Trời đất bao la mẹ là lớn nhất: ok, tôi out trước đây.
Ninh Ninh nói xong, chào bọn họ rồi offline.
Ninh Ninh tắt máy vi tính, chống đầu, bĩu môi. Bị mẹ phát hiện rồi. Cậu bé mỉm cười, ra khỏi phòng học.
Quả nhiên Trình An Nhã thảnh thơi ngồi trên sô pha xem báo cáo, đợi con trai cưng đi ra nấu cơm, hầu hạ cô.
“Mẹ à, con hứa với mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mẹ đừng lo lắng!” Ninh Ninh đi tới, hôn chụt lên mặt cô, sau đó nở nụ cười nhã nhặn: “Mẹ không vui sao? “
Trình An Nhã vò đầu cậu bé, sau đó đánh mạnh vài cái. Ninh Ninh nhăn mặt, buồn bã nhìn cô, ánh mắt kia chẳng khác con thỏ vô tội bị ức hiếp: “Mẹ à, mẹ đang ngược đãi trẻ em đấy!”
“Mới vừa rồi đang làm gì?” Trình An Nhã hỏi.
Ninh Ninh thở dài, nhưng cũng không giấu diếm: “Con có vài người bạn đang thực hiện một lô giao dịch vũ khí, nhưng người mua đã cấu kết với FBI muốn tóm gọn bọn họ. May mà bạn con cẩn thận, lắp hệ thống phá hủy, xảy ra vấn đề nên còn phải đi hủy thi diệt tích. Mà trùng hợp FBI có bốn người đang theo dõi nên con chơi với bọn họ một lát thôi. “
Sẵn tiện, còn hack luôn kho dữ liệu của tổ chức chống khủng bố. Ai bảo bọn họ cứ dây dưa để mẹ cậu phát hiện ra?
Trình An Nhã giật thót. Mấy người bạn, mua bán súng đạn?
FBI?
Cô đang ảo tưởng sao?
Đệt!
“Bạn của con là những ai?”
Ninh Ninh cười kỳ lạ, bàn tay nhỏ bé vỗ về trái tim của Trình An Nhã: “Mẹ, mẹ nhất định phải bình tĩnh...”
Trình An Nhã lập tức có linh cảm không may.
“Jason. Wood, Sở Ly, Hắc Ja, Claude. E, Uy...”
“Dừng lại!” Trình An Nhã run giọng kêu lên. Dù là người bình tĩnh như cô, cũng thấy không thể tin nổi. Con trai cô thuận miệng đọc ra tên của ba người, ai ngờ đó là ba phần tử khủng bố đứng đầu thế giới.
Bởi vì Klose là người làm ăn bẩn, cũng buôn bán súng đạn. Lúc anh ta mở cuộc họp video call, Trình An Nhã là thư ký của anh ta đương nhiên cũng biết được.
Hơn nữa, nước ngoài thường xuyên xảy ra các sự kiện khủng bố. Tên của ba người này rất quen thuộc với bất kỳ ai hơi quan tâm đến vấn đề thời sự quốc tế!
Cậu con trai ngoan ngoãn của cô tại sao lại kề vai sát cánh với những người này chứ?
“Cục cưng? Con quen bọn họ bao lâu rồi?”
“Một năm!”
“Nói như vậy, một năm qua con làm không ít việc phạm pháp nhỉ?” Giọng Trình An Nhã run rẩy. Con trái ngây thơ như thỏ trắng của cô đâu rồi?
Ninh Ninh cười duyên dáng, bàn tay nhỏ xoa tay Trình An Nhã: “Mẹ à, lỗ hỏng quản lý súng đạn quá nhiều, dù chúng con không buôn lậu, người khác cũng sẽ buôn lậu. Mặc dù bọn Jason là phần tử khủng bố, làm việc ngoài vòng pháp luật, không phải là bạn thân theo nghĩa cũ, nhưng…đáng để làm bạn lâu dài!”
Tuy bọn họ lạnh lùng, vô tình nhưng đều có nguyên tắc nhất quán, người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, hơn nữa trọng tình trọng nghĩa. Người đời nghĩ bọn họ khủng bố, nhưng Ninh Ninh thấy có những lúc bọn họ rất dễ thương.
Lạnh lùng tàn nhẫn đều có nguyên nhân.
Tự dưng đâu ai muốn mình trở thành kẻ bị truy nã trên toàn thế giới?
“Mẹ nói con chơi xã hội đen cấp cao thì cũng thôi đi, sao lại tiến thẳng thành phần tử khủng bố luôn rồi?” Trình An Nhã khóc không ra nước mắt.
Ninh Ninh mỉm cười: “Mẹ à, chúng ta cứ lấy ví dụ thành phố A này đi, không ít người buôn lậu súng đạn. Trong lòng mẹ chú Trạch Khôn cũng được xem là người tốt đúng không? Nhưng chú ấy cũng là người phạm pháp. Thương trường là chiến trường, tiền là trên hết!”
