- “Một trận hỗn loạn diễn ra trong quán bar, người quản lí sợ hãi liền gọi điện báo cho cảnh sát đến để giải quyết. Còn anh tuy đã say nhưng vẫn còn có thể khống chế bản thân để có thể đánh trả lại bon du côn này. Một đám người khí thế hùng hậu xông lên đánh 2 người các anh và khi dễ họ vì họ chỉ có 2 người mà thôi, nhưng bọn họ đã nhầm, thực lực của 2 người đó hơn hẳn họ, 2 người chưa gục xuống thì người của họ bị thương hết. Cảm thấy không còn sức để chống trả nữa, liền tháo chạy nhưng khi chưa ra tới cửa thì “Rầm” một cái từ bên ngoài cảnh sát đi vào và quát lớn
- “Tất cả dừng lại hết cho tôi nếu không tôi sẽ nổ súng.....“. Thấy người đến là cảnh sát đám người đang đánh đều dừng lại. Duy chỉ có anh là vẫn vung tay đánh vào tên đàn ông lúc nãy đã đánh anh. Một viên cảnh sát thấy anh không dừng tay liền bước đến nắm lấy áo kéo người xoay lại và la lên
- “Anh mau dừng tay.... Nhưng nói đến một nữa thì không dám lên tiếng nữa, gương mặt viên cảnh sát cứng ngắc khi thấy người đó là anh và ánh mắt của anh rất đáng sợ à..... Anh ta sợ hãi lắp bắp hỏi
- “Trần.... Trần tổng giám đốc..... Là.... Ngài sao..... Sao ngài lại ở đây......??”
- “Hừ!!“. “Ở đây thì thế nào hả??“. Anh “hừ” lạnh nói
- “A.... Vâng!!. Không....... Không sao....“. Anh ta nuốt nước bọt trả lời. Thật đáng sợ a.
- “Anh không nói gì liền quay lưng đi. Thế Duy thấy anh rời đi thì liền chạy theo rồi xoay qua kêu viên cảnh sát giải quyết và không được tiết lộ chuyện ngày hôm nay xong rồi đi ra ngoài tìm anh...... Khi chạy ra bên ngoài thì thấy anh có vẻ không được tốt lắm, nhanh chân chạy đến chỗ của anh, đụng vào người anh thì thấy rất nóng liền kêu lên''
- “Quân!!“. “Người của cậu nóng quá!!“. “Vết thương của cậu nặng hơn rồi kìa!!“. “Đi thôi!! Tớ đưa cậu đến bệnh viện!!“. Nói xong lliền đỡ anh lên xe nhưng lại bị anh cự tuyệt
- “Ta không đi!!“. “Cậu cứ mặc kệ ta đi!!“. Anh hất tay Thế Duy ra nói
- “Quân!!“. “Cậu nghe ta đi!!“. “Đến bệnh viện đi!!“. Thế Duy cố gắng khuyên anh
- “Không!!“. “Ta phải đi tìm Ngọc nhi của ta, đừng cản ta!!“. Anh nhàn nhạt nói rồi loạng choạng bước đi. Nhưng đi được vài bước thì anh đã chịu không được mà ngất đi.
- “Quân!!“. Thế Duy nhìn thấy anh ngã xuống đất thì la lên chạy lại đỡ anh, sờ vào trán anh thấy anh quá nóng liền đỡ anh đi vào xe đã được đậu sẵn ở đó....... Đưa anh lên xe liền ra hiệu cho tài xế đến bệnh viện...... “
- “Còn cô và Vy lúc này đã về tới nhà“. “Cô im lặng không nói gì liền xuống xe đi lên phòng của mình nhanh chân đi vào phòng tắm súc miệng xóa bỏ cái hôn lúc đó của anh...... Cô cảm thấy nó thật dơ bẩn.... Vy nhìn thấy cô như vậy cũng không biết phải làm gì nữa“...... “Haizzz!!.... Tất cả cũng do tên mặt đen đó mà ra, cô chỉ muốn Ngọc được vui vẻ hơn thôi thế mà lại bị tên đáng ghét đó phá hỏng. Càng nghĩ càng tức a....”
