Cô Vợ Xinh Đẹp Của Vu Thiếu

Chương 68: Chương 68




Hai người cứ trò chuyện cho đến gần 11 giờ tối thì Vu Dương nói: “Được rồi, ngày mai em không phải nhiều lịch trình sao? Giờ cũng đã gần 11 giờ rồi, em nên đi ngủ thôi như vậy sáng mai mới có sức để đi làm.”

Uyển Ngưng cầm lấy ly nước để bên cạnh lên uống một ngụm: “Được được, em biết rồi. Anh hôm nay chắc ở quân khu tập luyện cũng mệt, anh cũng ngủ sớm.”

Anh nghe vậy thì nói: “Một lát anh sẽ ngủ ngay đây. Đợi em ngủ rồi anh mới có thể ngủ được.”

Cô đứng dậy đi về phòng, vào phòng tắm lấy cây bàn chải đang đặt trên kệ, nói: “Bây giờ em phải đánh răng rồi, anh đợi em một lát.”

“Được, anh đợi em.”

Cô đặt điện thoại xuống bên cạnh, bật loa lớn lên rồi bắt đầu đánh răng. Hai người không ai nói gì nhưng chỉ cần nghe thấy những tiếng động của đối phương truyền tới thì cũng cảm thấy vui vẻ. Đánh răng rửa mặt xong cô cầm điện thoại ra ngoài tắt đèn phòng nằm lên giường, đưa tay bật đèn ngủ lên rồi nói: “Em đi ngủ đây. Anh ngủ ngon.”

Ở đầu dây bên kia truyền tới giọng của anh: “Em ngủ ngon.”

Cô nghe thấy lời chúc của anh thì khóe miệng nở nụ cười, cúp điện thoại để sang bên cạnh rồi nhắm mắt lại ngủ. Còn bên anh sau khi cúp máy, anh đặt điện thoại bên cạnh rồi cũng nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Mấy ngày sau Uyển Ngưng quây quần với công việc khá bận rộn, tối về thì gọi điện trò chuyện cùng với anh. Có bữa thì cô lại ngủ quên mất trong lúc trò chuyện với anh, lúc cô thức dậy cứ tưởng anh đã cúp máy rồi nhưng không ngờ anh vẫn giữ máy nguyên đêm đó với với cô.

Cô cũng đã tiến vào đoàn phim mới được một hai hôm, ai cũng đều hòa đồng vui vẻ đón tiếp cô riêng chỉ có một nữ diễn viên khác thì không thế. Mỗi lần cô ấy nhìn cô toàn là những ánh mắt không thiện cảm, có sự ghét dành cho cô. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến.

Hôm nay ở trong phòng trang điểm, Uyển Ngưng ngồi trước gương để đợi nhân viên tới trang điểm cho mình. Bỗng cửa phòng được mở ra, đó là nữ diễn viên không có mấy thiện cảm với cô. Cô ấy ngồi xuống đối diện cô, giọng nói cũng không lớn không nhỏ đủ để cô nghe thấy: “Khi nào thì nhân viên trang điểm mới đến đây trang điểm cho tôi?”

Trợ lý đứng bên cạnh nghe vậy thì nói: “Phải đợi nhân viên trang điểm cho chị Uyển Ngưng xong mới trang điểm cho chị được.”

Nhậm Vũ nghe xong thì nói: “Đúng là những người chỉ biết bám vào người nổi tiếng tạo scandal để có độ hot mới được ưu tiên như thế.”

Mộng Uyển đang đứng bên cạnh cô nghe vậy thì trong lòng tức giận đang định lên tiếng đã bị cô ngăn cản. Uyển Ngưng đặt điện thoại xuống, nhìn cô ấy từ trong gương cũng không nói gì nhưng ánh nhìn của cô truyền tới khiến cho cô ấy có cảm giác không thoải mái và có chút sợ sệt. Lúc này cửa phòng mở ra, nhân viên trang điểm đi tới chỗ cô cười nói: “Chị Uyển Ngưng đã để chị đợi lâu rồi. Trên đường đến đây có chút kẹt xe nên mới tới trễ.”

Cô nghe vậy thì lắc đầu, trấn an cô ấy: “Không sao, em đã đến rồi thì trang điểm cho chị đi. Sắp tới cảnh quay của chị rồi.”

Nhân viên trang điểm đặt túi đồ lên bàn, gật đầu: “Em biết rồi, sẽ trang điểm cho chị ngay đây.”

Tới trưa sau khi quay xong, cô đi đến ghế ngồi xuống. Mộng Uyển nhanh chóng đi tới đưa sang cho cô ly nước: “Chị uống chút nước đi, em đi lấy cơm cho chị.”

Cô nhận lấy uống một ngụm, gật đầu: “Được, phiền em rồi.”

Mộng Uyển nhanh chóng rời đi, còn cô thì ngồi trên ghế đọc kịch bản. Điện thoại lúc này reo lên, cô đặt ly nước xuống cầm lấy điện thoại lên rồi bắt máy: “Alo, chị.”

Uyển Tình đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô thì nói: “Alo, Uyển Ngưng. Ngày mốt là giáng sinh rồi vừa vặn cũng là cuối tuần. Em có về nhà cùng chị dùng bữa cơm tối không? Ba mẹ ở nhà cũng nhớ em lắm đấy.”

