Sáng sớm hôm sau, Uyển Ngưng và Mộng Uyển vội vàng lên xe đi ra sân bay. Trên đường đi Mộng Uyển đưa bánh bao sang cho cô nhưng cô lắc đầu: “Sáng sớm chị không có đói bụng cũng không có khẩu vị để ăn.”
Mộng Uyển cất bánh bao đi, nói: “Vậy em sẽ để lại một lát nữa chị đói thì sẽ ăn. À đúng rồi em nghe nói bộ phim lần này quay cũng là ở gần quân khu đó luôn thì phải?”
Uyển Ngưng đang cầm iPad lướt đọc tin tức, nghe vậy thì nói: “Đúng vậy. Em sợ cực khổ sao?”
Mộng Uyển nghe vậy thì vội vàng nói: “Không có đâu. Chị đừng nghĩ vậy.”
Nhìn thấy phản ứng của cô ấy thì cô bật cười lắc đầu: “Được rồi, chị cũng chọc em thôi.”
Tới sân bay, Uyển Ngưng và Mộng Uyển đi tới thì đã thấy đạo diễn Mã, Hứa Nhuệ đang đứng nói chuyện. Đạo diễn Mã thấy cô thì cười nói: “Uyển Ngưng tới rồi à?”
Uyển Ngưng gật đầu: “Chào đạo diễn Mã, chào anh Duệ Khải.”
Duệ Khải gật đầu lại với cô: “Chào.”
Đạo diễn Mã nhìn một lượt nói: “Cũng đã đủ rồi, cũng sắp tới giờ bay nên chúng ta đi thôi.”
Thật ra lần này bọn họ đi cũng không nhiều chỉ tầm 7,8 người đi tới đó chưa tính trợ lý. Bọn họ làm thủ tục rồi đi lên máy bay, ghế của Uyển Ngưng được sắp xếp ngồi cạnh với nữ chính của bộ phim tên là Nghiên Hinh. Cô đi tới ngồi xuống gật đầu chào hỏi với cô ấy: “Chị Nghiên Hinh, chào chị em là Uyển Ngưng.”
Nghiên Hinh quay sang nhìn cô, mỉm cười: “Chào em. Đây là lần đầu em hợp tác với chị đúng không?”
“Dạ phải.”
“Vậy hợp tác vui vẻ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người bọn cô cũng dừng lại ở đó, khi máy bay cất cánh Nghiên Hinh thì đeo bịt mắt nằm ngủ còn Uyển Ngưng bên cạnh thì lấy cuốn sách ra đọc.
Lúc tới Thẩm Dương thì trời cũng đã trưa, mọi người lấy hành lý rồi lên xe mà đạo diễn Mã đã sắp xếp lên ngồi. Ở trên xe đạo diễn Mã nhìn bọn họ cười nói: “Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, từ đây tới Liêu Dương ít nhất phải một tiếng mới tới nơi.”
Lúc này có một giọng nữ than vãn: “Đã tới Thẩm Dương mà còn chưa được tới khách sạn nghỉ ngơi. Bây giờ còn phải đi tới 1 tiếng tới Liêu Dương, mệt thật.”
Đạo diễn Mã nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: “Nhật Lệ, nếu cô không đóng được bộ phim này thì nói với tôi một tiếng tôi sẽ kêu người tìm người khác thay cô.”
Nhật Lệ nghe ông nói vậy thì cũng không dám than oán gì nữa, cúi đầu lướt điện thoại. Mộng Uyển ngồi bên cạnh Uyển Ngưng nói: “Cô ta bây giờ chắc là bị đạo diễn Mã ghi thù rồi.”
Uyển Ngưng cũng không quan tâm, cầm lấy bịch mắt đeo vào: “Chị ngủ một lát, khi nào tới nơi gọi chị.”
Hơn một giờ đồng hồ cuối cùng cũng tới Liêu Dương trước khi tới thì bọn họ đi vào khách sạn đã được đạo diễn sắp xếp trước đó. Uyển Ngưng và Mộng Uyển đi vào phòng của mình, Mộng Uyển đặt hành lí xuống đi tới kéo rèm cửa sổ ra: “Chị Uyển Ngưng chị qua đây xem. Từ đây chúng ta có thể nhìn thấy quân khu đó.”
Uyển Ngưng đang nhìn xung quanh căn phòng một lát, nghe cô ấy nói vậy thì đi tới nhìn: “Đúng như vậy thật.”
Mộng Uyển thấy trời cũng đã trưa, quay sang nói: “Em đi kêu mấy món ăn đem lên đây.”
“Vậy em đi đi.”