- “Lúc này tại bệnh viện, anh đang được bác sĩ khám trong phòng bệnh, Thế Duy bên ngoài vừa đứng đợi vừa gọi điện cho người nhà anh..... Khoảng 20p sau thì bác sĩ đi ra, Thế Duy đi đến hỏi tình trạng của anh
- “Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?? “
- “Trần tổng bị sốt đến 40° độ cộng thêm vết thương trên tay không khử trùng nên càng nặng hơn vì vậy cần phải ở lại bệnh viện theo dõi“. Bác sĩ trầm giọng lên tiếng
- “Được!!“. “Tôi biết rồi, cảm ơn ông bác sĩ!! “. Thế Duy nghe vậy càng lo lắng hơn. Anh được y tá đưa ra ngoài và chuyển vào phòng vip“. Thế Duy đi làm thủ tục nhập viện cho anh khi trở về thì cả nhà anh đã đến. Trần phu nhân thấy Thế Duy thì đi đến hỏi
- “Duy!!“. “Xảy ra chuyện gì vậy??. Sao Quân nó lại nhập viện vậy??”
- “Dạ!! Bác đừng lo!!“. “Có chút xung đột trong quán bar thôi ạ!!“. Thế Duy không nói nhiều chỉ sợ Trần phu nhân lo lắng thôi.
- “Xung đột sao?? Vì chuyện gì mà thành như vậy??“. Lần này là A Dương lên tiếng
- “À!!.... Cái này..... Là vì.... cậu ấy gặp Thiên Ngọc ở đó, nhìn thấy cô ấy bị trêu chọc nên giúp cô ấy....” Thế Duy lúng túng nói
- “Cái gì????“. “Chị dâu cũng ở đó sao???” Tiểu Hân kinh ngạc khi nghe Thế Duy nói cô cũng đến quán bar chơi
- “Thật sao Duy???” Trần lão gia im lặng bây giơ mới lên tiếng
- “Thế con bé đâu??? Nó có ở đây không?? Mà nó đi với ai đến đó?? “ Trần phu nhân tiếp tục hỏi
- “Cô ấy không ở đây vì trước đó cô ấy đã về rồi... Cô ấy đi cùng Vy bạn cô ấy đến đó“. Thế Duy trả lời
- “Vậy có nghĩa là cô ấy không hề biết thằng Quân nó nằm bệnh viện sao??? Sao con không gọi con bé đến đây???“. Trần phu nhân nói tiếp nhưng lại không biết bây giờ đã quá trễ
- ''Mẹ à!!“. “Bây giờ trễ quá rồi, để ngày mai hãy gọi cho chị ấy“. A Phong nhin đồng hồ trên tay nói, đã hơn 12h rồi mà còn gọi thì sẽ làm phiền giấc ngủ của người ta a
- “A Phong nói đúng đó!! Giờ này trễ quá rồi!!“. Trần lão gia cũng lên tiếng nói
- “Vậy cũng được. Thôi chúng ta vào trong đi!!” Trần phu nhân nghe chồng mình nói vậy thì đồng ý không nói nữa. Mọi người cùng nhau bước vào phòng thấy anh nằm im trên giường thì đau lòng..... Bất giác họ lại nghe thấy tiếng thì thầm của anh
- “Ngọc nhi.... Ngọc nhi.... Em đang ở đâu??? Về với anh đi.... Ngọc nhi..... Anh nhớ em lắm!!“.... Ngọc nhi.... Trong cơn hôn mê anh chỉ biết gọi tên cô thôi“.... Mọi người đều nghe thấy nhưng lại không thể giúp gì được. Thấy đã khuya Thế Duy xoay qua nhìn họ nói
- “Dù gì cũng trể rồi hay là mọi người cứ về trước đi con ở lại chăm sóc cho Quân được rồi!! “
- “Không!! Bác không về đâu!!. Bác muốn ở lại chăm sóc cho A Quân!! “ Trần phu nhân không đồng ý lên tiếng
- “Nhưng bác à!!. Sức khỏe của bác......” Thế Duy lo ngại nói
- “Mẹ à!!“. Duy nói đứng rồi đấy!! Có tụi con ở đây là được rồi!! Tiểu Hân em cũng về đi!!. Mai còn đi học nữa đấy!!“. Cả em nữa A Phong, em.cũng về đi. A Dương khuyên bà và nhìn Tiểu Hân và A Phong nói
- “Vâng!! Bọn em biết rồi anh hai“. Tiểu Hân và A Phong vâng dạ không dám cãi lại người anh này của mình.
