Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Chương 37: Chương 37: Sinh lòng ghen ghét




Mục Chính Hi thật sự không thể nhận ra một tí nào sao?

Tại sao anh ta lại cứ cảm thấy bất an như vậy?

Hai năm trước bọn họ ly hôn với nhau, chính là một khởi đầu rất tốt, hiện tại cho dù như thế nào thì anh ta cũng sẽ không để Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi ở cùng với nhau.

Tuyệt đối sẽ không đâu!

Cho dù là tán gia bại sản, anh ta cũng không hề tiếc nuối!

Thấy Hạ Kỳ Lâm không nói lời nào, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh ta: “Anh cả, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Hạ Kỳ Lâm hoàng hồn, nhìn Hạ Tịch Nghiên, nhếch miệng nở một nụ cười:

đi ăn cái gì đó. Thế nào, em muốn ăn cái gì, anh cả mời.” Hạ Kỳ Lâm dịu dàng nói.

Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên cũng không khách khí nữa, cẩn thận suy nghĩ: “Em nghe nói gần đây có một nhà hàng sushi vừa mới mở, cũng không tệ, em muốn đi nếm thử.”

“Được, vậy thì đi ăn sushi đi.” Nói xong, Hạ Kỳ Lâm cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy cầm lấy áo khoác muốn đi.

Hạ Tịch Nghiên cũng đứng dậy, hai người đi ra ngoài.

Đã lâu không gặp, hai người bọn họ không có cảm giác xa lạ chút nào, chỉ có loại cảm giác thân thiết không hiểu được.

Nhưng mà trên đời này có một loại duyên phận, gọi là không trùng hợp thì không thành văn.

Mục Chính Hi vừa dẫn Lăng Tiêu Tường đến chỗ này liền thấy Hạ Tịch Nghiên và

Hạ Kỳ Lâm đi ra từ trong quán cà phê, bộ dạng hai người bọn họ cười cười nói nói khiến cho người ta cảm thấy rất ghen tị!

Lăng Tiêu Tường đang nói chuyện với Mục Chính Hi, lúc này cũng nhìn thấy bọn họ.

Quan trọng nhất là Lăng Tiêu Tường nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, người phụ nữ đó chính là cái gai trong tim của anh!

“Đây không phải là người phụ nữ đó sao?” Nói xong, ánh mắt của Lăng Tiêu Tường nhìn về phía người ở bên cạnh của Hạ Tịch Nghiên: “Người đó chính là Hạ Kỳ Lâm, tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, sao bọn họ lại ở cùng nhau vậy chứ? Chẳng lẽ bọn họ là mối quan hệ trai gái?” Lăng Tiêu Tường cố ý nói như vậy, cũng là cố ý nói cho Mục Chính Hi nghe.

Bởi vì cô ta luôn cảm giác, ánh mắt của Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên rất bất

thường.

Khiến cho cô ta cảm thấy bất an.

Đúng lúc gặp gỡ một cảnh tượng như thế, sao cô ta lại không “nhắc nhở’ một phen chứ.

Thật ra thì không cần cô ta phải nói, Mục Chính Hi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không phải là Hạ Tịch Nghiên mới vừa về nước sao? Tại sao có thể tìm được bạn trai nhanh như vậy?

Mà lại là Hạ Kỳ Lâm?

Nghĩ đến đây, trong lòng của Mục Chính Hi cười lạnh, ánh mắt dừng ở trên người của hai người bọn họ.

Mà Hạ Tịch Nghiên với vẻ ngoài cười tươi như hoa, vóc dáng nhỏ nhắn đi song song với Hạ Kỳ Lâm, bổ sung cho nhau như vậy, trông rất hợp với nhau.

“Sao lại chợt nhớ đến muốn ăn sushi vậy?” Hạ Kỳ Lâm hỏi.

“Em nghe đồng nghiệp của em nói là ăn rất ngon, cho nên em muốn đi ăn thử.”

“Được, vậy thì ăn sushi thôi.”

Nói xong, Hạ Kỳ Lâm cầm điện thoại di động lên: “A lô, cửa hàng sushi à, định vị trí giúp tôi, lập tức đến ngay đây…”

Rồi Hạ Kỳ Lâm quan tâm mở cửa xe ra giúp Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười ngồi vào trong xe.

Hạ Kỳ Lâm cũng cúp điện thoại di động, đi vòng qua mở cửa xe ngồi xuống, sau đó khởi động xe đi khỏi.

Mục Chính Hi và Lăng Tiêu Tường đang ngồi ở trong xe, nhìn thấy một màn kia, sau khi nhìn xong, Lăng Tiêu Tường cười cười: “Xem ra là mối quan hệ của bọn họ không tầm thường.”

“Không ngờ tới Hạ Tịch Nghiên còn rất có bản lĩnh, vừa trở về liền có thể hấp dẫn được tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị.”

Một câu nói này, nói Hạ Tịch Nghiên không ra cái gì.

Mục Chính Hi ngồi yên ở nơi đó, tay khoác lên trên tay lái, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh: “Trèo lên được Hạ Kỳ Lâm thì tính là cái gì? Trèo lên tôi mới tính là có bản lĩnh.”

Nghe thấy câu nói này, Lăng Tiêu Tường sửng sờ nghiêng đầu qua nhìn Mục Chính Hi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.