Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 63: Chương 63: Luôn là chân lý




“Hả?” Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên theo bản năng nâng mắt nhìn anh ta.

“Không có gì, đi thôi, tôi dẫn cô đi tới đẳng trước!“ Mục Chính Hi nói.

Mục Chính Hi không nói tiếp, Hạ Tịch Nghiên cũng không hỏi nữa, cô không thích hỏi đến sự riêng tư của người khác lắm.

Vì thế, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Tuy nơi này cũng không giàu có, nhưng trên mặt mỗi người đều nở nụ cười thoả mãn,nhìn ra được bọn họ đều rất thoả mãn với tình trạng hiện giờ.

Thật ra có đôi khi, yên bình cũng là một loại may mắn.

Ít nhất không có quá nhiều đấu đá, không cần so bì quá nhiều, lòng dạ đơn giản; người cũng sẽ trở nên đơn giản và Vui vẻ.

Đi đến đây, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được bị bầu không khí ở đây-ảnh hưởng, tâm trạng trở nên rất vui vẻ, cô cũng lớn lên ở thành phố A từ nhỏ, nhưng trước giờ lại không biết có một nơi thế này.

Điểm này thật sự phải cảm ơn Mục Chính Hi, nếu không. nhờ anh, chỉ sợ cô cũng không biết sẽ có một nơi như vậy.

Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đi nơi nơi, cảm nhận sự đơn giản, yên bình của nơi này, còn có ý cười bên khoé môi của cô, mỗi một nơi đều khiến người ta thoải mái đến lạ.

Nếu là người khác đến nơi này, chắc chắn sẽ chê nó bẩn!

Nhưng cô thì không, còn rất hưởng thụ nơi này nữa.

Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi nở nụ cười…

“Rất thoải mái đúng không!?2“ Mục Chính Hï thuận miệng hỏi. ì

“Ừm!“ Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Có đôi khi, người càng đơn giản, thứ thiết kế ra lại càng có ý nghĩa hơn!”

Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên không thể phủ nhận gật đầu, bọn họ sống ở thành phố lớn, mỗi ngày phải gánh vách quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, cho nên lúc suy nghĩ mọi thứ đều sẽ trở nên rất phức tạp.

Cho nên còn không bằng trở về gốc rễ, lúc đó, thứ thiết kế ra mới có thể thuần tuý,

Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên quay đầu nhìn Mục Chính Hi: “Tổng Giám đốc Mục, hôm nay anh sao thế?“

“Sao thế cái gì?”

“Phát hiện hôm nay anh nói chuyện rất cảm khái, chân lý!”

“Lời của tôi nói, vẫn luôn là chân lý!”

Hạ Tịch Nghiên:”…”

Người đúng là không thể ghen.

Nhất là không thể khen Mục Chính Hi! Cho chút ánh mặt trời đã muốn rực sáng lên rồi!

Hạ Tịch Nghiên không nói gì với Mục Chính Hi nữa, nhìn thấy trước mặt có bán đồ nên bèn đi qua.

Bên trên bán một vài món đồ chơi nhỏ, nhìn rất đẹp, Hạ Tịch Nghiên cầm lấy một cái vòng tay, nói chính xác là một cái xích tay nhỏ, bên trên là mấy thứ giống như San hô nhỏ, trông rất xinh đẹp. (

Hạ Tịch Nghiên cẩm lấy đeo trên tay, còn rất xinh nữa, làn da của cô vốn đã trắng, đeo lên càng:tăng thêm chút màu sắc hơn.

“Đẹp không?” Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn Mục Chính Hi hỏi.

“Ừm, đẹp!“ Mục Chính Hi gật đầu.

Hạ Tịch Nghiên cười, lúc. này người bán đồ kia nói: “Cô gái, cô đeo thật sự rất đẹp, tuy mấy thứ đồ của chúng tôi không phải đồ quý giá gì; nhưng chắc chắn là thuần thiên nhiên!”

Nghe thấy lời người đó, Hạ Tịch Nghiên cười: “Bao nhiêu tiền?”

“Bốn mươi In nghìn!”

