Tan làm rồi.
Trình An Nhã còn một phần hồ sơ chưa đánh xong, vừa lúc nhận được điện thoại của người mẫu Lý Lỵ. Cô ta muốn mời Diệp Sâm ăn tối.
Đây là người phụ nữ mà Trình An Nhã ghét nhất trong số những người phụ nữ của Diệp Sâm. Người phụ nữ này lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, coi trời bằng vung, tính tình thô lỗ, kiêu căng tùy hứng. Nói chuyện đều là kiểu ra lệnh, khiến người khác vô cùng chán ghét.
Nhất là đối với thư ký của Diệp Sâm, cô ta luôn mang theo sự thù địch khó hiểu, mỗi lần gọi điện đều sẵn giọng.
Trình An Nhã rất khó hiểu, chẳng lẽ Diệp tam thiếu bụng đói ăn quàng thật sao?
Kiểu phụ nữ mạnh mẽ như vậy cũng có thể chịu được?
Tối nay Diệp Sâm không có xã giao, Trình An Nhã không đoán được thái độ của anh, cô hỏi thăm một tiếng rồi chuyển máy.
Lưu Tiểu Điềm cũng xong phần việc hôm nay, thấy Trình An Nhã hơi bũi môi, cô ta che miệng cười: “Lúc chị Lỵ Lỵ ở đây, chị ấy ghét cô ta nhất. Mỗi lần nghe xong điện thoại của cô ta đều nổi cáu, thiệt cho cô chỉ biết bĩu môi đấy.”
“Chặc chặc, ánh mắt của tổng giám đốc Diệp...” Trình An Nhã quái gở thấp giọng nói: “Không dám khen tặng.”
Lưu Tiểu Điềm chống cằm, mở một quyển tạp chí ra. Trên đó nếu đếm kỹ sẽ có hơn mười mấy người phụ nữ của tổng giám đốc Diệp, bao gồm cả bạn gái chính thức Vân Nhược Hi: “Cô xem thử có phát hiện điều gì không?”
Trình An Nhã đảo mắt, lật vài tờ. Mắt nhìn phụ nữ của Diệp Sâm rất lạ. Nhìn chung những người phụ nữ này đều có dáng vẻ trong sáng, bất kể là tiểu thư con nhà giàu có hay là những cô em hàng xóm, ai cũng đều có dáng vẻ trong sáng, ngây thơ.
Bao gồm cả Lý Lỵ, mặc kệ tính tình cô ta thế nào, nhưng cô ta rất đẹp.
Trình An Nhã còn nghĩ Diệp Sâm chỉ thích những kiểu phụ nữ nóng bỏng gợi cảm nữa chứ?
Chặc chặc, nhìn dáng vẻ của anh là anh chẳng phải dạng tốt lành gì rồi. Trình An Nhã thầm nghĩ xấu.
“Cô xem, bọn họ đều có dáng vẻ thanh thuần, hơn nữa đều có cặp mắt rất giống nhau.” Lưu Tiểu Điềm nhiều chuyện nói. Sau đó mập mờ đẩy vai Trình An Nhã: “Chúng tôi thầm suy đoán, thực ra tổng giám đốc Diệp đang tìm vật thay thế cao cấp.”
Trình An Nhã kinh ngạc, sau đó phụt cười: “Tiểu Điềm, trùng hợp thôi. Phụ nữ xinh đẹp nào cũng đều có đôi mắt đẹp.”
Tuy nói vậy không sai, nhưng nhìn kỹ lại, quả thật phong vận của những người phụ nữ này đều giống nhau đến mấy phần.
“Trùng hợp gì chứ? Là thật đấy. Chúng tôi đã nghiên cứu rất kỹ, chị Lỵ Lỵ cũng nghĩ vậy. Chồng của chị ấy quen tổng giám đốc Diệp rất lâu, nghe nói trước đây tổng giám đốc Diệp thích kiểu phụ nữ nóng bỏng quyến rũ, không thích kiểu trong sáng này. Chắc chắn trong lòng anh ấy đã có người mình thích, sau đó lại không giữ được, nên cứ mãi tìm vật thay thế như vậy.” Lưu Tiểu Điềm tỏ ra bí mật nói.
“Trí tưởng tượng của cô phong phú thật đấy.”