Ông Diệp nheo đôi mắt mờ đục nhưng sắc bén, mím môi, giễu cợt nói: “Diệp Sâm, quỹ tài chính MBS thiếu hụt, nhưng mày lại có tiền buôn lậu kim cương, mày xem tao là kẻ ngốc à?”
Đừng tưởng ông ta không biết chuyện xấu mà Diệp Sâm làm. Đừng nghĩ ông ta đã về hưu thì bỏ mặc mọi chuyện.
“Buôn lậu?” Diệp Vũ Đường gào lên, trợn mắt khó tin: “Ba, ba nói thật không? Buôn lậu kim cương là phạm pháp đấy. Mấy năm nay nhà nước bắt buôn lậu nghiêm lắm. Con có một người bạn thân làm đường dây này, nhưng kết quả chưa đến một tháng người mua đã bị mắt trắng. Diệp Sâm, mày to gan lắm, lại dám làm ăn phạm pháp!”
Diệp Sâm lạnh lùng cong khóe miệng, cười mỉa mai thái độ sồ sồ làm ầm lên của Diệp Vũ Đường. Anh ta coi ai cũng là kẻ vô dụng như anh sao?
Nhưng tại sao lão già này lại biết được?
Diệp Sâm nhớ tới tối đó vì phiền lòng nên mở QQ ra, tài khoản “Trời đất bao la mẹ là lớn nhất” đã nói, gần đây giao dịch giữa các đảng phái xã hội đen rối ren lộn xộn, khó tránh khỏi sẽ làm ra hành động tổn thất.
Anh tìm Louis họp video call, chỉ nói ẩn ý, không hề có sơ hở nào.
Nói chung, một khi kiểu thiệt hại này bị người khác vạch trần, Louis sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng trong ngành này. Sau này ai dám giao dịch với anh ta nữa. Diệp Sâm không quá tin Louis thật sự chơi trò tiền mất tật mang này.
Nếu anh ta còn đòn bí mật ở bên này thì đó là chuyện khác.
“Ba, tin tức của ba nhạy bén lắm!” Diệp Sâm cười chế nhạo. Anh luôn biết MBS có tai trong. Cho nên anh buôn lậu kim cương rất bí mật, không ai có thể lấy được chứng cứ.
Diệp Sâm vẫn có lòng tự tin về điều này.
Lẽ nào lúc bắt đầu đã có người cố ý gài bẫy anh?
“Trên đời này không có tin tức gì là không thăm dò ra được.” Ông Diệp cứ nghĩ đã nắm được nhược điểm của Diệp Sâm, hơi đắc ý nói: “Lúc tao buôn lậu mày còn chưa ra đời nữa kìa. Nói về mối quan hệ, về đường dây mày làm sao sánh bằng tao. Mày còn phải học nhiều vào.”
“Thật sao?” Diệp Sâm chỉ cười khinh khỉnh, đuôi mày nhướng lên vẻ châm chọc, hỏi ngược lại: “Vậy thì thế nào?”
“Mày nói cái gì?” ông Diệp thẹn quá hóa giận.
“Ba, ba thấy thái độ của nó chưa? “ Diệp Vũ Đường khó chịu kêu lên: “MBS là tâm huyết cả đời của ba. Bây giờ nó lại dám dùng danh nghĩa của MBS làm ra chuyện phạm pháp. Nếu bị người khác vạch trần, thì tâm huyết cả đời của ba đổ sông đổ bể. Chuyện đã vậy mà ba còn muốn để mặc nó tiếp tục phá hỏng tiếng tăm của MBS sao? Nếu xảy ra chuyện, nhà họ Diệp chúng ta sẽ tiêu đời.”
Lúc này Diệp Vũ Đường cực kỳ muốn ông cụ Diệp đá Diệp Sâm xuống khỏi chiếc ghế tổng giám đốc để anh ta lên ngồi.
Diệp Sâm là cái thá gì? Chỉ là một đứa con hoang của một con điếm, dựa vào đâu mà ba anh ta để Diệp Sâm quản làm chủ gia đình?
Diệp Vũ Đường chưa bao giờ nghĩ tới mình có phải là kẻ bất tài hay không, anh ta chỉ biết chính Diệp Sâm đã cướp đi quyền lực vốn thuộc về anh ta.
Mà Diệp Sâm chỉ cười mỉa mai, anh chỉ đợi lời này của Diệp Vũ Đường: “Ba, nếu ba thấy con quản lý MBS xảy ra vấn đề hoặc ba không muốn con buôn lậu phạm pháp thì không sao cả. Con bằng lòng rút lui khỏi MBS. Anh hai vẫn luôn muốn ngồi lên vị trí này, con không có ý kiến.”
Người đàn ông lạnh lùng, tao nhã lúc này đã phát huy sự tao nhã của anh đến tột cùng. Ai cũng sẽ không nhận nhầm vẻ mặt rất chân thành của anh.
Hai mắt Diệp Vũ Đường sáng lên, nhưng sắc mặt ông Diệp lại sa sầm, trong mắt hiện lên cơn bão tố. Diệp Sâm lại dám đe dọa ông ta?
Tuy Diệp Vũ Đường là đứa con trai ông cưng của ông Diệp, ông ta rất chiều chuộng anh ta, nhưng anh ta lại là kẻ vô dụng. Ngoài ăn chơi gái gú ra cái gì cũng không biết. Nếu giao cả tập đoàn MBS khổng lồ vào tay anh chắc chắn sẽ phá sản sớm.