- “Được rồi!!. Nếu Quân tỉnh dậy thì báo cho ta biết!!“. Trần lão gia nói rồi cùng vợ mình đi về. Còn A Dương và Thế Duy thì ở lại canh chừng đợi anh tỉnh dậy. Nhưng có lẽ tới mai anh mới tỉnh nên cả 2 đi vào phòng trong ngủ một giấc.. Thật ra mỗi phòng vip còn có một phòng ngủ nhỏ bên trong dành cho người thân bệnh nhân và phong của anh là phòng vip đặc biệt hơn những phòng khác nhiều và phòng ngủ lớn hơn, tiện nghi hơn... Rồi cả 2 người đi vào trong và đánh một giấc....
- “Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy, mở mắt ra đập vào mắt anh là một căn phòng toàn màu trắng mà không phải phòng của mình. Anh khó khăn chống tay ngồi dậy nhưng lại sơ ý chạm vào vết thương trên tay anh khiến anh kêu lên một tiếng khiến cho 2 người bên trong tỉnh dậy đi ra ngoài
( thật ra thì phòng bên ngoài và bên trong không hề cách âm đâu nên một tiếng động cũng nghe..... Vì đây là phòng đặc biệt hơn những phòng khác và nó còn có thể truyền âm vào bên trong..... Thật tân tiến a!! ⊙﹏⊙)
- “Thấy anh dậy, A Dương lên tiếng hỏi”
- “A Quân!!. Ngươi sao rồi??”
- “Ta không sao hết, đừng lo lắng!!“. Anh nhìn A Dương trả lời
- “Không sao gì mà không sao?? Hôm qua ngươi sốt cao lắm đấy có biết không??” Thế Duy tức giận lên tiếng
- “Được rồi, đừng nói nữa!!. Mau giúp ta làm giấy xuất viện đi!! Ta không muốn ở lại đây đâu!!“. Anh mệt mỏi gắt gỏng nói.
- “Không được!!“. Ngươi vẫn chưa có khoẻ thì làm sao mà xuất viện được chứ??“. Khi nào ngươi khoẻ thì ta sẽ đồng ý cho ngươi xuất viện“. A Dương lên tiếng phản đối,Thế Duy cũng gật đầu theo....
- “Nhưng ta không muốn ở lại chỗ ngột ngạt này!!“. Anh cau mày nhìn họ
- “Thế ngươi ở lại đây, ta sẽ tìm cách đưa Thiên Ngọc đến đây với ngươi!!“. Thế Duy cười đểu nhin anh
- “Thật???“. “Ngươi có cách làm cho cô ấy đến đây sao???“. Nghe đến tên của cô anh liền phấn chấn lên
- “Thật!!“. “Ta bây giờ đến chỗ cô ấy liền. Ngươi ở đây với A Dương đợi ta!!“. Nói xong liền rời đi đến công ty của cô. Khoảng nửa tiếng thì đã đến công ty cô.....
- “Còn cô và Vy lúc này đã có mặt tại công ty. Cô ngồi trong phòng xem xét lại những tài liệu và các bản hợp đồng của các đối tác muốn cùng cô hợp tác. Cô đang làm thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài phòng
- “Chào anh!!“. “Anh muốn gặp ai??“. Tiểu Mỹ thấy Thế Duy thì lên tiếng hỏi
- “A!! Chào cô!!. Tôi đến đây để gặp tổng giám đốc của cô. Cô ấy có ở đây không??“. Thế Duy cười nhìn tiểu Mỹ nói
- “Được, anh đợi tôi một chút, để tôi thông báo cho tổng giám đốc biết“. Tiểu Mỹ gật đầu rồi đi vào trong phòng cô nhưng lúc đi đến cửa thì bên trong cô lên tiếng
- “Tiểu Mỹ cho anh ta vào đi!!”
- “Vâng, tổng giám đốc!!“. Nói rồi xoay qua mời Thế Duy vào
- “Tổng giám đốc cho mời anh vào đấy!!”
- “Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô nhé!!“. Thế Duy cười nháy mắt với tiểu Mỹ làm cho cô nàng đỏ mặt. Thế Duy bước vào trong thấy cô đang làm việc của thì lên tiếng
- “Thiên Ngọc!! Cô đang bận sao??. Tôi không làm phiền cô chứ??“.
