“Nghe nói bên cạnh Diệp tam thiếu có một thư ký nữ toàn năng, tôi tưởng là ai, hóa ra là An Nhã, chúc mừng em. Tôi chiêu nạp em lâu như vậy mà cũng không thành công.” Ánh mắt Dương Trạch Khôn hờ hững liếc nhìn Trình An Nhã mang theo sự cưng chiều của riêng anh.
Trình An Nhã mắc nghẹn, hơi xấu hổ. Nói thật, đây đúng là hiểu lầm, cô cũng không ngờ.
Diệp Sâm nhếch miệng: “Thì ra Dương thiếu không biết?”
Dương Trạch Khôn nở nụ cười ấm áp, giữa hai hàng lông mày sạch sẽ thuần khiết, tựa như sự bao dung vị tha nhất giữa những người yêu nhau: “Đúng đấy, An Nhã luôn tránh hiềm nghi, không chịu đến Diệu Hoa, tự dưng tôi tổn thất một nhân tài.”
Câu này tuy rất mơ hồ nhưng khi lọt vào tai Diệp Sâm lại vô cùng chói tai, rõ ràng Dương Trạch Khôn đang nói với anh Trình An Nhã không muốn lẫn lộn giữa tình cảm và công việc nên mới không chịu đi Diệu Hoa mà đến MBS làm.
Là Dương Trạch Khôn để Diệp Sâm chiếm được của hời.
“Quả thật cô Trình là một thư ký tốt. Dù là việc công hay việc tư cô ấy cũng đều có thể cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất phải không cô Trình?” Nụ cười tao nhã của Diệp Sâm hơi thay đổi, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt sâu thẳm nhuốm màu tà ác quyến rũ.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ phục vụ.
Anh chán ghét tôi, thì chưa chắc gì tôi đã ưa anh?
Ánh mắt Dương Trạch Khôn vẫn ấm áp, không thay đổi, như thể Diệp Sâm chỉ đang nói hôm nay thời tiết rất tốt.
Chỉ có bàn tay hơi siết chặt của anh đã tiết lộ sự nhẫn nhịn của anh lúc này.
Diệp tam thiếu cười chế giễu, nhìn Trình An Nhã vẫn nở nụ cười cứng ngắc thường ngày, chỉ là ánh mắt nhảy dựng của cô đã để lộ ngọn lửa trong lòng.
Mợ nó, Diệp Sâm, anh còn có thể biến thái hơn nữa không?
Nói như thể bà cô đây có gì với anh không bằng. Cạn lời. Dù tôi có đói khát tới đâu cũng không bao giờ chọn anh đâu. o(╯□╰)o!
Quả thật cô nhóc này đã quên mất việc mình đói bụng ăn quàng cách đây bảy năm.
Cuộc chiến giữa những người đàn ông thành đạt luôn vô hình, mọi hành động cử chỉ của bọn họ đều được che giấu dưới nụ cười tao nhã.
Diệp tam thiếu phản công thành công, tâm trạng tốt đến bất ngờ, khóe môi hơi nhếch lên: “Dương thiếu, uống một ly chứ?”
“Được!”
Hai người cùng đặt tay lên vai Trình An Nhã, dáng người cao gầy giống nhau, ánh mắt sâu thẳm, kiên nghị giống nhau, tạo ra sức ép cũng giống hệt nhau.
Lạnh lẽo bức người!
Người dịu dàng như Dương Trạch Khôn lúc này cũng làm động tác tuyên thệ sự chiếm hữu của anh. Lúc Diệp Sâm nhìn anh, thì anh liền đổi hướng, tay ôm eo Trình An Nhã đi về phía quầy bar.
Diệp Sâm nhìn bóng lưng thân mật của bọn họ, ánh mắt sa sầm.
Trình An Nhã như bị kim đâm vào lưng? Rốt cuộc đàn anh đang làm gì vậy?