Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 153: Chương 153: Canh bạc ra đời 2




Mục Chính Hi là cấp trên của cô, hôm nay cô đến cùng anh, không thể từ chối được. Còn LEO là thầy hướng dẫn của cô, thầy hướng dẫn chỉ là cách gọi kính trọng, thật ra anh giúp đỡ cô rất nhiều, đến cô cũng không thể nói ra LEO có chút gì đó không tốt, bây giờ, họ cùng lúc đưa tay ra, Hạ Tịch Nghiên ngẩn ngơ ở đó không biết nên chọn lựa làm sao.

Ở giữa sàn nhảy đã có người khiêu vũ, còn bọn họ ở bên này...hai bàn tay đưa về phía cô, đều không có ý muốn rút lại. Hạ Tịch Nghiên nhìn họ, trong đầu đang nghĩ xem làm sao để phá bỏ đi cái tình hình này.

Đúng lúc này Alexia cũng thấy bọn họ ở đây, có thể thấy Hạ Tịch Nghiên đang rất được mến mộ, nhưng mà cũng rất khó xử, nghĩ một lát, vẫn là quyết định đi sang đó: “Xem ra bây giờ cô Hạ rất được yêu mến, không có ai mời tôi khiêu vũ sao?” Alexia cười nói.

Thấy Alexia đến, Hạ Tịch Nghiên như được giải cứu: “LEO, hay là nhảy với tôi một điệu trước đi?” Alexia nhìn LEO mở lời, lúc này, LEO liếc nhìn Hạ Tịch Nghiên, rồi lại vô tình quét sang Mục Chính Hi, nhếch môi nói: “Tất nhiên rồi!”

Nói xong, anh đưa tay về phía Alexia: “Cô gái xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”

“Of course!”

Vừa nói, Alexia liền đặt tay lên tay LEO, hai người cùng đi vào sàn nhảy, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới thở dài nhẹ nhõm.

Mục Chính Hi nhìn cô: “Sao? Không muốn nhảy với tôi?”

Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi, cô không nói gì mà chỉ trực tiếp đặt tay lên tay anh, bây giờ nói gì cũng vô ích, cô bớt nói vài câu thì tốt hơn, sau đó hai người cũng đi vào sàn nhảy, âm nhạc chậm rãi vang lên, Mục Chính Hi đón lấy eo của cô: “Hạ Tịch Nghiên, xem ra hai năm qua, cô không hề rảnh rỗi nhỉ!” Mục Chính Hi không nhịn được nói mấy lời mỉa mai.

Nghe anh nói vậy, Hạ Tịch Nghiên cau mày, biết anh hiểu nhầm cô và LEO, cô cũng không giải thích nhiều, cô chỉ nói: “Tôi vẫn ổn, người không rảnh rỗi là tổng giám đốc Mục mới đúng!”

Nghe vậy, Mục Chính Hi liền thay đổi sắc mặt: “Hạ Tịch Nghiên, cô đang giễu cợt tôi hả?” Mục Chính Hi không vui nhìn cô.

“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!” Hạ Tịch Nghiên mỉm cười, thẳng thừng không quan tâm đến vẻ tức giận trên mặt anh.

“Vậy cô thì sao? Cô với tên Tống Kỳ đó có quan hệ gì?” Mục Chính Hi nhìn cô và hỏi.

“Thì…” Lời sắp nói ra, đột nhiên Hạ Tịch Nghiên ngừng lại, cô nhìn Mục Chính Hi, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Tổng giám đốc Mục, đây là chuyện riêng của tôi, hình như không cần đến chuyện này cũng phải giải thích với anh chứ?”

Mục Chính Hi sắc mặt không vui, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Hạ Tịch Nghiên: “Dường như cô đã quên mất đi một thân phận!” Mục Chính Hi nhìn cô rồi chậm rãi nói.

“Sao cơ?”

“Đừng quên, cô vẫn là vợ cũ của tôi!”

“Tổng giám đốc Mục, anh cũng đã nói rồi, chỉ là vợ cũ, chúng ta đã ly hôn rồi, vả lại, tôi cũng chưa bao giờ hỏi đến chuyện giữa anh và Lăng Tiêu Tường, không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi thong thả nói.

Nghe vậy, Mục Chính Hi liền thay đổi sắc mặt, nhưng mà không thể không nói, Hạ Tịch Nghiên nói rất có lý, Mục Chính Hi đột nhiên rất ghét cái chữ “cũ” này!

Hai người đang khiêu vũ, Mục Chính Hi tự nhiên lại có một suy nghĩ muốn trả thù, đột nhiên bàn tay anh ôm chặt lấy eo cô, hai người dính chặt lấy nhau, màn khiêu vũ trở nên vô cùng ái muội

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.