Uyển Ngưng bật cười giơ nón lên: “Được rồi, anh mau cúi đầu xuống em đội nón lên cho anh.”
Vu Dương tuy ngày thường không thích những thứ này nhưng hôm nay phá lệ vì cô, cúi người xuống để cô dễ dàng đeo lên. Cô kéo anh tới chỗ bàn ăn, cầm lấy bật lửa đốt nến lên, sau đó nhìn anh hát bài chúc mừng sinh nhật. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn gương mặt cô được ánh nến chiếu sáng, khi hát xong cô nói: “Anh mau ước nguyện đi.”
Anh nhắm mắt lại đan tay cầu nguyện thật ra điều ước của anh rất đơn giản, chỉ mong gia đình khỏe mạnh, cô bình an, vui vẻ, hạnh phúc và những sinh nhật sau này của anh đều có cô ở bên cạnh.
Anh mở mắt ra rồi thổi tắt nến, cô nhanh chóng đi bật đèn sau đó đi tới bên cạnh anh nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn em.”
“Anh mau ngồi xuống dùng bữa đi, món bít tết này khó khăn lắm em mới học được anh thử một chút xem.”
Vu Dương kéo ghế ngồi xuống nhìn dĩa bít tết trước mắt, hỏi: “Món này là em làm?”
Uyển Ngưng ngồi đối diện gật đầu cầm nĩa và dao lên: “Đúng vậy, lúc đầu em định nấu mấy món anh thích nhưng mà tài năng vào bếp của em không có nên là chỉ có thể nấu món đơn giản nhất là món này. Món này là chị em chỉ em nấu, năn nỉ lắm chị ấy mới chịu dạy cho em đó. Anh thử xem.”
Cô nhớ lại lúc còn ở Thượng Hải năn nỉ Uyển Tình dạy cô nấu món này, lúc đầu phản ứng của chị ấy chính là tuyệt đối không nhận vì không muốn biến thành phòng bếp trở thành chiến trường của cô. Nhưng sau một trận năn nỉ của cô thì chị ấy cuối cùng cũng chấp nhận đầu hàng, cũng may món này không quá khó nên cô làm được.
Anh cầm lấy dao vã nĩa lên cắt thịt bỏ vào miệng, mỉm cười: “Rất ngon, vất vả cho em rồi.”
“Không có vất vả.”
Tuy cô nói vậy nhưng anh không tin, cô từ nhỏ đã là một thiên kim tiểu thư tay không chạm bếp cũng chẳng biết nấu ăn. Để có được món này chắc chắn cô đã cố gắng học tập.
Cô vừa ăn vừa hỏi anh: “Mấy năm sinh nhật trước của anh thì anh thường làm gì?”
“Có năm thì trùng vào bữa nhận nhiệm vụ nên không thể đón sinh nhật được, có khi thì đi cùng với bạn bè đồng đội đi uống rượu.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Vậy lúc nãy anh đã ước gì? Có thể bật mí cho em biết một chút không?”
“Không thể.”
“Cũng đúng, nếu nói ra sẽ không linh nghiệm. Vu Dương, vậy những sinh nhật sau này của anh em đều sẽ ở bên cạnh đón cùng anh có được không?”
Vu Dương nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau đó gật đầu: “Được.”
Ăn tối xong Uyển Ngưng mở một bản nhạc khiêu vũ lên hỏi anh: “Có thể khiêu vũ không?”
Anh đi tới đứng bên cạnh cô, không trả lời mà xoay người cô lại đứng đối diện một tay anh ôm lấy eo cô một tay thì để sau gáy cô. Cô vòng hai tay lên cổ anh, nhìn thấy gương mặt anh tuy lúc ở bên người khác luôn tỏ ra lạnh lùng nghiêm nghị nhưng khi ở bên cạnh cô thì lại toát ra một vẻ dịu dàng, ôn nhu.
Anh dịu dàng chăm chú nhìn cô sau đó cúi xuống hôn lên đôi môi của cô, anh tiến quân thần tốc chiếm lấy vùng đất của mình cảm nhận được vị rượu truyền tới khiến anh như mê luyến không thể rời khỏi cô. Anh khom người bế cô lên đi vào phòng đặt cô lên giường, cô cảm nhận được nụ hôn của anh rơi xuống nó không hề ôn nhu dịu dàng như lần trước mà còn có sự bá đạo.
Vu Dương rời khỏi đôi môi cô nhìn cô đang lấy lại hô hấp, đôi môi sưng đỏ, ánh mắt mê man nhìn anh. Anh hôn lên trán cô, sau đó tới mũi rồi tới đôi môi cô nhưng lần này lại dịu dàng. Cô nghe anh hỏi: “Có thể không?”
Uyển Ngưng biết anh đang hỏi chuyện gì, cô đỏ mặt gật đầu dù gì hai người cũng đã vợ chồng nên chuyện này sớm muộn cũng phải làm. Khi anh nhìn thấy được sự đồng ý của cô thì cúi người hôn xuống, cô vòng lấy ôm cổ anh đáp trả nụ hôn. Cũng không biết từ lúc nào chiếc váy trên người cô đã được anh cởi ra, cô ngượng ngùng đưa tay muốn che lại nhưng anh đã ngăn tay cô lại.
Cô cảm nhận được những nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống trên người cô, đêm đó cô cũng cảm nhận được một người đàn ông nhịn gần ba mươi năm sẽ như thế nào.
