Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 207: Chương 207: Gặp lại người quen cũ 3




Nhìn anh đi rồi, lúc này Hạ Tịch Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng quay đầu tìm kiếm gì đó nhưng không thấy được bóng dáng kia.

Cô khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ là ảo giác của mình.

Nếu vậy lại càng tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi và nhìn xung quanh, định tìm một chỗ yên tĩnh để qua đó.

Cô cầm một ly rượu vang trên bàn, đi sang bên cạnh. Bây giờ, tất cả mọi người đi vào trong, tất cả đều đang lợi dụng cơ hội của mình để tạo ra tương lai, xung quanh ngược lại có vẻ hơi yên tĩnh. Hạ Tịch Nghiên cầm ly rượu vang, thấy ban công không có ai nên đi về phía đó.

Quả nhiên, ngoài ban công không có ai, từng làn gió nhẹ thổi tới trên mặt, trên cổ và cánh tay của cô, cảm giác vô cùng thoải mái.

Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, hưởng thụ sự bình yên không bị ai làm phiền.

Ở trong trường hợp này, muốn tìm được một nơi yên tĩnh như vậy thì thật sự không dễ dàng gì. Hạ Tịch Nghiên không muốn bị quấy rầy, cô đương nhiên cũng âm thầm cao hứng.

Ở ban công này có thể nhìn ra bên ngoài, còn có thể thấy có rất nhiều người lần lượt tới.

Khi Hạ Tịch Nghiên đang nhìn, bỗng nhiên có một người xuất hiện ở trong tầm mắt. Sau khi nhìn thấy, Hạ Tịch Nghiên liền sửng sốt.

Bởi vì người kia không phải là ai khác, chính là giám đốc Hà! Sao ông ta cũng tới vậy?

Nghĩ đến trước đây cô vì hợp đồng mà từng trêu đùa ông ta, Hạ Tịch Nghiên nhớ lại liền có chút sợ hãi.

Thật ra, nếu lúc đó không phải Mục Chính Hi chạy tới kịp, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Thấy giám đốc Hà mặc lễ phục chậm rãi bước vào, Hạ Tịch Nghiên sợ ông ta sẽ phát hiện ra mình nên vội vàng lùi lại một bước, đứng ở đó nhìn bên ngoài. Cô âm thầm cầu khẩn cho mình tuyệt đối đừng bị ông ta phát hiện ra.

Nếu không phải hôm nay lại nhìn thấy ông ta, cô gần như đã quên mất chuyện này rồi.

Nhìn giám đốc Hà đi tới, hơn nữa còn ngước mắt nhìn về phía này, Hạ Tịch Nghiên hơi hoảng loạn, lùi hẳn về phía sau, theo bản năng muốn đi ra ngoài.

Chỉ là cô vừa đi được mấy bước, bỗng nhiên va phải một người.

Hạ Tịch Nghiên vừa muốn mở miệng xin lỗi, lúc này một giọng điệu lạnh lùng vang lên phía trên đầu: “Đi đâu?”

Nghe được giọng nói này, cho dù rất lạnh nhưng Hạ Tịch Nghiên bất giác thấy yên lòng. Cô ngước mắt lên. Khi nhìn thấy Mục Chính Hi, trái tim đang nặng nề của cô lại thật sự được thả lỏng.

“Không, không sao!” Lần đầu tiên Hạ Tịch Nghiên nói chuyện cũng khẩn trương.

Mục Chính Hi nhìn ra vẻ không thích hợp của cô, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô muốn trốn tránh mình, nhìn thấy mình mới khẩn trương như vậy.

“Khẩn trương thế à? Vừa thấy tôi tới đã muốn đi sao, hử?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên và nhấn mạnh từng từ hỏi. Cho dù anh không lớn tiếng, nhưng vẫn đủ để người ta nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của anh.

Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn qua, khi không nhìn thấy giám đốc Hà, trong lòng mới bớt căng thẳng.

“Không, tôi không nhìn thấy anh tới!” Hạ Tịch Nghiên giải thích, ý nói là cô muốn rời đi không phải vì anh.

Nghe lời giải thích của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi nhướng mày: “Ồ? Thật sao?”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu với vẻ không yên lòng: “Ừ!” Mục Chính Hi thấy dáng vẻ không tập trung của cô, lại căm tức: “Hạ Tịch Nghiên!”

Nghe được giọng nói tức giận này, Hạ Tịch Nghiên mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, nhìn Mục Chính Hi và nhíu mày: “Sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.