Mộng Uyển xoay người bước ra ngoài, cô nghe thấy tiếng đóng cửa thì suy nghĩ không biết Vu Dương anh ấy đang ở quân khu nào. Cô cầm điện thoại nhìn dãy số của anh chần chừ một lúc cũng tắt màn hình, không gọi tới anh sợ lại làm phiền anh đang bận gì đó.
Dùng xong bữa trưa, Uyển Ngưng và Mộng Uyển đi xuống sảnh đã thấy đạo diễn Mã và Nghiên Hinh đang trò chuyện với nhau. Uyển Ngưng đi tới mỉm cười, nói: “Chào đạo diễn Mã, chào chị Nghiên Hinh.”
Nghiên Hinh nhìn cô gật đầu: “Uyển Ngưng tới rồi à, em mau ngồi xuống đợi mọi người đi.”
Uyển Ngưng và Mộng Uyển ngồi xuống, đạo diễn Mã quay sang nói: “Bộ phim lần này là đề tài quân nhân nên mọi người sẽ phải chịu khổ nhiều rồi.”
Nghiên Hinh cầm ly cà phê lên uống, nói: “Khi nhận kịch bản này tôi cũng biết chắc chắn sẽ trải qua những khó khăn nhưng đạo diễn yên tâm tôi sẽ cố gắng hết sức học hỏi hoàn thành vai diễn này.”
Uyển Ngưng ngồi bên cạnh cũng nói: “Đúng đó đạo diễn Mã, đề tài quân nhân này tuy mọi người sẽ chịu khổ một chút nhưng bù lại có thể đem đến cho khán giả biết được quân nhân có cuộc sống như thế nào.”
Đạo diễn Mã nghe hai cô nói vậy thì tán đồng gật đầu, lúc này mọi người cũng lần lượt đi tới. Đạo diễn Mã thấy cũng đã đông đủ, đứng dậy: “Đi thôi, cũng đã đông đủ rồi.”
Khoảng nửa tiếng sau mọi người cũng đã đứng trước quân khu, nhìn thấy những người lính mặc quân trang màu xanh lá gương mặt nghiêm túc đang tập luyện. Đạo diễn Mã dẫn bọn họ đi vào bên trong sảnh đã thấy vài người mặc bộ quân trang.
Cảnh Minh thấy bọn họ tới thì tiến lên dùng động tác quân lễ, sau đó để tay xuống nói: “Đội trưởng biết được mọi người tới đây đều muốn học hỏi kinh nghiệm kỹ năng nên đã sắp xếp cho mọi người vài người để mọi người làm quen.”
Đạo diễn Mã cũng thực hiện quân lễ sau đó cười nói: “Làm phiền các cậu rồi.”
“Không phiền, bộ phim này của đạo diễn Mã nói thật thì tôi thấy rất ý nghĩa. Có thể để cho mọi người biết được cuộc sống của một quân nhân như thế nào.”
Uyển Ngưng đóng vai là một bác sĩ của quân khu nên đứng trước mặt cô là một cô gái mái tóc ngang vai được buộc lên, cô gái mặc bộ quân trang bên ngoài khoác chiếc áo blouse nở nụ cười: “Xin chào tôi là Vân Hi, bác sĩ quân khu.”
Cô mỉm cười, nói: “Xin chào tôi là Uyển Ngưng, mong cô sẽ chỉ giáo nhiều hơn.”
Lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân tới gần, sau đó tầm mắt cô nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang nhìn kỹ sẽ thấy quân hàm của người này là hai gạch ba sao chính là Thượng tá. Mọi người trừ nhóm đạo diễn Mã ra thấy người đàn ông này tới đều thực hiện quân lễ với anh, nói một câu: “Đội trưởng.”
“Đây là đoàn người hôm qua đã nói tới sao?”
Cảnh Minh gật đầu: “Đội trưởng, là họ.”
Uyển Ngưng lúc nãy chỉ để ý trang phục của người đàn ông này, bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn quan sát gương mặt khi nhìn rõ thì biểu cảm kinh ngạc la lên: “Vu Dương!?”
Mọi người đều bị tiếng la của cô giật mình quay sang nhìn, cô biết mình thất thố thì đỏ mặt. Vu Dương nghe thấy giọng nói này thì đôi mày nhíu lại khi nhìn thấy rõ là gương mặt của ai thì đôi mày giãn ra. Anh nói: “Uyển Ngưng sao em lại ở đây?”
Cảnh Minh ở bên cạnh kinh ngạc xém rớt càm của mình, người lúc nãy dùng lời nói dịu dàng không tức giận hay lạnh lùng kia là đội trưởng của cậu sao? Hay là do cậu lãng tai?
Uyển Ngưng nuốt một ngụm nước bọt, cười nói: “Em, em là diễn viên trong bộ phim này. Hôm nay tới đây để học hỏi kinh nghiệm.”
Vu Dương nghe vậy thì đã hiểu ra, nói với cô: “Em qua đây.”
