Cô Vợ Xinh Đẹp Vô Tình Của Tổng Giám Đốc

Chương 45: Chương 45: 38 : Đi Chơi Ở Hòn Đảo - Ngày Cuối (1)




- Cô vẫn đi đi mà không hề biết là bản thân mình đang nắm tay của anh mà anh ở phía sau kêu tên cô, anh thấy cô như vậy thì lúc này lên tiếng

- “Quỳnh Ngọc!!!”

- “Hả??“. Cô nghe thấy tiếng anh thì xoay lại

- “Cô không sao chứ???“. Anh trầm giọng hỏi

- “A!!! Là anh??? Xin lỗi!! Tôi cứ tưởng nãy giờ là Vy chứ!!!“. Nhìn thấy anh cô thoáng ngạc nhiên rồi lại nhìn xuống thấy tay mình đang nắm tay anh, vội vàng buông ra, cúi đầu lí nhí nói

- “Không sao!! Thế lúc nãy, anh ta không làm gì cô chứ??“. Anh quan tâm hỏi hang cô

- “À, anh ta không làm gì tôi cả!! Anh đừng lo!!!“. Cô nhìn anh lo lắng cho mình thì cảm thấy có một chút hạnh phúc nhỏ nhoi đang lan tràn

- “Ừm, vậy là được rồi!! Tôi cứ tưởng anh ta làm gì cô chứ!!!“. Anh ôn tồn nói

- “Xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này!!! Tôi......“. Cô ái ngại nhìn anh nhưng dường như còn muốn nói thì Vy đã chạy đến chỗ của 2 người

- “Ngọc, Lãng Thần!! Sao....sao 2 người đi nhanh thế hả?? Làm bọn này chạy muốn thục hơi “. Vy vừa thở vừa nói

- “Ối!! Vy, xin lỗi cậu nha!! Tại lúc nãy tớ quá tức giận nên mới không để ý, vừa rồi tớ còn tưởng anh ấy là cậu á!!“. Cô làm bộ mặt hối lỗi nhìn Vy

- “Ồ.... Có thật không??? Hửm??? Hay là cậu biết nhưng vẫn..... “. Vy nhìn cô nói lấp lửng rồi cười gian

- “Nè, cậu đang nói gì vậy hả???“. Cô nghe thấy lời Vy nói thì mặt hơi đỏ lên

- “À, đâu có gì!!! Hihi!!“. Vy cười rất chi là nham nhở a

- “Thôi được rồi!! Mọi người chúng ta lại đằng kia tắm biển đi!!! Chúng ta đến đây là để vui vẻ mà!!! Phải tận hưởng chứ dù sao ngày mai sẽ là ngày cuối chúng ta ở đây mà!!!“. Lâm Phong lúc này mới lên tiếng.

- “Ừ,phải đó!! Dù gì ngày mai cũng là ngày cuối, sao chúng ta không đi đến những nơi có phong cảnh ở đây làm kỉ niệm đi!!!“. Vy nghe thế cũng *gật đầu* ùa theo

- Cô và anh nghe 2 người họ nói thế thì không có ý kiến chỉ cười tất là đồng ý. Và rồi cả 4 người dạo chơi trên biển, cười đùa vui vẻ với nhau. Hai nàng nhà ta thì ra phía biển chơi tạt nước vào nhau. (Tg: 2 chị này làm như mình lá con nít không bằng...... Cô/ Vy đồng thanh: Cưng vừa nói gì??? *liếc*..... Tg: Á!!! Hai người đáng sợ quá!!! ... ... Cô/Vy đồng thanh tập 2: Con kia!!! Nói ai hả??? *cả 2 người tay đều cầm dép*..... Tg: Dọt lẹ không chết.....). Nhìn cô cười vui vẻ như vậy anh cũng vui vẻ vì anh rất thích nụ cười này của cô. Hai chàng nhà ta ngồi trên bờ nhìn 2 nàng vui đùa phía xa....... Bảo vệ 2 nàng như 2 công chúa

- Còn cô vẫn mãi đùa giỡn với Vy mà không biết anh đang nhìn cô, cô bất giác nhìn về phía anh thấy anh đang nhìn mình cười thì cô cũng cười rồi vãy vay tay với anh. Anh cũng cười nhìn về phía cô. Và ở đằng xa nữa có 2 người đang nhìn về phía họ mà trong lòng ghen tỵ và đó không ai xa lạ chính là hắn và Thế Duy. Thật ra hắn đã đi theo cô từ lâu nhưng không dám đến trước mặt cô, hắn sợ, sợ sẽ thấy ánh mắt khinh bỉ của cô. Hắn không dám đối mặt với cô vì hắn biết cho dù hắn có nói thế nào cô cũng không tin những lời hắn nói và càng xem thường coi những lời nói ấy là giả dối.....

- Hai nàng chơi một hồi thấy mệt nên trở lên bờ đi về phía anh và Lâm Phong, anh thấy cô đi lên liền đứng dậy đưa khăn cho cô khoác vào cho đở lạnh, cô cười nói cảm ơn. Vy nhìn anh quan tâm cô mà không thèm để ý người bên cạnh, trề môi lên tiếng

- “E,hèm!! Lãng Thần à!! Sao anh chỉ biết có mỗi Ngọc thôi vậy, còn tôi nữa này, anh làm tôi thấy mình cô đơn quá đó!! Mà anh..... “. Vy còn muốn trêu ghẹo 2 người họ nhưng đã bị Lâm Phong ném khăn lên đầu rồi lấy tay che miệng Vy lại nhếch môi nói (giờ ta gọi như thế cho nhanh nhá)