Cô nghe Uyển Tình nói vậy thì mới để ý lại, thời gian vậy mà trôi qua nhanh thật, cũng đã sắp đến giáng sinh rồi. Cô đặt ly nước lên bàn, nói: “Em sẽ sắp xếp về cùng chị vào tối hôm đấy. Em không để ý đến thời gian nên cũng không biết là gần đến giáng sinh rồi.”

Uyển Tình nghe vậy thì nói: “Chị cũng biết trước là em sẽ quên mà nên mới gọi đến nhắc và hỏi em. Vậy chị em mình hẹn gặp vào tối ngày mốt.”

“Dạ được.”

Cúp máy cô thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc nãy Mộng Uyển nói đi lấy cơm nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Cô đứng dậy đi đến chỗ nhận cơm thì nghe thấy giọng của Mộng Uyển: “Chị Uyển Ngưng chẳng dựa vào mấy tin đồn đó mà nổi tiếng đâu. Vai diễn này chị ấy đi cast được thông qua, cô đừng có ở đây nói năng bậy bạ.”

Nhậm Vũ nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy chị Uyển Ngưng gì đấy của cô mỗi lần dính scandal đều dính đến với anh Duệ Khải. Muốn dựa hơi nổi tiếng tạo mối quan hệ chứ còn gì? Đừng có ra vẻ thanh cao.”

Mộng Uyển còn đang định nói gì thì Uyển Ngưng đã đi tới lên tiếng: “Tôi cũng không muốn dính vào scandal với anh Duệ Khải hay bất kỳ ai khác. Tôi không dựa hơi ai để nổi tiếng, cô đây nên nói năng chừng mực. Vai diễn này là tôi đi thử vai, đạo diễn xem qua thấy hài lòng nên đồng ý cho tôi nhận vai. Tôi nhận vai cũng dựa vào thực lực không như những gì cô nói ở đây.”

Nghiên Hinh không biết tới đây từ lúc nào, lên tiếng nói: “Nếu cô có ý kiến về vai diễn này của Uyển Ngưng thì chứng tỏ cô đây không tin tưởng đạo diễn Quách. Ý cô là thế?”

Nhậm Vũ nghe vậy thì sắc mặt tái đi, nếu chuyện này truyền đến tai đạo diễn Quách thì cô sợ vai mình sẽ không ổn mất. Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, ý tôi không phải như thế.”

Nghiên Hinh nghe vậy thì nói: “Nhưng tôi nghe thấy ý cô là như thế. Uyển Ngưng lấy được vai này là dựa vào thực lực, diễn xuất chứ không phải dựa vào mấy scandal phóng viên chụp được. Đều là những tin đồn không có thật thì cô nên suy nghĩ kỹ khi nói.”

Nhậm Vũ cúi người gật đầu: “Vâng, vâng. Em biết rồi, lần sau sẽ không như thế nữa. Xin lỗi chị Uyển Ngưng vì đã nói mấy điều không hay lúc nãy.”

Uyển Ngưng nhìn cô ấy thật lâu rồi nói: “Giờ nghỉ trưa cũng không còn nhiều, cô đi ăn cơm cơm.”

“Được, vậy tôi xin phép đi trước.” Nhậm Vũ nói rồi cùng trợ lý rời khỏi.

Nghiên Hinh quay sang nhìn Uyển Ngưng đang đứng bên cạnh, hỏi: “Em không sao chứ?”

Cô lắc đầu nhận lấy hộp cơm từ tay Mộng Uyển: “Em không sao đâu chị. Em biết cô ấy là fan của anh Duệ Khải nên sẽ có cái nhìn không tốt về em khi em dính scandal với anh ấy.”

Nghiên Hinh nghe vậy thì nói: “Em đừng nghĩ nhiều, cứ làm tốt việc của mình thôi.”

Cô gật đầu: “Vậy em đi ăn cơm trước đây, một lát còn đến cảnh quay của em.”

“Được được, em đi ăn cơm đi.”

Cô chào cô ấy rồi cùng Mộng Uyển rời khỏi đi về chỗ ngồi rồi ăn cơm.

Buổi tối sau khi quay phim xong, trên đường về ở bên trong xe Uyển Ngưng lướt điện thoại ngẫm nghĩ nên mua gì tặng quà giáng sinh cho Vu Dương. Tuy hai người không ở bên cạnh nhưng quà dành cho anh thì vẫn nên chuẩn bị. Cô ngẫm nghĩ rồi quay sang nói: “Chở tôi tới trung tâm mua sắm một lát, tôi muốn mua chút đồ.”

Rất nhanh chiếc xe đã dừng lại trước trung tâm mua sắm theo ý cô, cô và Mộng Uyển nhanh chóng bước xuống xe đi vào bên trong. Mộng Uyển đi bên cạnh hỏi cô: “Chị định mua gì sao?”

Cô vừa đi vừa nói: “Mua quà tặng giáng sinh cho chồng chị. Cũng sắp đến giáng sinh rồi nên phải chuẩn bị gì đó.”

Mộng Uyển nghe vậy thì hiểu ra, nhanh chóng đi theo sau lưng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.