Cảnh Minh đứng bên cạnh tin chắc rằng lần này mình không hề bị lãng tai, là sự thật. Uyển Ngưng dưới ánh mắt của mọi người hít một hơi thật sâu đi tới bên cạnh anh, anh nhìn mọi người giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Uyển Ngưng.”
Mọi người nghe thế kinh ngạc không thôi, bọn họ không biết Uyển Ngưng đã kết hôn và lấy một người chồng quân nhân. Mộng Uyển ở bên cạnh kinh ngạc không kém, đi theo cô mấy năm nhưng cô ấy lại không hề biết chuyện này.
Cảnh Minh thêm một lần kinh ngạc, đội trưởng có vợ sao anh lại chẳng hề hay biết gì. Anh vội vàng dùng quân lễ lớn tiếng nói: “Chào chị dâu.”
Cô nhìn sang anh ta, Vu Dương nói: “Đây là Cảnh Minh phó đội trưởng.”
Uyển Ngưng miễn cưỡng nở nụ cười: “Chào, chào cậu Cảnh Minh.”
Vu Dương quay sang nhìn cô nói: “Được rồi em đi làm công việc của em đi. Khi nào xong sang tìm anh.”
Vân Hi đi tới cười nói: “Vậy đội trưởng tôi mượn người từ anh nhé. Tối sẽ trả lại cho anh.”
Mọi người lần lượt rời đi, Cảnh Minh ở bên cạnh không nhịn được hỏi: “Đội trưởng, tôi còn tưởng anh độc thân không ngờ đã kết hôn rồi.”
Anh quay sang cười nói: “Cũng chỉ mới đây thôi.”
Ở trên đường đi mọi người đều tò mò đánh giá Uyển Ngưng, Vân Hi đi bên cạnh nói: “Em không ngờ chị vậy mà là vợ của đội trưởng.”
Cô ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết anh ấy làm đội trưởng ở đây.”
Mọi người rời khỏi sảnh rồi tách ra, Mộng Uyển đi bên cạnh cô không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Chị Uyển Ngưng, chị kết hôn từ khi nào vậy?”
“Chuyện này buổi tối về sẽ nói với em. Một lát Nhạn Di có gọi tới cũng nói thế.” Cô đoán chắc Duệ Khải sẽ đem chuyện hôm nay nói lại cho cô ấy nên dặn trước.
Vào trong bệnh viện Vân Hi đưa cho cô một bộ quân trang, đôi giày và áo khoác blouse nói với cô: “Chị dâu chị mau đi thay mấy cái này đi rồi em sẽ giới thiệu sơ qua cho chị.”
Uyển Ngưng nhận lấy đi vào phòng thay đồ, một lát sau bước ra Vân Hi đi tới cười nói: “Được rồi vậy bây giờ em dẫn chị đi tham quan ở đây một chút.”
Vân Hi dẫn đường giới thiệu hai người họ lần lượt từng phòng. Cô đi bên cạnh tập trung lắng nghe, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc những việc này nên khá tò mò. Sau khi dẫn hai người họ đi tham quan xong, Vân Hi dẫn họ đi tới phòng bệnh nói: “Công việc của một bác sĩ thường ngày là đến phòng bệnh thăm hỏi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân.”
Uyển Ngưng ở bên cạnh lắng nghe cô ấy dịu dàng hỏi từng bệnh nhân ở đây, mọi người đều quay sang đưa mắt đánh giá cô. Tới trước giường bệnh cuối phòng, Vân Hi hỏi: “Anh sao rồi đã đỡ hơn chưa?”
Chí Vũ nghe vậy kích động đến nỗi xém ngồi dậy nói: “Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể để tôi xuất viện được chưa? Nếu cô không tin tôi còn có thể xuống giường chạy nhảy cho cô xem.”
Vân Hi nhàn nhạt nhìn anh ta, lắc đầu: “Không được, anh bị đạn bắn mất máu quá nhiều. Đội trưởng muốn anh nghỉ ngơi nhiều hơn, khỏe lại rồi mới được xuất viện.”
Chí Vũ không cam lòng nói: “Nhưng tôi đã đỡ nhiều rồi...”
“Anh chỉ đỡ chứ không phải là khỏe hoàn toàn.”
Chí Vũ thở dài quay sang nhìn thấy cô đứng bên cạnh thì nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Đây là bác sĩ mới tới sao? Thật xinh đẹp”
Vân Hi nở nụ cười nhìn anh: “Đây là vợ của đội trưởng đến đây để học hỏi kinh nghiệm sắp tới quay phim.”
Chí Vũ đang nở nụ cười thì tự dưng cứng đờ, sóng lưng lạnh ngắt, kinh hãi nói: “Chị, chị dâu.”