- “Đây, đây!! Khăn của cô đây nè!! Cô không có cô đơn đâu, còn có tôi quan tâm tới cô mà!! Hahha!!! “. Nói rồi còn cười lớn

- “A!! Anh..... Anh..... Anh đồ chết tiệt..... Anh đi chết đi....... Yahhhhh......“. Vy tức giận chửi tục quăng chiếc khăn xuống đất, cúi xuống lấy một núm cát trắng quăng vào mặt Lâm Phong

- “Cô..... Đồ chằn lửa...... Cô đợi đấy!!! Grừ...... Cô...tiếp chiêu đi!!!“. Lâm Phong đầu bóc khói khi bị ăn cát vào mặt nhưng cũng không chịu thua Vy, cúi xuống lấy một núm cát chọi vào mặt Vy. Hai người cứ ném qua ném lại không chịu để ý xung quanh gì cả mặc cho cô và anh kêu dừng lại mà họ vẫn không nghe, cứ tiếp tục ném cho đến khi......

- “Quỳnh Ngọc!! Cẩn thận đó!!!“. Anh hét lên khi thấy đống cát đó bay về phía cô anh nhanh chân chạy đến che chắn cho cô. Cô được anh che chở trong vòng tay to lớn ấm áp của anh, mùi hương trên người anh khiến cô lưu luyến không muốn rời. Cô lúng túng hơi nhích người ra, mặt đỏ không biết phải làm gì, nói gì thì anh lên tiếng

- “Quỳnh Ngọc!! Cô không sao chứ??? Có bị thương ở đâu không???“. Anh nhìn cô nét mặt mang theo vẻ lo lắng

- “À, ừ!! Tôi không sao hết, anh đừng lo mà lúc nãy cám ơn anh nhé!! May nhờ có anh nên tôi không bị trúng đống cát đó!!!“. Cô nhìn anh cười *lắc đầu*

- “Ngọc!! Cậu có sao không??? Hừ! Tất cả là do anh đấy!! Nếu không phải anh định ném cát về phía tôi, tôi không né thì nó sẽ không bay về phía của Ngọc, may mà có Lãng Thần đỡ giùm nếu không thì Ngọc đã lãnh hết rồi!!!“. Vy lúc này chạy lại phía cô hỏi rồi quay sang Lâm Phong đang đi lại từ phía sau quát lớn

- “Gì hả??? Cái này là do cô bắt đầu trước mà, nếu không phải cô thì đâu xảy ra chuyện như vậy!!! Bây giờ còn đổ lỗi cho tôi sao????“. Lâm Phong tức giận khi vô cớ chịu tội thay

- “Tất cả là do anh trêu chọc tôi trước!!!“. Vy dậm chân giương mắt lên cãi lại

- “Hừ!! Là do cô“. Lâm Phong cũng không vừa

- “Là anh”

- “Là cô”

- “Anh”

- “Cô”

- “Anh”

- “Cô”

- Thế là cuộc chiến tranh lạnh tiếp tục một lần nữa bắt đầu. Cô không biết nói gì với 2 người này chỉ biết *lắc đầu* bó tay nghĩ: *2 người này đúng là oan gia mà!! Có chút chuyện cũng cãi nhau!!! Haizzzz. Cô nhìn 2 người họ thở dài. (Tg: Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau mà *cười đểu*.... Lâm Phong/ Vy đồng thanh: ngươi nói ai yêu nhau hả???.... Tg: Ta chỉ nói vu vơ thôi à nha *giả điên*....Lâm Phong/Vy tập 2 : ngươi được lắm *trừng mắt*....Tg: Ta đc từ nhỏ *hôhô*.... Đồng thanh tập 3: ngươi coi đây *cầm gậy chuẩn bị dí*....Tg: chạy quăng dép lại..... )

- Đầu anh đầy vạch đen khi thấy 2 người suốt ngày cứ cãi nhau mãi, anh không chịu nổi liền lạnh lùng quát

- “Hai người các người im hết cho tôi!!! Cãi nhau đủ chưa hả??? Hai người đâu còn là con nít đâu mà suốt ngày cãi nhau hoài thế hả????“.

- Hai con người đang cãi nhau chí chóe nghe tiếng quát của anh liền dừng lại, nuốt nước bọt nhìn anh. Đây là lần đầu tiên thấy anh giận dữ như vậy. Lâm Phong cười trừ nhìn anh nịnh bợ nói

- “Được....được rồi!! Bọn tớ sẽ không cãi nhau nữa!! Cậu đừng tức giận!!! Hạ hỏa nha!!! Cậu đừng để mất hình tượng của mình với cô ấy chứ!!!“. Lâm Phong nói nhỏ vào tai anh, anh chợt nhớ ra là cô đang ngay bên cạnh mình liền xoay qua thấy cô nhìn mình không chớp mắt.... Anh *gãi đầu* nhìn cô cười cười..... Thầm nghĩ: “Ôi! Ta đã đánh mất hình tượng với cô ấy rồi!! Làm sao đây??? Làm sao đây???“. Vẻ mặt anh cứ liên tục thay đổi khiến cô, Vy và Lâm Phong phải nhịn cười......

- “Này!! Trời sắp tối rồi, chúng ta trở về thôi!!!“. Ngước lên thấy trời đang tối dần cô lên tiếng

- “Ừ,phải đó!! Chúng ta trở về thôi!! Mai là ngày cuối chúng ta sẽ đi chơi tiếp nhé!!!“. Anh cũng nói theo và nói về kế hoạch ngày mai . Vy và Lâm Phong không nói gì chỉ *gật đầu* rồi cả 4 người cùng nhau đi về khu nghỉ dưỡng để nghĩ ngơi chuẩn bị cho chuyến đi chơi cuối cùng vào ngày mai.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.