- “Nghe thấy giọng nói thì cô ngẩn đầu nhìn Thế Duy nói
- “Anh nghĩ sao?? Nếu đúng như vậy anh sẽ làm gì??“. Cô lạnh nhạt trả lời
- “Không sao cả!!. Tôi sẽ đợi đến khi nào cô hết bận thì thôi!!“. Thế Duy không để ý đến thái độ của cô mà bình tĩnh nói
- “Không cần thiết phải đợi tôi!! . ''Tiểu Mỹ, em làm một ly càphê cho khách đi!“. Cô liếc Thế Duy rồi nói với tiểu Mỹ
- “Vâng, em biết rồi!“. Nói xong liền đi ra ngoài đóng cửa lại
- “Bây giờ chỉ còn tôi với anh. Anh nói đi,anh đến đây có chuyện gì?? Cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo!!“. Cô lạnh lùng nhìn Thế Duy
- “Được, tôi nói!!“. “Quân, cậu ấy đang nằm trong bệnh viện, cậu ấy rất nhớ cô và rất muốn gặp cô đấy!!“. Thế Duy thẳng thắn nói
- “Anh ta bị bệnh sao??“. “Thật khó tin đấy!!. Người như anh ta mà cũng bệnh sao??“. Cô nhếch môi nói. Đang nói thì “Cốc...cốc....” tiểu Mỹ gõ cửa đi vào trên tay là khay để 2 ly nước
- “Tổng giám đốc!! Đây là cà phê cho khách còn đây là ly capuchino của chị“.
-”Ừ! Em để đó rồi ra ngoài đi!! Nếu có ai đến kiếm thì thông báo cho chị!!“. Cô gật đầu rồi dặn dò tiểu Mỹ
-”Vâng, tổng giám đốc “. Tiểu Mỹ dạ vâng rồi đi ra ngoài
- “Sao cô lại có thể nói như vậy?? Cô không hề quan tâm cậu ấy chút nào sao??” Cậu ấy chết cô cũng không quan tâm?? Cô có biết không vì cô mà cậu ấy mặc kệ bản thân mình bị thương mà dầm mưa đấy, còn sốt tới 40° độ đó!!! Cậu ấy chỉ hi vọng cô có thể đến thăm cậu ấy dù chỉ một lần mà thôi!!! Cô thật nhẫn tâm như vậy à?? Không đi thăm cậu ấy sao??“. Thế Duy gần như hét ầm lên
- “Tại sao tôi phải đi thăm anh ta?? Anh ta giờ chẳng liên quan đến cuộc sống của tôi cả!!” Anh ta có chết cùng tôi liên quan sao?? Tôi đã nói tôi và anh ta đường ai nấy đi cùng nhau không quan hệ nữa!!“. Cô thờ ơ nhìn Thế Duy nói
- “Cô...... Sao lại có thể đối xử với cậu ấy như vậy chứ??“. Thế Duy đứng dậy tức giận nói
- “Tôi đối xử anh ta như thế nào hả??“. Còn anh ta thì sao?? Trước đây đối với tôi như thế nào thì bây giờ là báo ứng của anh ta. Lúc đó tôi yêu anh ta bằng cả con tim mình còn anh ta thì sao?? Xem thường tình cảm của tôi, xem nó như món đồ chơi mà vứt đi..... Bây giờ anh ta có bệnh chết tôi.cũng chẵng quan tâm. Nếu như anh đến đây để nói nhảm thì mời anh về cho. Tôi không muốn nghe chuyện về anh ta nữa, cửa đằng kia, không tiễn mời...!!” Cô lạnh lùng nói xong rồi đứng dậy quay lưng đi lại phía bàn làm việc của mình
- “Thế Duy biết nếu nói nữa cũng chẳng được gì đành đứng dậy đi về, trước khi đi Thế Duy quay lại nhìn cô và nói thêm một câu :
- “Tôi mong là cô nnghĩ đến tình cảm trước đây của cô mà đến thăm Quân một lần, ít nhất hãy để cho cậu ấy nhìn thấy cô. Tôi chỉ nói vậy thôi!!“. Nói xong Thế Duy liền cất bước ra khỏi phòng làm việc của cô.
- “Nhìn Thế Duy rời đi cô bất giác cau mày lại. Đến thăm anh ta sao?? Đúng thật là..... Anh ta tại sao lại bị bệnh chứ?? Hừ!! Loại người như anh ta mà cũng bệnh sao?? Dầm mưa, vết thương.... có phải hay không là do..... Không được, mày đừng để ý mấy chuyện này...... Mặc kệ anh ta đi, anh ta cùng mày không liên quan nữa.... Cô lắc lắc đầu nói rồi tiếp tục làm việc đang dở dang của mình “