Ngày hôm sau Uyển Ngưng thức dậy thấy anh vẫn còn đang ngủ tay ôm lấy cô. Tối hôm qua cô cũng chẳng biết bản thân ngất đi lúc nào, bây giờ cô chỉ cảm thấy eo của cô đau nhức không thôi. Cô tức giận há miệng cắn cằm anh khiến anh nhíu mày mở mắt ra, nhìn thấy cô thì dịu dàng nói: “Ngoan, đừng cắn. Sáng ra vẫn còn sức cắn người như vậy chắc tối qua anh-”
Vu Dương còn chưa nói hết câu thì miệng anh bị bàn tay của cô chặn lại: “Anh, anh không được nói nữa.”
Anh gỡ tay cô ra biết cô còn đang ngượng ngùng nên hỏi: “Còn muốn ngủ thêm một lát nữa không?”
Cô gật đầu: “Vẫn còn muốn ngủ dù gì sáng nay không có cảnh quay.”
“Vậy ngủ thêm lát đi. Anh đi nấu đồ ăn sáng cho em.”
Anh ngồi dậy rời giường đi vào nhà tắm một lát sau bên trong truyền đến tiếng nước chảy, cô vùi mặt vào trong chăn mỉm cười tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Một lát sau cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đưa tay bắt máy: “Alo.”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Vân Hi: “Alo chị dâu. Chị đã thức chưa?”
Cô mơ màng hỏi: “Vân Hi?”
“Nghe giọng điệu này của chị thì em biết chị chưa dậy rồi. Tối qua hai người kịch liệt dữ vậy sao?”
Cô nghe hỏi vậy thì đỏ mặt nhanh chóng tỉnh ngủ: “Nói bậy gì đó. Em điện cho chị có chuyện gì sao?”
“Chuyện là em có một người bạn, cô ấy rất hâm mộ chị Nghiên Hinh chị có thể xin chữ ký từ chỗ cô ấy được không?”
Cô ngồi dậy gật đầu: “Được chứ, chuyện này chị sẽ giúp em.”
“Vậy em không làm phiền thế giới của hai người nữa. Cúp trước đây mà chị đừng có ngủ nữa đó sắp trưa rồi.”
Cô còn định nói lại thì bên kia đã truyền tới tiếng tút tút khiến cô nhíu mày, mới sáng sớm đã bị cô ấy chọc đến đỏ mặt. Cô bước xuống giường chân bủn rủn cả lên xém té cũng may có bàn bên cạnh vịn lại, cô xoa eo hít sâu một hơi đau chết đi được.
Uyển Ngưng từ trong phòng bước ra đã thấy Vu Dương bưng đồ ăn sáng để lên bàn, anh nhìn thấy cô đi tới thì kéo ghế ra cho cô để cô ngồi xuống. Sau đó thì ngồi đối diện, anh đưa chén cháo sang cho cô không nhịn được hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”
Cô đỏ mặt ăn cháo, ậm ừ trả lời: “Vẫn ổn.”
“Vậy em ăn nhiều vào, một lát anh chở em trở về khách sạn.”
Tới đoàn phim Uyển Ngưng trang điểm xong đi tới thấy Nghiên Hinh đang ngồi trên ghế đọc kịch bản, cô đi xuống ngồi đối diện cô ấy: “Chị Nghiên Hinh.”
Nghiên Hinh ngẩng đầu lên nhìn cô nở nụ cười: “Em tới rồi à? Có chuyện gì sao?”
“Em mới tới. Chuyện là em có một người bạn, cô ấy là fan hâm mộ của chị liệu chị có thể cho em xin chữ kí được không?”
Cô ấy vui vẻ gật đầu: “Được chứ.”
Cô nhanh chóng nhận cuốn sổ và cây viết từ Mộng Uyển đưa sang cho cô ấy, cô ấy vui vẻ nhận lấy ký tên rồi đưa sang cho cô: “Phiền em gửi lời cảm ơn cô bạn đó của em đã yêu thích chị.”
Cô nhận lấy gật đầu: “Dạ em cảm ơn chị.”
Nghiên Hinh thấy đạo diễn Mã nhìn qua phía này thì nói: “Uyển Ngưng tới cảnh của em rồi.”
Sau khi quay phim xong thì cũng đã hơn 11 giờ tối, Uyển Ngưng và Mộng Uyển đang đợi xe tới đón thì nhìn thấy Duệ Khải từ trong đoàn phim đi ra. Cô gật đầu: “Chào anh Duệ Khải.”
Duệ Khải gật đầu chào lại cô: “Cô đứng đây đợi xe sao? Sao không mặc thêm áo khoác vào mà lại ăn mặc phong phanh như thế?”
Cô cười cười nói: “Em đi vội quá nên quên mất. Không sao đâu, xe em sắp tới rồi.”
Duệ Khải đưa áo khoác trên tay của người trợ lý sang cho cô: “Nhớ mặc vào giữ ấm cơ thể đừng để bị cảm lạnh. Xe tôi tới rồi, tôi về trước.”
Cô nhìn chiếc xe của Duệ Khải rời đi rồi cúi xuống nhìn áo khoác trên tay thở dài đưa cho Mộng Uyển, thấy xe đã tới thì vào bên trong Mộng Uyển theo sau.
Bên trong xe cô quay sang nói: “Mai gặp trả cho trợ lý của anh Duệ Khải giúp chị.”
Mộng Uyển gật đầu, nhìn cô rồi nói: “Em thấy chị Vân Hi nói đúng, hình như anh Duệ Khải có ý gì đó với chị.”
Cô đưa tay xoa huyệt thái dương: “Thế thì sau này nên giữ khoảng cách. Ngày mai quay phim xong sớm chúng ta ghé sang bệnh viện và quân khu một chuyến.”
“Dạ chị.”