Một tiếng sầm đóng cửa phòng lại, Diệp Sâm không thể nhịn được nữa, quay người đè Trình An Nhã lên cửa, một tay giữ eo hung hăng hôn lên môi cô.
Khuôn mặt đẹp trai hiện lên màu đỏ bừng làm cho toàn bộ không khí càng nóng lên.
Như dã thú cắn xé, dọa Trình An Nhã sợ hãi: “Á... Chờ đã...Á, tên khốn... Buông tôi ra...”
“Thế nào, bây giờ cô còn định chơi trò lạt mềm buộc chặt?” Con ngươi Diệp Sâm thâm trầm đỏ sậm, tràn đầy nguy hiểm, tà khí nắm cằm Trình An Nhã: “Ngọn lửa này là do cô khơi mào, cô phải chịu trách nhiệm dập tắt!”
Mẹ kiếp, anh có thể nói gì khác không, Trình An Nhã chỉ cảm thấy nóng, rất nóng, nóng đến nỗi thiêu chết anh đi!
Trình An Nhã nuốt nước miếng, cô thật sự hơi sợ hãi thì làm sao bây giờ? Chỉ là sao cơ thể lại nóng như thế? Cả người càng lúc càng nóng, vẻ mặt cũng càng ngày càng đỏ, ánh mắt nhìn Diệp Sâm thèm nhỏ dãi toát ra ánh sáng xanh biếc.
Thật muốn hôn anh... Muốn thử chạm vào anh...
Mẹ kiếp!
Lâm Lệ đã cho cô uống gì đó rồi.
Cảm giác xa lạ khiến ánh mắt Trình An Nhã cũng bắt đầu mê loạn, vốn đã uống rượu lại còn bị hạ dược, cô có thể chống đỡ lâu như vậy, xem như là kỳ tích.
“Cô bị hạ thuốc rồi?” Cuối cùng Diệp Sâm mới phát hiện cô có gì đó không ổn, chả trách từ lúc mới gặp đã thấy cơ thể cô rất nóng, anh còn tưởng rằng đây là... Cô gái có đôi má ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ như tơ.
Hình ảnh quyến rũ sống động, là đàn ông đều không thể chịu đựng được.
“Chết tiệt, một mình cô đến đây, bị hạ thuốc cũng không biết à?”
Nghĩ đến đó đột nhiên anh tức giận, Diệp Sâm luôn lạnh lùng bỗng nhiên bây giờ lại tức giận, vừa nghĩ đến nếu lúc nãy cô bé đụng phải người khác, chẳng phải… sẽ có vấn đề với tên đó?
Nghĩ tới việc người đàn ông khác cũng có thể nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của cô, Diệp Sâm đã muốn giết người.
Không, là giết cô!
Trình An Nhã miệng lưỡi khô khốc, không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, hành vi như vậy trong mắt Diệp Sâm, không thể nghi ngờ gì nữa..., tuyệt đối.
Diệp Sâm cười tà mị, nâng cằm cô lên, ngón tay ma sát trên đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô, hơi nóng phả vào tai Trình An Nhã, cả người cô như có một luồng điện lướt qua.
À, người đàn ông này đúng là yêu tinh, sao có thể đẹp như vậy chứ, khiến cô càng ngày càng sa vào không thoát ra nổi.
“Nếu thật sự là cô dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thì xin chúc mừng, cô thành công rồi!”
Cúi đầu, anh muốn hôn cô.
Hừ, còn muốn lạt mềm buộc chặt, anh ta kiêu ngạo quá vậy?
Trình An Nhã ra vẻ lả lướt, ngọt ngào cười: “Nói trước đã, một đêm của anh bao nhiêu tiền?”
Quá đắt thì chắc chắn cô không đủ khả năng, cô đang cố gắng chờ Diệp Sâm nói một mức giá nào đó, sau đó cô nói rằng cô không đủ tiền để trả rồi mau chóng chạy trốn, ai biết kế hoạch và thực tế luôn luôn đi ngược lại.
Sắc mặt Diệp Sâm trở nên tái mét, fuck!
Anh đường đường là tam thiếu của Diệp gia, từ khi nào lầm lạc đến nỗi cần người ta mua, cô bé chết tiệt này.
Anh nổi giận bật cười, tà mị nâng cằm Trình An Nhã lên, ánh mắt sâu thẳm hơi đỏ có mị lực mê hoặc lòng người, khiến Trình An Nhã nhịn không được đắm chìm trong đó: “100 vạn, tôi mua cô một đêm!”
Ầm ầm!
Đầu óc Trình An Nhã nổ tung!
Mẹ kiếp, điều cô ghét nhất bây giờ là có tên nào đó ỷ vào bản thân giàu có mà kiêu ngạo, bộ dạng thiếu đánh không ai bằng.
Như một vũ trụ nhỏ bùng cháy tức giận, Trình An Nhã cao ngạo ngẩng đầu, khí thế như nữ hoàng đầy kiêu căng, ngạo mạn nói: “10 triệu, tôi mua anh một đêm, thế nào?”
Xem ai nhiều tiền hơn ai chứ? Bản cô nương cũng có thể dùng tiền đập chết anh!
Anh muốn bao nhiêu tôi cho anh bấy nhiêu!