“Ngoài súng đạn ra con còn chơi gì nữa?” Trình An Nhã thấy bản thân cần thiết phải tìm hiểu con trai cô kỹ hơn nữa.
Ninh Ninh ho khan, bẹp miệng nói: “Chủ yếu là ba môn: buôn lâu kim cương, rửa tiền…”
“Còn ma túy thì sao?”
“Con xin lấy nhân cách của con ra thề là con không dính vào thứ đó!” Ninh Ninh đàng hoàng trịnh trọng nói: “Mẹ yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không dính vào thứ này đâu!”
“Yên tâm cái đầu con!” Trình An Nhã gõ vào đầu cậu bé. Cô đúng là không hiểu tại sao một đứa trẻ mới bây lớn mà biết nhiều thứ như vậy? Tại sao lại biến thái đến bậc này chứ?
Diệp Tam Thiếu, gen di truyền của anh mạnh vậy sao?
Hay là Ninh Ninh đột biến?
“Mẹ nói này cục cưng, thanh tra chống khủng bố đã từng nói, sau lưng ba tên khủng bố kia có người thao túng. Chắc không phải con đấy chứ?” Trình Anh Nhã cảm thấy cô đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cô cũng khâm phục mình có thể bình tĩnh ngồi ở đây.
Ninh Ninh lại ho hai tiếng: “Hình như là vậy!”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Trình An Nhã hoàn toàn sốc toàn tập. Cô nhìn Ninh Ninh bằng cặp mắt không quen biết: “Cục cưng, thật ra mẹ không ngại cắt đứt quan hệ mẹ con với con đâu?”
“Cũng có thể lúc ở bệnh viện mẹ đã ôm nhầm người rồi. Con xem con có giống mẹ chút nào đâu.”
Trong lòng Trình An Nhã ngổn ngang trăm mối.
“Mẹ...” Ninh Ninh mở to đôi mắt nai vô tội, lên án sự vô tình của Trình An Nhã.
Trình An Nhã rất nghiêm túc như sợ Ninh Ninh không tin, cô gật đầu chắc nịch: “Mẹ nói thật đấy!”
Ninh Ninh trề miệng, Trình An Nhã lập tức giơ cờ trắng đầu hàng. Thôi đi, con trai biến thái cũng có phần của cô. “Sau này còn làm gì tự biết chừng mực. Đừng nói cho mẹ biết những chuyện kích thích như vậy nữa. Tim của bà già này không tốt!”
Ninh Ninh: “...”
Ninh Ninh mỉm cười rồi nói: “Mẹ à, thật ra, thanh tra FBI kia, ha ha…đều là người quen!”
Phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là: “Quan - tặc cấu kết?”
“Có thể nói như vậy!” Ninh Ninh chậm rãi nói: “Mẹ à, phần tử khủng bố không như những lời đồn đại bên ngoài. Quan trên và Jason là bạn già lâu năm. Năm đó còn đào tạo chung một lò đấy. Bởi vì buôn lậu vũ khí không cách nào quản lý được. Thay vì để người khác buôn lậu, nhằm tăng sự bất an cho tổ chức khủng bố quốc tế, còn không bằng để người quen của ông ta làm. Quan trên còn có thể âm thầm mở đường buôn lậu súng đạn, tránh cho giá cả thị trường súng đạn vì mất cân bằng mà xảy ra xáo động. Hơn nữa, thị trường súng đạn được kiểm soát bởi những người mà ông ta tin tưởng, từ đó ông ta có thể tiến hành giao dịch từ bên trong, trao đổi thông tin về các băng nhóm xã hội đen quốc tế và các tổ chức buôn bán ma túy quốc tế. Một số vụ án phạm tội quy mô quốc tế bị phát hiện đều có sự giúp đỡ của bọn Jason và Sở Ly. Đám tội phạm buôn lậu này rất tinh vi, đâu dễ dàng bắt được. Cho nên nếu mẹ nói “quan-tặc cấu kết” thật ra cũng chẳng sai.”
Trình An Nhã ngạc nhiên nhìn con trai của mình. Cô vẫn biết thằng nhóc này rất không bình thường, IQ cao đáng sợ, nhưng cũng không thể cao đến mức độ này chứ?
“Nói như vậy, các người có hậu thuẫn nên sẽ không xảy ra chuyện gì?” Trình An Nhã chỉ muốn xác định việc này.
Ninh Ninh hừ lạnh: “Không có ai làm hậu thuẫn cũng sẽ không sao!”
“Nhóc con, con đừng có mà ngông cuồng quá!” Trình An Nhã lại gõ mạnh lên đầu cậu, Ninh Ninh nhăn mày, kêu oai oái phản đối.
“Mẹ không tức giận sao?” Ninh Ninh hơi lo lắng hỏi. Nếu mẹ tức giận, cậu sẽ lập tức rút đi, ngoan ngoãn làm con trai ân cần hiểu chuyện giống như nick name của cậu.