“Học trưởng, thật ngại quá! Việc này em cũng không được biết trước.” Trình An Nhã áy náy, cô thật sự không biết Diệp Sâm lại để cho cô đi cùng với anh ta đến bữa tiệc sinh nhật của Dương lão gia.
Dù sao những việc như đi cùng với cấp trên đến các buổi tiệc cũng rất bình thường. Ban nãy Trình An Nhã còn tưởng rằng là một bữa tiệc thương mại, không nghĩ tới lại là...
Cô chắc chắn rằng Diệp Sâm cố ý làm như vậy.
“Nếu như em đã đồng ý đi với anh ta thì lần này thôi vậy. Ngày sau còn dài, chúng ta cũng không vội.” Dương Trạch Khôn vẫn đang nở một nụ cười nhẹ nhàng cực kỳ phong độ, ý đồ của Diệp Sâm như thế nào anh cũng không phải không biết.
Ánh mắt dịu dàng của anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ khiến cửa kính phản chiếu lại một đôi mắt sâu thẳm. Ánh mắt ấy đột nhiên xẹt qua một tia sắc bén, Diệp Sâm, cậu cứ nhất định phải khiêu khích tôi như thế à?
Giờ cơm trưa đã qua, Trình An Nhã quay trở lại văn phòng, đồng nghiệp của cô cũng đã quay lại hết. Họ vừa thấy cô cầm một bó hồng thật lớn thì ai cũng cười cười lại hóng chuyện.
Trình An Nhã thì định hời hợt cho qua chuyện thế nhưng các vị đồng nghiệp của cô nhất định không chịu bắt đầu ồn ã. Phòng thư ký chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, mọi người đều tưởng rằng tình cảm của Trình An Nhã và Dương Trạch Khôn rất sâu đậm nên ồn ào đòi An Nhã kể cho bọn họ nghe về chuyện tình của mình.
Những vị mỹ nữ này đều là những vị thư ký do MBS cẩn thận tuyển chọn, năng lực xuất sắc, mỗi người một vẻ, ai nấy đều khôn khéo. Nếu như An Nhã không thỏa mãn được sự tò mò của họ thì chắc chắn sẽ bị đi theo hỏi cho đến khi nào được thì thôi.
An Nhã bất đắc dĩ chỉ đành thuận miệng bịa ra một cuộc tình đầy trắc trở để chặn miệng của các cô nàng này lại, ai ngờ lại khiến họ liên tục cảm thán hò hét hỏi khi nào thì hai người họ kết hôn.
Trong lòng An Nhã bắt đầu ai oán. Quả nhiên cho dù là người phụ nữ sắc sảo khôn khéo cỡ nào cũng không thể thoát được bệnh tò mò.
Đang ồn ào náo nhiệt thì Diệp Sâm và Vân Nhược Hi đã quay lại.
“Công việc của các cô đều đã xong hết rồi à? Vậy mà còn có thời gian rảnh để ngồi uống nước nói chuyện cơ đấy, không muốn làm tiếp thì thu dọn đồ đạc mà đi đi!” Giọng nói của Diệp Tam Thiếu như muốn đóng băng cả tầng lầu. Những cô gái đang cười nói vui vẻ lập tức im lặng dùng tốc độ nhanh nhất về vị trí của chính mình.
Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Sâm liếc về phía Trình An Nhã, đúng lúc nhìn thấy bó hồng đỏ thẫm cực lớn kia. Anh lập tức cảm thấy cực kỳ nhức mắt không nói thêm lời nào nữa mà đi thẳng vào văn phòng giám đốc, rầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Vân Nhược Hi kinh ngạc nhìn cánh cửa vừa bị đóng sập rồi cô ta lại nhìn về phía Trình An Nhã. Trên khuôn mặt của cô ta ánh lên một vẻ ghen tị, đôi bàn tay trắng trẻo thì siết chặt.