Ngày chủ nhật đẹp trời, HIểu Minh theo thói quen đến thư viện. Vừa là để thư giãn, vừa có thể tìm thêm 1 số tài liệu cho Phàm gia. Nói là 1 số
thôi chứ lúc tìm xong chắc phải đến 1 chồng cao chót vót. Con người chăm chỉ thì đâu có quản ngại khó khăn, 1 chứ 10 chồng anh cx có thể bê dc.
Nhưng đời thật không như là mơ, ý trời đã định sao có thể trái lại,
trong khi HIểu Minh khệ nệ ôm kết quả lùng sục thư viện ra thì sau lưng
anh, 1 người khác- cx 1 chồng sách như vậy, cao hơn cả cái đầu của mk.
Người đó đang lùi lại phái sau như để tìm kiếm 1 thứ j đó chắc quan
trọng lắm, nên ko để ý j xung quanh cả.Nhưng loài người có mắt đằng
trước chứ đâu phải đằng sau. Mọi sự chỉ có ai trong cuộc mới biết, còn
t/g chỉ biết rằng hai người kia sách đụng người rồi người đụng sách thế
nào ko rõ, rồi sau đó cùng nhau ngập trong đống ngổn ngang. Hiểu Minh
loáng thoáng thấy 1 mái tóc vàng sau khi bị 1 vài quyển sách rơi...trúng đầu, chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị nghe 1 tràng chửi như tát nước vào mặt:
-này, có mắt đằng trước mà ko biết tránh người ko có mắt đằng sau hả? Đi đứng kiểu j vậy
-ơ,ơ là cô đụng tôi cơ mà- HIểu Minh ấp úng sau khi nhận ra đối phương là 1 thiếu nữ nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành
Bỗng anh khựng lại
-khoan đã, cô là...
Trong đầu anh hồi tưởng lại 1 người mà anh gặp cách đây ko lâu, người mà đã
cứu Phàm gia trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô ấy là
-Ann- anh nói mà như thét lên
Còn cô gái kia ngờ ngợ 1 hồi rồi cx nhìn anh vẻ nghi hoặc:
-chẳng lẽ anh là..
-là tôi- Hiểu Minh đây, cô ko nhận ra tôi sao?
Ann ngồi im như vừa bị sét đánh ngang tai. “Thôi xong rồi, người ta đường
đường là đối tác làm ăn quan trọng, hơn nữa còn là người mk đang kết nữa chứ. Đã vậy vừa rồi mk lại ăn nói như vậy...ôi trời ơi, làm sao bây
giờ, mắt hết cả hình tượng thục nữ trong mắt người ta rồi, làm sao hi
vọng anh ấy thik mk nữa”-Ann thầm nhủ. Nói thật là bây giờ cô chỉ muốn
lấy cái j đó mà che mặt, người ngoài nhìn vào thấy cô chửi người khác
phũ phàng như vậy còn j là sĩ diện của một tiểu thư lúc nào cx điềm đạm
dc
-Ann, Ann, cô ko sao chứ?- HIểu MInh huơ huơ tay trước mặt cô
-ah, ah, tôi...
Chưa biết trả lời ra sao thì Hiểu Minh đã chìa tay ra, kèm theo đó là 1 nụ
cười đúng chất “warm boy“. Ann ngượng ngùng nắm lấy tay Hiểu Minh để anh kéo lên
-Hiểu Minh, xin lỗi anh, thực sự vừa rồi, tôi ko cố ý nói như vậy, chỉ là...
-ko sao đâu, nhờ vậy mà tôi có thể nhìn thấy 1 khía cạnh khác của con người cô
-sao cơ-Ann giật mk
-1 khía cạnh đáng yêu hơn, ý tôi là như vậy- anh cười
Đến giờ Ann mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô cúi xuống nhặt sách cùng Hiểu
MInh và ko biết bao nhiêu lần né tránh ánh mắt tinh quái của anh khi 2
người đang ở một cự ly gần như vậy.
10,00 a.m:
Hai người
cùng nhau ngồi bên chiếc bàn của thư viện. Với 2 cốc trà ấm trên tay,
thời gian đủ để hai người giải quyết mọi hiểu lầm:
-tôi đâu có nghĩ rằng mk lại phải bộc lộ con người thật trước mặt anh cơ chứ- Ann áp tay vào cốc nước, thở dài
-có sao đâu, nhưng tại sao cô cứ phải che giấu chính mk và tạo ra 1 vỏ bọc khác nhỉ?- anh thắc mắc
-là 1 cô gái con nhà quyền quý như tôi thì đâu có thể muốn làm j thì làm,
phải tỏ ra đúng mực điềm đạm, nữ tính, thùy mị bất kể ở đâu và lúc nào.
Cái khuôn phép đó đã bó buộc tôi từ nhỏ, cho nên...
-cô biết ko,
em gái tôi cx là tiểu thư, thậm chí là dc thuê người về để dạy cư xử thế nào cho đúng nhưng con bé đâu có chịu hok. 24 tuổi rồi mà cứ như đứa
con nít ấy, đanh đá, bắt nạt người khác đủ kiểu, nhưng ko ai ghét nó cả. Con bé nó cứ sống đúng với bản chất của mk 1 cách hồn nhiên, nó ko tự
làm mk già đi, mà chỉ làm những j mk muốn. Nên tôi khuyên cô hãy cứ sống đúng với bản thân mk, đừng bao giờ biến mk hoàn hảo để làm vừa lòng
người khác
-nhưng...mọi người có thể ko thik con người thật của tôi
-ko thik thì họ cx phải chấp nhận chứ, tôi nói thật là mk rất thik con người này của cô đó
-thật sao
-thật
-thế anh có con người thật ko
-đây chính là con người thật của tôi mà
-là 1 chàng trai dịu dàng, ấm áp và quan tâm tới người khác sao
-tôi ko nghĩ như vậy đâu
Anh và cô cùng cười, Hiểu Minh và Ann đã thực sự kết nhau mất rồi. Trưa đó, sau khi đưa Ann về, Hiểu Minh lái xe với 1 tâm trạng vô cùng hưng phấn:
-Hiểu nhi, em khỏe ko?
-sao nghe giọng anh phởn thế, em gái sắp chết mất xác rồi mới gọi điện hỏi thăm ah?
-ah, anh chỉ muốn xem em đã chết hay chưa thôi, còn giọng anh phởn là
vì...có cô gái xinh đẹp vừa khen anh dịu dàng, ấm áp, tốt bụng
-trời đất, ko biết cô nào bị điên mới nói như vậy- Hiểu Mẫn thốt lên