Tuy ông Diệp đã già nhưng đầu óc rất minh mẫn. MBS là tâm huyết cả đời, là sự kiêu ngạo của ông ta. Ông ta có nuông chiều Diệp Vũ Đường hơn nữa, cũng sẽ không giao nó cho Diệp Vũ Đường.
Làm vậy chẳng khác nào phá hủy MBS, dù ông Diệp có không ưa Diệp Sâm đi nữa nhưng ông ta cũng muốn Diệp Sâm tiếp tục quản lý MBS.
Chờ ông ta bồi dưỡng Diệp Vũ Đường thành tài.
Ông ta cứ không tin Diệp Vũ Đường bất tài.
Diệp Sâm tuyệt đối không được ra đi vào lúc này. Nếu anh đi rồi, giao MBS cho Diệp Vũ Đường không đến ba năm chưa đợi Diệp Vũ Đường thành tài thì MBS đã xong đời.
Ông ta hoàn toàn xem Diệp Sâm là công cụ.
Chưa đạt được mục đích, không thể vứt bỏ công cụ được.
Ánh mắt hai ba con chạm nhau giữa không trung, tia lửa văng tung tóe. Ông cụ Diệp giận dữ, Diệp Sâm yên tĩnh, nhưng khí thế cực kỳ mạnh mẽ, không ai nhường ai.
Ý của Diệp Sâm rất rõ ràng, cùng lắm thì anh rời khỏi MBS, dù nhà họ Diệp phong sát anh, anh cũng không sợ hãi. Việc làm ăn chính của Diệp Sâm đều ở nước ngoài, không có MBS, anh cũng không lo thất nghiệp.
Đối với anh MBS chỉ là công cụ trả thù.
Việc buôn lậu chỉ là để kiềm chế ông cụ Diệp, để ông ta không dám kéo anh xuống trước khi anh nắm chắc, cho anh chút thời gian chuẩn bị.
Bằng không anh sẽ kéo MBS chôn cùng.
Vụ làm ăn này coi như cũng có lời.
“Ba...” Diệp Vũ Đường thấy ông Diệp không nói lời nào, nhịn không được lên tiếng hối. Sao anh ta có thể bỏ qua địa vị và của cải có dễ như trở bàn tay này?
“Mày câm miệng!” Ông Diệp quát chói tai, đồ ngu!
Diệp Vũ Đường rất sợ ông Diệp, lập tức im bặt.
“Diệp Sâm, nói thế nào mày cũng không duyệt tiền này cho anh mày phải không?”
“Không có tiền!” Từ thái độ của ông Diệp, Diệp Sâm biết ông ta đã nhường bước. Giọng anh càng thêm kiêu ngạo, phun thẳng ra hai chữ, khiến Diệp Vũ Đường tức sùi bọt mép.
Ông Diệp bị anh chọc nghẹn họng, suýt chút nữa tức chết ngất. Diệp Sâm, mày hung hăng lắm!
“Nếu không có việc gì thì con về trước đây!” Diệp Sâm chỉ hờ hững nói. Ông cụ Diệp lạnh lùng nhìn anh. Khóe môi Diệp Sâm lóe lên tia cười châm chọc, vô cảm xoay người rời đi.
Hừ, Diệp Chấn Hoa chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi!
“Ba, Diệp Sâm quá kiêu ngạo. Tại sao ba lại dung túng cho nó như vậy?” Diệp Vũ Đường không vui, tức đỏ cả mắt.
“Mày câm miệng cho tao!” Ông Diệp gầm lên. Diệp Vũ Đường cả kinh. Ông ta hơi dịu lại một lát: “Vốn dĩ Diệp Sâm định cho mày tiền, tại sao nó lại thay đổi, mầy đến phòng làm việc của nó gây chuyện gì à?”
Ông Diệp đúng là ông Diệp, chẳng mấy chốc đã phát hiện vấn đề.
Sắc mặt Diệp Vũ Đường khó coi. Anh ta không ngờ ông Diệp sẽ hỏi anh ta vấn đề này. Là do anh ta đùa bỡn Trình An Nhã trước, là lỗi của anh ta. Bình thường anh ta không ít lần đùa bỡn thư ký của Diệp Sâm, đàn ông vốn mê sắc đẹp, Diệp Sâm cũng biết tính của anh ta.
Mấy lần trước cùng lắm Diệp Sâm chỉ cười mỉa mai anh ta. Nếu không sẽ thờ ờ xem kịch. Anh ta cũng không ít lần sỉ nhục Diệp Sâm, Diệp Sâm cũng im lặng nhẫn nhịn. Nhưng lần này Diệp Vũ Đường đúng là không ngờ Diệp Sâm lại đối nghịch với anh ta chỉ vì một thư ký.
“Nói mau “ Ông Diệp tức giận, gõ nạng xuống đất, Diệp Vũ Đường sợ đến mức thêm mức thêm mắm dặm muối kể lại sự việc một lần nữa, phủi sạch tội lỗi: “Ba, chắc chắn là Diệp Sâm bị người phụ nữ kia mê hoặc nên nó mới như vậy.”
Ông Diệp hừ lạnh, trong lòng thầm mắng Diệp Vũ Đường là đứa con vô dụng. Nếu anh ta chỉ bằng một phần mười của Diệp Sâm thì ông ta không cần chịu đựng như vậy, ông ta đã đuổi đứa con trai chướng mắt đó ra khỏi nhà từ lâu rồi.