“Được, tôi mua!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.

Không hề chê thứ này rẻ chút nào.

Hạ Tịch Nghiên lấy tiền từ trong ví ra, đưa cho người kia.



Người kia cười: “Cảm ơn!” “Không cần khách sáo!” Cô cũng cười nói.

Sau đó Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi: “Đi thôi!”

Hai người bèn rời di.

Mới đi chưa được mấy bước, Mục Chính Hi hỏi: “Thích

ăn”

“Đẹp lắm không phải sao?”

Ông ấy vẫn ngồi ở đó, hình như trong tay đang cầm cái gì đó, quan sát rất nghiêm túc rất cẩn thận.

“Nhìn gì vậy?” Mục Chính Hi hỏi.

Hạ Tịch Nghiên hất cằm ra hiệu, Mục Chính Hi cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy người kia, anh nhíu mày: đi thẳng tới.

“Chú Lý!” Anh gọi một tiếng

Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên, Mục Chính Hi quen à?

Người kia ngầng đầu lên, khi nhìn thấy Mục Chính Hi thì nở nụ cười: “Tiểu Hi? Tiểu Hi, cháu về rồi Sao?”

“Vâng cháu về rồi đây, dạo này chú thế nào!?“

“Chú khoẻ lắm; khoẻ lắm!” Người được Mục Chính Hi gọi là chú Lý kia có hơi kích động, cũng có vui vẻ, nhìn anh không rời mắt

Mà Mục Chính Hi chỉ cười nhạt, mặc cho người kia nhìn mình.

Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, dùng khẩu hình hỏi: “Quên hả!?”

Lúc này, chú Lý cũng chú ý tới Hạ Tịch Nghiên ở một bên: “Đây là?”

Lúc ông ấy nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi ngẫm nghĩ rồi nhướng mày: “À, đây là bạn gái của cháu!” Nói xong, Mục Chính Hi không cho giải thích ôm lấy bả vai Hạ Tịch Nghiên, kéo cô vào lòng.

Bạn gái?

Hạ Tịch Nghiên sững sờ nhìn Mục Chính Hi, biết anh cố ý nói thế, nhưng khổng hiểu vì sao anh phải nói thế!

“Rất đẹp, rất đẹp, không ngờ Tiểu Hi lại có bản lĩnh thế, tìm được một bạn gái xinh đẹp như vậy! Chú Lý nhìn Hạ Tịch Nghiên, gật đầu tán thưởng.

“Thật ra cháu …”

Hạ Tịch Nghiên vừa định giải thích, Mục Chính Hi đột nhiên kéo cô đến gần, kề sát bên tai cô nói: “Cho chú Lý hy vọng đi, thần kinh của chú ấy có chút vấn đề.

Tuy Hạ Tịch Nghiên không biết anh nói thế là có ý gì, nhưng trong lời nói của anh có chứa quá nhiều điều, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể cười gật đầu: “Vâng, phả

Vì thế, cả buổi chiều, bọn họ đều ở bên người tên chú Lý này, Hạ Tịch Nghiên phát hiện, quan hệ giữa bọn họ tất vi diệu.

Mục Chính Hi gọi ông ấy là chú Lý, nhưng cảm giác của chú Lý với Mục Chính Hi giống như đang đối xử với con trai mình vậy.

Hạ Tịch Nghiên ôm rất nhiều sự nghi ngờ ở cùng Mục Chính Hi bên đó cả buổi chiều, cô có hơi nghĩ ngờ anh lấy việc công làm việc tư.

Nhưng cũng may là.cồ chơi rất vui, chú Lý rất hiếu khách, đối xử với bọn họ cực kỳ tốt, trong I! Tịch Nghiên mới cân bằng được một chút

Mãi khi sắp đến buổi tối, bọn họ mới trở về.

Lục ánh đèn rực rỡ sáng lên, bọn họ mới rời khỏi chú Lý tiễn bọn họ đến lên xe mới lưu luyến rời đi

Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi ngồi trong xe nhìn chú Lý. đứng trông bọn họ qua kính phản quang; HẠ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy hơi buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.