thích loại mặt hàng này, cô sẽ vô cùng nghi ngờ ánh mắt của Diệp Sâm.
Pha xong ba tách cà phê, Trình An Nhã mang vào, vừa định đi ra thì ánh mắt Diệp Sâm trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Cô Trình, cô ở đây nghe bàn công việc!”
Một thư ký hoàn hảo không được nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên.
“Vâng!” Mặc dù Trình An Nhã không hiểu ý anh nhưng vẫn lặng lẽ đứng sang một bên. Người đàn ông này lạnh lùng, tàn nhẫn, sâu không lường được, điểm này cô biết rất rõ, tốt nhất là vẫn nên nhẫn nhịn, tránh đặt bản thân trước họng súng.
Diệp Sâm để cho Trình An Nhã ở lại làm gì?
Nhất thời Vương Duệ không đoán được mối quan hệ của bọn họ, không phải ai cũng có thể nhìn thấu một người đàn ông khó hiểu như Diệp Sâm, An Nhã là người bị liệt mặt, cô ta thường xuyên đeo lên cái mặt nạ mỉm cười khéo léo, anh ta cũng không đoán được.
Vốn dĩ Trần Doanh Doanh vẫn luôn tự phóng điện với Diệp Sâm, hy vọng rằng Diệp Sâm sẽ chú ý đến cô ta, nhưng khi thấy Trình An Nhã ở lại, cô ta vô cùng ghen tị.
Người phụ nữ đáng chết, lúc nào cũng làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
Con người Diệp Sâm giá trị hàng tỷ, đẹp trai đệ nhất, có quyền có thế. Một người đàn ông như vậy mới đúng mục tiêu của Trần Doanh Doanh. Nếu Diệp Sâm có thể để ý đến cô ta, cô ta tự tin rằng mình có thể giành được trái tim của Diệp Sâm. Đến lúc đó, nhất định phải đuổi người phụ nữ chướng mắt Trình An Nhã này cút khỏi đây.
Trình An Nhã vừa thấy ánh mắt ghen tị của cô ta đã hiểu cô ta đang nghĩ gì, trong lòng cười thầm, đại tỷ, mau đến siêu thị mua giường, tắm rửa rồi đi ngủ, rồi nằm mơ một giấc.
Xí nghiệp Vương thị là nhãn hiệu được thành lập lâu đời ở thành phố A, chủ yếu là buôn bán các mặt hàng thiết yếu hàng ngày, quy mô không hề nhỏ. Năm nay, do ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính, công việc kinh doanh của Vương thị đã bị ảnh hưởng. Trên thị trường chứng khoán đã bay không ít tiền, tài chính công ty không thể quay vòng, chỉ có thể cầu MBS rót vốn, hy vọng ngăn chặn được cửa ải này.
“Diệp tổng, chúng tôi có một lượng lớn xưởng sản xuất ổn định và khách hàng trung thành. Không gian phát triển xí nghiệp rất lớn. Chỉ là tạm thời tài chính Vương thị không thể quay vòng, chỉ cần Diệp tổng rót vốn, tôi tin tưởng, nhất định có thể làm khâu vận chuyển buôn bán của Vương thị trở lại bình thường, đối với ngài mà nói, đây là việc *chín trâu mất một sợi lông, cũng không có gì tổn thất, có phải không?” Vương Duệ nịnh nọt thuyết phục Diệp Sâm.
*Thành ngữ “Cửu Ngưu Nhất Mao” – 九牛一毛 (jiǔ Niu Yi mao), nghĩa là “Chín con trâu chỉ mất một sợi lông”, được dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể, tương tự với câu muối bỏ bể của Việt Nam.
Đôi mắt thâm thuý của Diệp Sâm nhìn không ra cảm xúc, một bên nhìn công trạng của Vương thị năm nay cùng quy hoạch năm sau, ngón tay thon dài không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn, thanh âm đều đặn khiến cho trái tim Vương Duệ đập loạn nhịp, nuốt nước miếng, vô cùng khẩn trương nhìn Diệp Sâm.
Một câu nói của anh ta có thể quyết định sinh tử của Vương thị.
“Diệp tổng, ngài suy xét một chút đi, bắt tay với Vương thị thực sự sẽ có rất nhiều ưu thế, mọi người cùng nhau kiếm tiền.” Trần Doanh Doanh thút thít nói.
Giọng nói quyến rũ khiến Trình An Nhã run lên, này, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy được không?
(⊙_⊙)...
Nghiêng đầu nhìn cánh tay của bản thân, một đám da gà đang điên cuồng nhảy múa.
“Cô Trình, ý kiến của cô thế nào?” Diệp Sâm ngẩng đầu lên bất ngờ hỏi Trình An Nhã.